chương 62: Thất sủng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lần thân thể hồi phục, Minh Tâm đều ở trong phòng, thiềng tọa, đến buổi tối thì như mọi khi Lâu Liên Dục sẽ đến nhưng dạo gần đây giống như có chuyện mà trì hoãn không đến, ban ngày cùng buổi tối ít ở cùng Minh Tâm, đến bóng dáng cũng hiếm gặp.

Giống như là bất hòa, nếu không phải cách một đoạn thời gian Lâu Liên Dục vẫn còn đến Sương Vân uyển thì chắc Minh Tâm nghĩ Hiển vương đã chán ghét hắn.

"Vương gia hiện nay rất ít khi tới đây."

Một cung nữ thấp giọng bàn luận.

"Đúng vậy, phải đi bồi vương phi tương lai rồi. Nghe nói vương phi tương lai rất được vương gia yêu thương, nếu không phải trước kia vương gia muốn đi tòng quân, bọn họ ắt hẳn đã sớm thành hôn rồi."

Một cung nữ khác phụ họa, trong cung lời đồn về chủ nhân rất nhiều, Hiển vương tòng quân không thể cùng người yêu thành thân cũng là chủ đề cũ khiến nhiều người bàn luận.

"Vị Tiết tiểu thư kia thật may mắn, vương gia vì nàng đến nay vẫn chưa lập gia đình."

"Đúng vậy, nếu có nam nhân nào si tình giống như vương gia, nhất định ta sẽ giả cho hắn."

Minh Tâm vừa ra tới cửa, liền nghe được một nhóm cung nhân nói chuyện, nhận ra nhân vật được nói đến là nam nhân kia, trong lòng đã có người khác, nói không chừng sau này sẽ không đế làm phiền hắn nữa, Minh Tâm trong lòng bình tĩnh, người kia nhẫn nại đến thế là cùng.

"Pháp...pháp sư!"

Hai cung nhân liếc nhìn nhau, lo lắng Minh Tâm sẽ nổi giận, bình thường chủ tử mỗi khi không được sủng ái đều trút giận lên bọn họ, thân phận Minh Tâm càng đặc thù hơn, là pháp sư được hoàng đế đặc biệt thỉnh đến, là người mà các nàng ngàn vạn cũng không thể đắc tội.

"Nấu nước mang vào đây."

Minh Tâm chỉ thản nhiên phân phó, hắn lúc này đang muốn pha trà, Hiển vương có sở thích mới, hắn cầu còn không được, tốt nhất từ nay về sau đừng tới tìm hắn nữa, chờ sau khi hắn hoàn thành lễ cầu phúc ở đây là đã có thể trở về Linh Ấn tự rồi.

"Vâng."

Cung nhân hai mặt nhìn nhau, vui mừng vì Minh Tâm không phải là người giận chó đánh mèo.

"Thật ra, trong chuyện này Minh Tâm pháp sư cũng không hề tình nguyện, như vậy đối với ngài ấy cũng là giải thoát."

Cung nhân nhìn thấy Minh Tâm đã đi vào trong phòng lại bắt đầu to nhỏ đàm luận.

"Phải, nhưng mà chủ tử trong cung, có một ít người mới đầu cũng không tình nguyện, về sau chẳng phải cũng một bụng mưu kế mà sống hay sao."

"Ai, sống trong cung này quả thật rất khó...."

Cung nữ đang rót nước đột nhiên dừng lại động tác, tay kia đẩy người bên cạnh,

"Mau nhìn, kia chẳng phải là vương gia hay sao?"

Hai người lại quay lại nhìn nhau, trong lòng thắc mắc: Vương gia lại đến nữa, chẳng lẽ Minh Tâm pháp sư vẫn chưa hề thất sủng?

Minh Tâm đang tĩnh toạ nghe được tiếng bước chân nghĩ rằng là cung nữ đến để châm trà nên hắn tiếp tục ngồi đó. Chờ khi hắn lần nữa mở mắt, nhìn thấy người đang ngồi bên cạnh, liền ngẩn người.

"Đây là việt trà- cống phẩm của Thừa quốc, Lam Nhi hãy thử đi."

Minh Tâm vừa muốn nói không cần, lại nghĩ đến Hiển vương lại sẽ mượn cớ để tiếp tục ở lại đây, liền yên lặng mà nhận lấy trà.

"Pặc."

Tay tiếp trà bị Lâu Liên Dục cầm lấy.

"Ngọc Lan, chuyện này là thế nào?"

Lâu Liên Dục sắc mặt âm trầm gọi Ngọc Lan vào, trên ngón trỏ Minh Tâm xuất hiện một vết xước có máu lưu lại.

"Đó là..."

"Chỉ là nuôi một con chim nhỏ nên bị thương."

Minh Tâm thay Ngọc Lan giải vây, Lâu Liên Dục đã sắp cưới người khác, sao lại vừa thấy mình bị thương lại nổi giận.
Lâu Liên Dục biêt con chim nhỏ kí, Minh Tâm rất thích nó, nhiều lúc hắn đến thấy Minh Tâm đang cho chim nhỏ ăn, nhưng đó dù gì cũng chỉ là một con súc sinh, sau này lớn lên móng vuốt càng sắc bén, lực công kích cũng lớn.

"Đem nó đưa ra ngoài Sương Vân uyển."

"Đừng..."

Minh Tâm vừa mở miệng đã bị Lâu Liên Dục chặn lại:

"Ta sẽ cho người chăm sóc nó giúp ngươi."

Lâu Liên Dục cầm tay Minh Tâm, vỗ về mu bàn tay trấn an.
Minh Tâm nhíu mày, Lâu Liên Dục nếu đã hạ mệnh lệnh thì sẽ không thay đổi, vất vả lắm mới có thể dời mục tiêu, chính mình càng không nên làm điều để cho hắn chú ý.

Bời vì Minh Tâm đã thỏa hiệp, chim nhỏ Hoa Mục Yên đưa liền bị tống ra ngoài, hơn nữa khi Hoa Mục Yên đến vườn hoa mẫu đơn trong viện của Minh Tâm liền thấy chim nhỏ đã chết, khiến cho Hoa Mục Yên vô cùng tức giận. Càng làm cho hắn tức giận hơn là sau đó hắn nhìn thấy Lâu Liên Dục sai người đem tới hai con chim khác, trong mắt hắn là hình ảnh hai người đang vui vẻ đùa giỡn với hai con chim kia.

Hoa Mục Yên quay trở về, càng nghĩ càng giận, Minh Tâm đối xử với chim nhỏ cũng giống như đối xử với hắn vậy, có cũng được mà không có cũng không sao, cho nên Hoa Mục Yên sau khi trở về liền tìm Hoàn Nhan Dụ Chân đi uống rượu.

Hai người tuấn tú nam tử mặc hoa phục cưỡi ngựa, hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt trên đường, bao gồm cả Thôi Dật Ly đang đi theo mẫu thân đến hoàng thành làm việc, Thôi Dật Ly vốn là ngồi trong xe ngựa, sau đó vì huyên náo trên phố mà tò mò kéo màng, kết quả liền nhìn thấy Hoa Mục Yên đang cưỡi ngựa.
Sườn mặt nam tử tuấn tú bất phàm, cưỡi ngựa tư thế oai hùng làm cho Thôi Dật Ly tâm tình nhộn nhạo, hắn không nghĩ đến tới hoàng thành sẽ gặp được Hoa Mục Yên, bây giờ xem ra quyết định này không sai.
Hiện tại thiếu niên này cũng không biết chính mình đã rơi vào tầm ngắm của người khác.

"Chủ tử, thiếu niên kia là thiếu chủ của Cửu Tiên Du."

Lâu Lâm Tương đứng trên lầu cao, vẻ mặt đầy ý cười, nhìn chằm chằm người dưới xe ngựa. Nhô đầu ra là một thiếu niên gương mặt như hoa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng một tầng đỏ hồng, dụ hoặc nhân tâm.

"Con của Thôi Doanh Doanh.... Không ngờ lại là một bộ dạng xinh đẹp như vậy."

Bộ dạng của Tú vương thiên về âm nhu xinh đẹp, còn thiếu niên này tuổi còn trẻ đã có nhan sắc như này, con mồi này so với các con mồi trước đây càng làm cho hắn hứng thú, nhưng hứng thú hơn cả là lực lượng sau lưng thiếu niên.

Ánh mắt Thôi Dật Ly nhìn Hoa Mục Yên vừa nhìn là có thể thấy được chất chứa bao nhiên tâm tư. Mối tình đầu của thiên niên, quả thật rất thú vị a.

"Thật không ngờ bổn vương cùng con thỏ nhỏ này lại có cùng sự yêu thích, có lẽ hắn hợp với bổn vương."

Lâu Liên Dục ánh mắt nhìn theo xe ngựa đã đi xa, đôi mắt lóe lên toan tính. Đôi tay khẽ miết mặt bàn, khóe miệng cong cong, thủ hạ lập tức hiểu được ý tứ chủ nhân liền phân phó đi làm việc.
----------------------------------
Việt trà

Nếu sai chính tả chỗ nào mn nhớ nhắc nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro