chương 60: Nơi nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ra khỏi chỗ của Vạn quý phi, Lâu Liên Dục vô tình đi đến điện nơi Minh Tâm ở, hắn nhìn ra được Minh Tâm hôm nay thân thể không khỏe.

"Nương nương, vương gia đi đến Sương Vân uyển."

Không lâu sau liền có người bẩm báo hành tung của Hiển vương.

"Chi chi."

Chim nhỏ không hề biết tâm tình của chủ nhân nó, ở chỗ này ríu rít bay quanh.
Cung nhân chỉ cần nhìn đến đôi mắt của Vạn quý phi, liền biết được chủ tử không hề nhìn đến chim nhỏ, liền nhanh trí chạy đến mang chiếc lồng đi.

"Trần Quý."

"Có, nương nương cần gì phân phó?"

Trần Quý cúi người, các loại tai mắt của Vạn quý phi đều phải qua tay của Trần Quý, người này lúc mấu chốt tác dụng có lẽ không lớn, nhưng lại là loại cực kì trung thành.

"Theo dõi giúp ta, còn nữa, có thật vị Minh Tâm pháp sư kia là tuấn mỹ đúng như lời đồn đại không?"

Vạn quý phi đã gặp qua rất nhiều tuấn nam mỹ nữ, mà Minh Tâm kia lại có thể làm cho lão hoàng đế vì người mà nghe kinh, hơn nữa chỉ qua một lần lâm triều mà đã truyền đến vô số lời đồn, thật đúng là không thể xem thường.
Trần Quý cũng đoán ra ý nghĩ trong lòng của chủ tử,

"Vị pháp sư kia so ra với nương nương người thì còn kém một ít."

"Ngu ngốc, cốt chính tuổi vẫn còn trẻ."

Đôi tay mềm mại nâng lên chén trà, tao nhã thưởng thức, trong cung gió thổi cỏ lay, người này tuy là nam tử, lại còn là hòa thượng, nhưng hễ là mỹ nhân uy hiếp, liền trừ khử không lưu lại.

"Nương nương, người nọ quả thật giống như thiên tiên hạ phàm, có điều cũng là quá lãnh đạm không thú vị, còn là nam tử, vẫn không bằng nương nương ôn nhu săn sóc."

"Được rồi, nhanh đi quan sát Dục nhi."

Một tia tinh quang hiện lên trong mắt Vạn quý phi, có lẽ Minh Tâm pháp sư này có thể giúp Dục nhi, có lẽ vẫn nên lưu lại.

.................................

Minh Tâm vừa đến Sương Vân uyển liền không thể kiên trì nỗi mà mơ màng ngủ, hắn bắt đầu phát sốt, hạ nhân lo lắng vô cùng, nhưng Minh Tâm lại không cho truyền thái y. Ngay lúc hạ nhân vừa muốn đi gọi công công tới thì Hiển vương đến.

"Đi truyền Triệu thái y."

Lâu Liên Dục đến bên giường, tay đặt trên trán, quả thực rất nóng, Minh Tâm mặt cũng không phải đỏ như bình thường, toàn thân vì sợ lạnh mà cuộn chặt trong chăn.

"Ưm.. Sư phụ..."

Minh Tâm miệng nỉ non, đây không phải lần đầu hắn mơ màng gọi tên sư phụ, hiện tại nhìn thấy Minh Tâm ỷ lại vào sư phụ như vậy, Lâu Liên Dục trong lòng đố kỵ vị đại sư đã viên tịch kia, Minh Tâm vốn đạm tình, ham muốn nhất có lẽ cũng chỉ là sư phụ mà thôi.

Lâu Liên Dục cầm lấy khăn vừa được mang đến, chường trên trán Minh Tâm, chiếc khăn hoàn toàn chẳng mấy tác dụng, Minh Tâm bắt đầu trở nên mơ hồ.
Ngay lúc Lâu Liên Dục mất hết kiên nhẫn, Triệu thái y đã kịp tới, nhìn thấy hắn cũng là chạy trối chết tới đây, nên hắn cũng không đành lòng tức giận, lúc này Minh Tâm mơ màng, mà cái tên xuất hiện cũng đã không còn là sư phụ nữa.

Minh Tâm trong mộng, hỏi Nhan Nguyệt, vì sao lại có mùi hương giống với sư phụ, mà Nhan Nguyệt trong mộng cũng chỉ cười mà không nói, để lại Minh Tâm trong lòng dấu hỏi, khó lòng mà đoán ra thân phận, liệu y có phải thật sự chỉ là y giả?

"Thỉnh vương gia thứ lỗi."

Cung nhân nhìn Hiển vương bên cạnh như hổ rình mồi, hắn không thể đút thuốc được cho Minh Tâm, chỉ đành thỉnh tội.

"Lui xuống đi."

Hầu hạ nơi này đại đa số đều là người của Hiển vương, Lâu Liên Dục cũng không cần cố kỵ điều gì, hắn cầm lấy chén thuốc màu đen, tự mình cho uống, kết quả cũng không khác mấy, mà nước thuốc còn dọc theo khóe miệng chảy xuống.

"Vương gia!"

Ngọc Lan kinh ngạc, vương gia sao lại đem thuốc uống hết, nhưng sau đó liền nhận được ánh mắt cảnh cáo chỉ có thể cuối đầu thối lui một bên, hầu hạ chủ tử đã lâu liền biết thân phận chừng mực.

Ngọc Lan là người phụ trách Sương Vân uyển, cung nữ cấp bậc cao, là người tiếp ứng trong cung của Hiển vương, lúc này được điều đến để hầu hạ Minh Tâm, nàng vốn tưởng chủ tử muốn lợi dụng Minh Tâm trước mặt hoàng đế để nói điều tốt, hoặc là lợi dụng Minh Tâm được lòng dân chúng mà giúp vương gia làm việc, nhưng hiện tại chủ tử nàng có lẽ không hề có chủ ý đó, lén nhìn đến Lâu Liên Dục lấy miệng cho Minh Tâm uống thuốc, nàng khiếp sợ thật sự, cuối thấp đầu lui ra, trên mặt ửng đỏ, có một số việc không nói nhưng nàng cũng hiểu được.

Ngọc Lan rót một chén nước, sau khi Hiển vương thả chén thuốc xuống thì dâng lên.
Minh Tâm pháp sư quả thật đẹp, nhưng là người mà vương gia không thể mê luyến được, ít nhất là lúc này vẫn chưa đoạt được hoàng vi, thân phận nam sủng của pháp sư, nếu để người khác, đặc biệt là Tú vương biết được chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này. Trong mắt Ngọc Lan bắt đầu hiện lên lo lắng, lại nghĩ một đám người thân cận chủ tử ấy vậy mà không có lấy một người khuyên bảo.

Cũng không phải không khuyên, giống như Khâu tướng quân đã sớm tính đến lúc Hiển vương không nghe, hắn có kế sách khác hoặc làm cho Minh Tâm rời khỏi chủ thượng hoặc biến thành trợ thủ phò tá chủ thượng, mà Mặc Dương, hắn trong lòng có vẻ không nỡ, muốn hắn xuống tay với Minh Tâm trừ khi bất đắc dĩ cuối cùng còn không thì rất khó thực hiện.

Vương giả bất nhân, nếu lưu người này bên cạnh ắt thành mối họa, cũng vừa lúc thân phận Minh Tâm đặc biệt, vậy thì cũng chỉ đành biến Minh Tâm trợ lực cho vương gia mà thôi.

...................

"Ngọc Lan, mở cửa sổ ra."

Có câu bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, hạ nhân làm việc vô cùng cẩn thận, sợ hắn trúng gió cũng chỉ vì một câu nói của hoàng thượng "khí hậu không hợp". Được quan tâm như vậy Minh Tâm cũng vừa mừng vừa sợ, trong lòng thầm cảm tạ, hy vọng sớm bắt đầu làm việc.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đêm thứ hai sau khi Minh Tâm đến hoàng cung...

Đình các lặng yên, quả thực vô cùng hợp ý, thình lình có tiếng đàn từ đâu bay tới, tâm tình Minh Tâm có chút tốt hơn.

"Đó là tiếng đàn của thiếu bảo đại nhân từ Ân Hinh uyển truyền tới."

Ngọc Lan nghe mà cũng có chút say mê, hiện tại trong cung ai cũng đều yêu thích vị thiếu bảo đại nhân kia, Thừa quốc cùng với Nguyên quốc giao hảo cũng đã vài năm, từ năm nay trở đi cũng đã bắt đầu chuyện thông hôn, các nàng cũng một lòng mong muốn thoát khỏi hoàng cung này, hơn nữa Thừa quốc quy tắc cũng không nhiều, dân chúng cũng có thể lấy quý tộc.

"Nghe tiếng đàn thật khiến cho người khác tưởng niệm."

Minh Tâm nhớ lại người trẻ tuổi ngày đó cùng mình thảo luận phật kinh, ấn tượng cũng không xấu, tiếng đàn du dương như vậy, có lẽ người nọ cũng đang tưởng nhớ đến cố hương hoặc bằng hữu.

"Đêm đã khuya, pháp sư hãy đi nghỉ sớm."

Ngọc Lan thổi tắt một ngọn đèn nhỏ, nếu không phải người này có quan hệ với vương gia, thì chắc hẳn nàng cũng sẽ vô cùng ái mộ.

"Ngọc Lan lui xuống trước đi. Ta viết một lúc nữa sẽ ngủ."

Đã tập thành thói quen, hơn nữa tâm tình hiện tại của Minh Tâm một chút buồn ngủ cũng không có.
Ngọc Lan liền dẫn người lui ra.

.....................................

Trong lúc đang ngưng thần tập trung bỗng nhiên một tờ giấy xuất hiện trước mặt. Nhìn chung quanh ngoài cửa sổ cũng không thấy người, Minh Tâm xem từ giấy thì bên trong có viết: Tiểu Diên Diên, có nhớ ta không?

Vừa muốn vứt đi, tay đã bị người nắm lấy, Minh Tâm thầm nghĩ, người này đúng là ra vào tự do.

"Ngươi đã quên ước định."

Minh Tâm không nhớ là bản thân đã ước định điều gì với Hoa Mục Yên, lúc này tay nắm hắn lại nhiều thêm một tiểu động vật, Minh Tâm mới nhớ đến ước định đó là gì.

"Ngươi nhẫn tâm đem tiểu tròn tròn vứt bỏ."

Hắn vứt bỏ? Lúc đào tẩu ấy vội vàng nguy hiểm, hắn không thể nào mang theo chim nhỏ, hơn nữa nếu ở lại trong bảo chắc cũng sẽ có người chiếu cố nó.

"Đáng thương cho tiểu tròn tròn, những tưởng đã được chiếu cố, không ngờ ngươi vừa đi đã phải rơi vào cảnh tự sinh tự diệt."

Sau khi Minh Tâm rời khỏi Ân Si bảo, nơi đó liền không ai dám vào, bên trong cũng được tẩy rửa sạch sẽ, vật sở hữu của Minh Tâm tuy rằng không được động vào nhưng nếu không được hạ lệnh cũng không có ai dám nuôi nó.

"Ây, ta quên mất."

"Có người đến, lần sau ta lại đến thăm ngươi."

Hoa Mục Yên vừa nói xong lập tức biến mất.

"Pháp sư, người đã ngủ chưa?"

Là tiếng của Ngọc Lan.

"Sẽ ngủ."

Ngọc Lan dừng bên ngoài một lúc, không phát hiện có dị thường gì, liền rời đi.

.....................................
-Ân Hinh uyển-

Hoàn Nhan Dụ Chân nhìn Hoa Mục Yên đường hoàng ngồi uống trà trong phòng, trêu tức nói:

"Trong hoàng cung này lại có người nào lọt vào mắt xanh của Hoa lâu chủ sao?"

"Dụ chân, ngươi nói trúng rồi."

Hoa Mục Yên thừa nhận.

"Ta sau này sẽ là thị vệ của ngươi?"

Hoa Mục Yên muốn trụ lại nơi này? Thật đúng là hiếm có. Không biết đối tượng lần này lại là ai? Nhưng mà làm gì có thị vệ nào làm càn lại một thân hoa lệ như vậy?

"Được thôi, ta sẽ cho người an bài chỗ ở dành cho thị vệ cho ngươi."

"Được, nhưng ngươi không cần lo lắng."

Hoàn Nhan Dụ Chân nói được làm được, nhưng mà Hoa Mục Yên vốn một thân tự do, sao có thể chịu cả ngày ở trong cung, rồi cùng với một đám hỗn tạp chung giường lớn nhỏ.
Hoa Mục Yên tìm đến Hoàn Nhan Dụ Chân là vì nơi ở của Minh Tâm cách Hoàn Nhan Dụ Chân chỉ một cái vườn nhỏ, thật sự rất gần, lại nghĩ đến lúc trước ở quan khẩu Hoa Mục Yên chấp nhận chờ đợi để thấy được Minh Tâm pháp sư càng làm cho Hoàn Nhan Dụ Chân có điểm tò mò, người có thể khiến cho Hoa Mục Yên sẵn sàng lưu lại hoàng cung không biết sẽ là bộ dạng thế nào?

....................

Đêm dài gió lạnh, Hoàn Nhan Dụ Chân đối diện với ánh trăng, một mình một người hắn lại càng nhớ đến người trong bức họa.

"Đến khi nào ta mới có thể tìm thấy ngươi?"

Nhìn ánh trăng, chỉ càng thấy tương tư, ngươi rốt cuộc ở nơi nào?

.....................................................

Vậy là có thể đoán được người trong tranh là ai rồi nhỉ. Tội anh chân, ai cũng tranh thủ lấy lòng tìm cách tiếp cận ẽm, còn mỗi anh như con nai vàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro