chương 80: Song lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi lễ phúc thức kết thúc, triều đình Nguyên quốc phát sinh nhiều chuyện trọng đại, dân chúng lâm vào cảnh tai ương, hoàng đế phái ra thành viên hoàng tộc để tiếp ứng dân chúng, trọng trách này liền được giao cho Ly vương, Ly vương Lâm Mục Hà căn bản không muốn rời khỏi kinh thành nhưng nghĩ đến sau khi thành công trở về nhất định sẽ được hoàng đế tán thưởng cùng với được lòng dân, liền lĩnh mệnh rời đi, lại không hề hay biết lần này đã đi trên con đường không thể quay trở về.

Tú vương đã hai lần chủ trì khoa cử, lần này lại để xảy ra chuyện rối loạn kỉ cương, công tư bất phân, khiến cho hoàng đế giận dữ, đoạt đi quyền lợi, phạt đóng cửa hối lỗi một thời gian.

Không lâu sau đó, nhân lúc sứ thần sắp rời đi hoàng thành liền tổ chức cung yến, hoàng đế lại triệu Tú vương vào cung trợ giúp sự vụ, lại xảy ra chuyện trúng độc, cũng may người chết là cung nữ, sứ thần chỉ có đau bụng mấy ngày, ngự y xác định qua là do ăn phải thực vật không rõ nguồn gốc khiến cho tiêu chảy mấy ngày, cũng không đáng lo ngại, chính là dù gì việc cũng đã xảy ra, chịu tội là điều khó tránh, trách nhiệm lần này quy về Tú vương, phạt bổng lộc cũng buộc phải đến tông miếu thủ bài vị mười ngày để hối lỗi.

Tú vương bị người làm cho chịu thiệt mà không thể phản kích, Hiển vương có thể khiến cho Ly vương rời khỏi hoàng thành, Ly vương vừa đi thì mũi ngọn ngay lập tức đã chĩa mũi về phía Tú vương, hắn chỉ đành án binh bất động, tạm thời xem tình hình, âm thầm điều động.

.

Hoàng cung.

Sương Vân Uyển.

Từ lúc giờ ngọ đến giờ, trong cung đã bắt đầu bận rộn, đưa đến cho Minh Tâm một bộ sam y mới, trong phòng tân trang thêm các loại hoa hồng, hoa lan, Ngọc Lan sáng sớm đã gọi Minh Tâm tắm rửa thay quần áo, mặc dù không nói nhưng Minh Tâm biết có lẽ là Hiển vương sẽ đến đây sau bao lần không thấy xuất hiện.

Ngọc Lan luôn nhắc nhở Minh Tâm không được dùng các thói quen cử chỉ như khi còn xuất gia, quan trọng hơn là không được đối nghịch lại Vương Gia, phải khiến cho chủ tử vui lòng thì mới là bổn phận.

Minh Tâm đổi thành một thân ăn mặc hoa mỹ, kinh tâm động phách, khí chất cao quý thanh nhã, chỉ là quá mức thanh lãnh cùng tịch mịch, bị Ngọc Lan nói thành không được chủ tử quan tâm nên ai oán.

"Lam công tử chỉ cần thả lỏng dáng người, bằng việc Vương gia thích ngài như vậy nhất định ngài sẽ được vô cùng sủng ái."

"Ngọc Lan."

Minh Tâm cắt đứt lời của Ngọc Lan vẫn đang thao thao bất tuyệt,

"Ta đói bụng."

"Công tử không đợi Vương gia sao? Ngọc Lan cảm thấy nếu công tử chờ Vương gia cùng đến dùng bữa nhất định sẽ khiến cho Vương gia vui vẻ."

"Không đợi."

Minh Tâm không thích bộ dạng phủ phụng chờ lệnh người khác như vậy, cùng lắm chỉ có thể chịu được tự do khoan khoái mà thôi.

Minh Tâm không phản khán gì nhiều, Ngọc Lan cũng không ép buộc, dù sao thì Lam công tử như tiên tử tuyệt thế hoàn mỹ không tỳ vết, Vương gia mê muội nhan sắc như vậy cũng là điều bình thường, tuy lâu nay Vương gia không tới thăm nhưng mỗi ngày đều có hỏi thăm tình hình của Minh Tâm, Vương ia là người làm đại sự, tương lai sau này đại sự thành công, tuy rằng nam sủng thì không thể đăng lên làm địa vị chính thống gì nhưng ắt sẽ cho Minh Tâm một thân phận tôn quý.

Trong sảnh, trên bàn bày đủ loại đồ ăn, Minh Tâm một mình thưởng thức, động được vài món trong lòng liền cảm giác không ổn, không thể tiếp tục ăn được nữa.

Đúng lúc này,bên ngoài có người tới, là sứ giả của Vương gia.

"Mặc Dương sao? Mau vào đi."

Minh Tâm nghe người báo lại là Mặc Dương đến đây, tâm khẽ động.

"Công tử, Vương Gia có việc, chậm một lát nữa mới lại đây, lệnh cho thuộc hạ tới báo trước một tiếng cho công tử."

Mặc Dương đi vào, cúi đầu thông báo cho Minh Tâm, bởi vì thấy lâu nhưng người nọ vẫn chưa đáp nên mới ngẩn đầu lên, đập vào mắt lúc này liền sửng sốt, Minh Tâm bộ dạng một thân mê người, giơ tay nhất chân đều phát ra mị lực vô hạn, nhưng lại bị giam ở nơi này, như một chú chim hoàng yến, ánh mắt ảm đạm, sắc mặt cũng tái nhợt, khiến cho người nhìn thấy đều muốn thương yêu bảo bọc, nhưng Minh Tâm không phải là nữ tử, sao lại có thể khiến cho người ta có cảm giác như vậy được.

Mặc Dương vội lui bước về sau, Minh Tâm đến gần hắn, muốn nói lại thôi, đột nhiên chuyển hướng sang cửa chính đóng lại.

"Công tử, đây là..."

"Mặc Dương, ngươi cũng biết ta vốn là người xuất gia, ta không muốn ở lại đây, ngươi có thể giúp ta được không?"

Minh Tâm nhìn thấy được nét khó xử trên mặt của Mặc Dương, tiếp tục nói:

"Mặc Dương, Vương gia chỉ là nhất thời mê muội, ngươi có năng lực có thể giúp ta, mà ở đây, cũng chỉ có ngươi mới có thể giúp ta."

"Công tử, Vương gia không phải như suy nghĩ của ngài, Vương gia có thể có rất nhiều tình nhân, nhưng không phải ai Vương gia cũng đối xử như vậy."

Mặc Dương cự tuyệt Minh Tâm.

"Vương Gia muốn ai không muốn, sao lại muốn một người xuất gia như ta? Ta không muốn tiếp tục ở đây nữa."

"Công tử, Vương Gia sẽ hủy đi mọi đường lui của ngài, cũng sẽ không cho phép ngài rời đi..."

Mặc Dương không lui bước nữa, thấy Mặc Dương đang đứng bất động, vì tình thấy cấp bách nên Minh Tâm liền kéo tay áo Mặc Dương, đúng lúc này cửa chính bị đẩy ra.

"Vương Gia."

Mặc Dương kinh sợ, chạy nhanh đến phía Lâu Liên Dục sắc mặt âm trầm đang đứng ở cửa mà thỉnh an.

Minh Tâm cũng hoảng sợ, Lâu Liên Dục đột nhiên xuất hiện làm cho hắn theo bản năng muốn tránh né, liền lui đến phía sau Mặc Dương, hai tay nắm chặt lấy y bào của Mặc Dương.

Minh Tâm lại đi tìm kiếm sự bảo hộ của Mặc Dương, điều này càng khiến cho Lâu Liên Dục càng thêm tức giận.

Minh Tâm chẳng những cầu xin Mặc Dương muốn được giúp đỡ rời đi, lại còn sợ hãi chính mình. Lâu Liên Dục từng bước đến gần, tim Minh Tâm liền đập nhanh vài phần, Mặc Dương có thể cảm giác được Minh Tâm đang sợ hãi.

"A.."

Minh Tâm bị Lâu Liên Dục kéo qua, mà tay vẫn còn túm lấy áo của Mặc Dương, nếu cứ tiếp tục thì kết quả áo của Mặc Dương có thể bị xé rách.

"Buông ra!"

Minh Tâm giãy dụa, ánh mắt hướng về phía Mặc Dương mà cầu xin chỉ càng làm tăng thêm lửa giận của Lâu Liên Dục.

"Thả ta ra... ta không phải là nam sủng!" Thả ra, ta không muốn ở lại đây... đừng!"

Minh Tâm bị Lâu Liên Dục ôm lấy, đặt trên tháp thượng, Lâu Liên Dục cũng không tốn bao nhiêu khí lực đã đem Minh Tâm vây khốn lại, Minh Tâm hữu khí vô lực bởi vì thức ăn vẫn chưa ăn đủ.

Lâu Liên Dục đã lâu chưa được nhìn thấy Minh Tâm, phát hiện Minh Tâm càng thêm mê người, hơn nữa trên người cũng có một cỗ mùi hương nồng đậm vô cùng dụ hoặc.

"Mặc Dương, lại đây."

Ánh mắt Lâu Liên Dục ngày càng u ám, Minh Tâm vặn vẹo dường như đã cọ ra lửa trong lòng hắn, nếu không phải bởi vì Minh Tâm cần nội lực thì hắn có thể khẳng định Minh Tâm đây là đang cố tình câu dẫn hắn, cũng không hiểu sao dạo gần đây, Minh Tâm đã không còn thích nội lực trên cơ thể của hắn nữa.

"Truyền nội lực cho hắn."

Một câu nói của Lâu Liên Dục thành công khiến hai người im lặng, nếu Mặc Dương là kinh ngạc thì Minh Tâm là kháng cự,

"Không được! Không thể làm vậy! Ta không muốn!"

Lâu Liên Dục phải điểm huyệt của Minh Tâm.

Mặc Dương cũng đã từng cho Minh Tâm nội lực, hắn nhớ tới một màn khiến người ta rục rịch kia, khi tỉnh táo lại thì hắn đã truyền nội lực cho Minh Tâm.

"Đừng đụng vào ta, đừng, tránh ra...!"

Kỳ thật khó chịu nhất hẳn là Mặc Dương, sau mỗi lần đưa nội lực cho Minh Tâm đều ảm đạm rời khỏi.

Mặc Dương dựa vào bức tường bên ngoài, không cần đợi hắn đi xa bên trong đã vang lên tiếng thở dốc, bên trong tất nhiên là cảnh xuân nhộn nhạo không ngừng.

Lâu Liên Dục không ngủ lại, vì công việc hắn thật sự rất nhiều, đơn nhiên không phải bởi vì đại hôn đến gần, nếu thuận lợi, hắn chắc chắn sẽ nắm thiên hạ trong tay.

.

Đêm đã khuya, Minh Tâm lại không thể đi vào giấc ngủ, đôi mắt sưng lên như khóc, cho dù là nam nhân thì cũng muốn được phát tiết một lần, nhưng lại không khóc được, trên giường lăn lộn vài lần.

"Kẽo kẹt..."

Cửa sổ bị đẩy ra, hương thơm thanh lãnh bay vào, Minh Tâm giật mình lập tức ngồi dậy.

Nam nhân hồng y đi đến trước giường, Minh Tâm uất ức trong lòng một phen ôm lấy Nhan Nguyệt,

"Nhan Nguyệt, ngươi hãy mang ta đi."

Nhan Nguyệt nhìn Minh Tâm, nhẹ tay nắm lấy vai Minh Tâm,

"Ngươi thật sự muốn đi theo ta?"

"Ừm."

"Nếu như là la một kẻ tội ác tày trời thì sao?"

Minh Tâm lắc đầu, sau lại nói,

"Bất kể ngươi có thân phận như thế nào, ta đều đồng ý."

"Tốt lắm, sau khi Hiển vương đại hôn xong, ta sẽ tới đón ngươi."

Minh Tâm thở ra một hơi, hắn hy vọng Nhan Nguyệt có thể lập tức dẫn hắn đi, chỉ cần có thể thoát khỏi đây, hắn sẽ chờ.

Ngay tại thời điểm Minh Tâm không chú ý, Nhan Nguyệt nhíu lại đôi mày xinh đẹp, trên người Minh Tâm có hai mùi hương vị, hắn đã tiếp nhận hai loại nội lực.

Vì muốn biết hai loại lực này có ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của cổ vương hay không, Nhan Nguyệt đã lừa gạt Minh Tâm để dò xét mạch tượng, kết quả lại ngoài ý muốn, hai cỗ lực này không hề bài xích, chính xác mà nói chỉ cần không xung khắc với cỗ lực âm hàn của hắn thì đều có thể nuôi dưỡng cổ vương trưởng thành, việc này có vẻ như liên quan ít nhiều đến phượng đồ mà Quân Lang Tà đã để lại trên người Minh Tâm.

"Lam nhi, buổi tối ngoại trừ Lâu Liên Dục còn có ai đưa nội lựa cho ngươi?"

Minh Tâm hạ mi mắt, cắn môi, cuối cùng một cái tên vang lên thật nhỏ.

"Là hắn!"

Nhan Nguyệt kinh ngạc không thể tin, hóa ra sư phụ của Mặc Dương chính là Tiêu Dao thư sinh tiếng tăm lừng lẫy.

----------------------

Ước được có 1 ít vote cùng comment 😫

Chương sau chắc khá buồn cho hoa hoa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro