chương 61: Vọng xuyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa Ân Hinh uyển và Sương Vân uyển là một mảnh rừng trúc, hương trúc thản nhiên, lá trúc xào xạc cùng với âm thanh của côn trùng vang lên.

Hoàn Nhan Dụ Chân bước chậm vào rừng trúc, đêm đã khuya, ngủ không được nên muốn đi dạo một chút, đột nhiên lóe chút ánh sáng khiến hắn chú ý, ánh sáng phát ra từ gian lầu hướng đông nơi Minh Tâm pháp sư ở, đêm này đồng dạng cũng có người không ngủ được.

Ở đây, sau mỗi đêm, Hoàn Nhan Dụ Chân đều có thể vào thời gian này, nhìn sang lầu các bên kia còn lẻ loi một ngọn đèn, cửa sổ giấy phản chiếu một thân ảnh cao gầy.

Sang đến đêm thứ ba, liền nhiều hơn một bóng người, là một nam tử cao lớn, Hoàn Nhan Dụ Chân đoán đó chính là Hiển vương, Minh Tâm pháp sư cùng với Hiển vương lúc sẽ có tranh chấp, nhưng càng nhiều hơn đó chính là hành động ái muội. Thậm chí càng làm cho hắn khiếp sợ hơn là có một lần Hiển vương cưỡng hôn Minh Tâm, Minh Tâm giãy dụa bị người ôm đi, sau đó ánh đèn vụt tắt, tất cả lại quay trở về yên tĩnh ban đầu, nhưng Hoàn Nhan Dụ Chân vẫn không thể nào bình tĩnh được, kỳ quái hơn lại là phản ứng của chính mình, bên trong quý tộc hoàng thất, có đủ dạng sủng thị, lớn có nhỏ có, hòa thượng cũng có. Phản ứng của bản thân lớn đến như vậy có lẽ chỉ là không muốn nhìn thấy pháp sư cao nhã như trúc kia bị vấy bẩn mà thôi.

Đêm thứ năm, Hoàn Nhan Dụ Chân đang nhìn đến gian lầu phía đông kia, lại xuất hiện một bóng đen, càng không thể bình tĩnh, tuấn mi nhíu lại, ảnh của người nọ đúng thật là Hoa Mục Yên. Hoa Mục Yên từ cửa sổ đi vào phòng của Minh Tâm, ánh đèn le lói, chiếu ra hai thân ảnh ái muội không rõ ràng.

Hoàn Nhan Dụ Chân biết Hoa Mục Yên, vì mỹ nhân mà tiến cung chính là thủ đoạn của hắn, Hoa Mục Yên coi trọng mỹ nhân nào thì nhất định sẽ lừa người đó tới tay, không lâu sau sẽ chán chường mà vứt bỏ. Hoa Mục Yên từng theo đuổi mỹ nhân đứng đầu bảng, theo đuổi suốt một tháng trời, chi ra vô số ngân lượng, dành hết lời ngon tiếng ngọt, nhưng sau khi nữ tử kia đã dâng hiến thể xác và tinh thần, Hoa Mục Yên liền biến mất, đến nay nữ tử kia vẫn một lòng chờ đợi trong đau khổ, dù biết trước khi đi Hoa Mục Yên đã chi ra phí chia tay kết xù.

Rất nhiều người ái mộ Hoa Mục Yên chỉ vì hư vinh, nhưng đối tượng bây giờ là Minh Tâm, nếu Minh Tâm thật sự nhảy vào cạm bẫy ôn nhu của Hoa Mục Yên, liền không có đường rút lui, có thể sau này sẽ vô cùng bi thảm, đặc biệt hiện tại Hiển vương cũng có ý đối với Minh Tâm.

Hoàn Nhan Dụ Chân nhớ đến lời nói lúc trước của hắn, Hoa Mục Yên muốn dẫn một mỹ nhân Nguyên quốc về nhà, sẽ là Minh Tâm sao? Nếu quả thật là như vậy, Minh Tâm hẳn cũng rất may mắn, đến nay có thể khiến cho Hoa Mục Yên muốn dẫn về nhà cũng chưa từng có ai.

“Kẽo kẹt—“

Cửa bị đẩy ra.

“Dụ Chân sao vẫn chưa ngủ? Ta đến muốn mượn ngươi một khối lệnh bài.”

Hoa Mục Yên đường làm thị vệ rộng mở, không biết đã phát sinh chuyện tốt gì ở Sương Vân uyển hay chưa.

“Ngươi muốn dẫn ai xuất cung?”

Hoàn Nhan Dụ Chân tháo lệnh bài, ném cho Hoa Mục Yên, trước kia hắn sẽ không để ý những vấn đề này vì Hoa Mục Yên sẽ không mang đến phiền toái cho hắn, cũng sẽ không tùy tiện sử dụng lệnh bài.

“Ta muốn dẫn hắn đi ra ngoài giải sầu. Ngươi cũng biết trong hoàng cung rất nhàm chán.”

Hoa Mục Yên cũng không cố kỵ, trực tiếp nhét lệnh bài vào đai lưng.

“Vậy ngươi hãy mang ta đi cùng đi.”

Hoa Mục Yên nâng mắt, lại vuốt cằm,

“Dụ Chân, nói thật ta không phải là không muốn mang ngươi theo, mà là có ngươi, người nọ sẽ rất thẹn thùng.”

“Phải không? Ta lại cảm thấy ngươi là sợ ta chiếm mất sự nổi bật của ngươi, vậy thì người nọ sẽ không còn thích Hoa lâu chủ nữa.”

“Ta khinh, tiểu Diên Diên nhà ta không phải là người đứng núi này trông núi nọ đâu.”

Hoa Mục Yên nhìn thấy biểu cảm trêu tức trên mặt bạn thân, liền quyết định,

“Là ngươi muốn đi xem cảnh chúng ta tương thân tương ái, chờ đó, chờ mà làm người trong suốt trong mắt bọn ta đi.”

Hoàn Nhan Dụ Chân đánh gia Hoa Mục Yên lúc này, Hoa Mục Yên đối với Minh Tâm thiện lương là thật tâm cẩn thận, với trình độ xem trọng này không giống như theo đuổi bình thường, có lẽ Hoa Mục Yên này đã động tâm.

“Vị mỹ nhân trong tranh kia của ngươi vẫn chưa có tin tức sao?”

Hoàn Nhan Dụ Chân lắc đầu.

“Có lẽ trên đời không thật sự tồn tại người này.”

Hoa Mục Yên nhìn đến đôi mắt cô đơn của Hoàn Nhan Dụ Chân, lại thêm một lần nhắc nhở.

“Không, ta tin hắn thật sự tồn tại trên đời.”

Hoa Mục Yên đành bất đắc dĩ,

“Là bạn nhiều năm với ngươi như vậy, ta sẽ giúp ngươi tìm.”

Hoa Mục Yên vỗ vỗ bả vai Hoàn Nhan Dụ Chân,

“Mau đem tranh cho ta xem.”

Hoàn Nhan Dụ Chân phản ứng lại, đầu đầy hắc tuyến, kẻ này vẫn là muốn lừa ta để xem được bức họa mà thôi.

“Không cần.”

“Này, đừng nhỏ mọn như vậy chứ, thêm một người là thêm một phần sức lực đấy.”

“Thứ cho kẻ này không thể phụng bồi,”

Ngày hôm sau……

Hoàn Nhan Dụ Chân vừa nghĩ đến Hoa Mục Yên sẽ cùng mang mình và Minh Tâm xuất cung, lại không nghĩ đến Hoa Mục Yên một thân đùng đùng nổi giận trở lại, lại còn kéo hắn đi uống rượu.

--------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro