Chương 84: Lễ vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Truyền Hiển vương, Vạn quý phi cầu kiến!"

Theo cung nhân dẫn dắt, Lâu Liên Dục cùng Vạn quý phi đi vào tẩm điện của hoàng đế, hoàng đế bệnh nặng không chút khởi sắc, không biết vì sao hôm nay đột nhiên triệu kiến Hiển vương đến gặp, còn Vạn quý phi thì mỗi ngày đều đến. Có lẽ là hoàng đế có chút hồ đồ, nói chuyện có phần bữa bãi, nhưng trên một số phương diện vẫn vô cùng rõ ràng.

"Không ngờ nhanh vậy đã đến sinh nhật của Dục nhi, phụ hoàng lúc trước cũng đã chuẩn bị một phần lễ vật, đã đưa cho công công hội đến ngày sẽ mang qua phủ đệ."
Nói xong lại lệnh cho hạ nhân và Vạn quý phi dìu rời giường.

"Dục nhi, Minh Tâm đang ở chỗ của con phải không?"

Âm thanh hoàng đế vẫn leng keng hữu lực, tâm thần trạng thái hôm nay gắng gượng có thể xem là tốt.

Một câu nói của đế vương làm cho Vạn quý phi trên mặt xảy ra biến hóa, Lâu Liên Dục cũng phần nào hiểu ra ý tứ trong lời nói.

"Trẫm gần đây thường mơ thấy cố nhân, nghĩ đến thời gian cũng không còn nhiều nữa, giang sơn xã tắc sớm muộn cũng phải tìm người lập trữ, Dục nhi là người mà trẫm cũng nghĩ tới vị trí này, nếu Dục nhi muốn đăng cơ đại thống liền phải chặt đứt mối tâm tư này với Minh Tâm."

Vạn quý phi mắt thấy hoàng nhi của mình sẽ vì Minh Tâm mà tranh cãi với hoàng đế liền chen chân vào:

"Hoàng thượng chớ u sầu, Dục nhi chắc chắn sẽ vì giang sơn xã tắc và buông nữ nhi tình trường, hơn nữa đại hôn của Dục nhi cũng sắp đến, những điều hoang đường trước kia ắt sẽ biết thu liễm."

Hoàng đế nói xong cũng có chút suy yếu, Vạn quý phi một bên chăm sóc ôn nhu, Lâu Liên Dục bị Vạn quý phi một bên cản nói chuyện lúc này cũng biết rằng không việc gì phải chọc giận hoàng đế, nếu đế vương quy thiên, thiên hạ ắt sẽ là của hắn.

"Phụ hoàng lo lắng chí phải, nhi thần sẽ lấy xã tắc làm trọng."

"Như vậy mới đúng, trẫm đã nghĩ ra một đạo thánh chỉ phong Minh Tâm làm hộ quốc pháp sư đến Hộ Quốc Tự, Dục nhi cùng Lí Đức đi tuyên chỉ đi."

Lâu Liên Dục không nghĩ đến nước đi này của hoàng đế, còn muốn ngăn cản hắn cùng Minh Tâm đến với nhau, lẽ nào còn nhất niệm không quên đối với Minh Tâm? Suy đi nghĩ lại vẫn thấy không cam lòng.

"Nhi thần lĩnh chỉ."

Vạn Quý Phi ngoài mặt bình thản trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi, lão hoàng đế sắp chết đến nơi còn không quên bảo hộ cho Minh Tâm, vậy nên ai cũng không động được tới Minh Tâm.

Hai người rời khỏi đại điện chia nhau hai hướng, Lâu Liên Dục liền nhìn thấy thị nữ mật báo của Vạn Quý Phi cài bên người hoàng đến, xa xa nghe được:

"Nương nương, hoàng thượng gần đây thường nhớ đến một người chưa nghe qua bao giờ, đuổi chúng nô tài ra ngoài còn người thì một mình xem bức họa, bức họa kia quả thực chúng nô tài vô pháp mà xem được."

"Hoàng thượng có từng nhắc đến tên của người nọ không?"

"Nghe như là Khiếu Vân Nghê."

Lâu Liên Dục nhíu mày, không nghĩ tới còn nghe được một tin tức hữu dụng, nhưng mẫu phi tựa hồ đối với tên này cũng không ấn tượng đoán chừng người kia được phụ hoàng nhớ đến là do một lần tình cờ gặp gỡ nào đó đi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ban đêm, Hiển vương phủ.

Lâu Liên Dục sau khi tắm rửa xong thấy được Mặc Dương quay trở về mang cho hắn tin tức.

"Truyền."

Mặc Dương bái lễ, dâng lên bảo hạp mà Lâu Liên Dục muốn hắn trộm.
Hộp gỗ chứa bức họa làm từ cây tử đàn, phong cách hiện ra bộ dáng cổ xưa.

Mở ra sợi tơ buộc màu đỏ, Lâu Liên Dục chậm rãi mở, bộ dáng người trong họa đập vào mắt làm cho hắn thực khiếp sợ, nữ nhân trong tranh đôi mắt sáng thiện, mi mục như họa lại cực kì giống Minh Tâm, bên dưới tự một cái tên - Vân Nghê.

Lâu Liên Dục suy nghĩ sâu xa không có kết quả, đem cất bức họa, lệnh cho Mặc Dương đem trả trở về.

Đêm dài, Mặc Dương võ nghệ cao cường xuyên qua màn đêm, đột nhiên phát giác ra điều dị thường mà dừng lại, chỉ thấy một cái bóng đen hiện ra, đem bức họa trong hộp gỗ trên tay hắn đoạt đi.

"Mặc tiểu tử công phu quả là không chút tiến bộ."

Bóng đen không một tiếng động rơi xuống đất, khinh công quỷ dị, hơi thở trầm ổn.

"Sư phụ!"

Mặc Dương kinh ngạc, hắn đã nhiều năm không gặp lại sư phụ nhà mình, tiêu dao thư sinh hành vi quái đản, tính tình cổ quái, khiến cho hắn trụ lại một địa phương nào đó là điều không có khả năng, lần này đến hoàng cung ắt cũng có đối tượng hấp dẫn.

"Đây là cái gì?"

Thầm mắng không ổn, Mặc Dương muốn ngăn cản cũng ngăn cản không được, tiêu dao thư sinh rất nhanh đã mở ra bức tranh, Mặc Dương đột nhiên cũng nhớ tới sư phụ cũng là người yêu thích hội họa không biết có nhìn ra được chút gì từ bức tranh không.

"Sao ngươi lại có bức họa của sư thúc ngươi."

Quả nhiên đã nhìn ra, khoan đã, hắn cũng chưa từng được biết rằng mình còn có một người sư thúc.

"Sư phụ, vật này phải trả lại cho hoàng thất."

"Chẳng lẽ là Lâu Khâm Cù? Cầm lấy."

Mặc Dương nghe ra được sự khinh mạt trong lời nói, vội vã tiếp được bức họa, tranh này xem như là bảo bối của hoàng đế, sư phụ thế mà lại tùy tay ném, nhỡ hỏng rồi hắn cũng không biết nên ăn nói như thế nào.

"Sư phụ phải đi sao?"

Lời còn chưa dứt tiêu dao thư sinh đã không còn bóng dáng, chỉ lưu lại một câu hồi âm,

"Vi sư có việc đi ngang nên ghé xem ngươi thôi."

Mặc Dương bất đắc dĩ chỉ có tiếp tục đi vào hoàng cung, cho dù sư phụ có ở kinh thành, trừ khi sư phụ tìm hắn, còn không muốn tìm người cũng thật khó, nhưng ít nhất lần này hắn cũng có được ít tin tức rằng người trong tranh là sư thúc của hắn.

Người trong tranh cùng Minh Tâm giống nhau, mà Minh Tâm cô nhi lại được Tịnh Không đại sư thu dưỡng, có lẽ hai người cũng có mối liên hệ, nghĩ như vậy, Mặc Dương trong lòng cũng có một tia động tâm mà thương hại, Minh Tâm bị cuốn vào trần thế, bị cường giả tranh đoạt mất đi thanh tịnh ban đầu, cho dù là vương gia hay Quân Lang Tà, ai cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Mặc Dương làm sao biết trừ hai người này còn có những người khác cũng đồng dạng đều đang mơ ước Minh Tâm.

Giang sơn mỹ nhân mà lựa chọn, chắc chắn Lâu Liên Dục sẽ chọn giang sơn, nhưng muốn cho hắn lập tức tuyên chỉ cho Minh Tâm về đúng vị trí, hắn có điểm do dự, hoàng đế mệnh không còn dài, nhưng thời điểm mấu chốt vẫn là cần án binh bất động. Tuyên chỉ là thời điểm sau sinh nhật hắn, trong thời gian này vẫn là điều tra xem tại sao hoàng đế là ngăn cản hắn cùng Minh Tâm bên nhau.

Lâu Liên Dục xem lại mỹ nhân đồ gồm có hơn hai mươi vị mỹ nhân lại bị tân mỹ nhân thay thế, nhận lại tư liệu do thủ hạ đưa tới, Vân Nghê lại chính là mỹ nhân năm đó đứng đầu trong tứ mỹ, nhưng mĩ nhân này bất quá chỉ thượng vị trong một năm liền biến mất làm cho người khác không thể nào tra ra, hiện tại những người năm xưa đã không còn, khó càng thêm khó.

Vân Nghê là người của Thừa quốc, sau ở lại Nguyên quốc, nhưng địa phương biến mất lại là Khâu quốc, là nữ nhân vận mệnh nhấp nhô hồng nhan bạc phận, có lẽ biến mất là do mệnh đã tận.

Lâu Liên Dục đi đến chỗ Minh Tâm, người hầu kinh ngạc khi trước khi đến vương gia đã không thông tri làm cho Minh Tâm đã đi ngủ từ sớm.

"Không cần gọi công tử."

Lâu Liên Dục cho lui người một mình vào phòng.

Ngồi ở bên giường, Lâu Liên Dục nhìn Minh Tâm.

Yên lặng ngoan ngoãn ngủ như vậy, Lâu Liên Dục rất ít khi được nhìn ngắm vẻ mặt này, Minh Tâm vẫn sợ hắn, cũng sợ Quân Lang Tà, thế nhưng nếu biết hắn có ý muốn đưa Minh Tâm cho Quân Lang Tà e rằng Minh Tâm càng hận hắn hơn.

"Thế giới này cường giả vi tôn ta chết ngươi sống, là thế giới lường gạt, hai chữ mềm lòng vốn là thứ không nên xuất hiện, cũng giống như ta với ngươi vốn dĩ không nên có tình cảm."

Kẻ muốn làm hoàng đế, tất không nên có tình cảm riêng, Minh Tâm có lẽ chính là nhược điểm lớn nhất của hắn.

~~~~~~~~~~~

"Mặc Dương, vương gia đang chờ ngươi."

Khâu tướng đi ra từ phòng của vương gia gặp Mặc Dương phong trần mệt mỏi đi đến,

"Chờ đã."

Khâu tướng gọi Mặc Dương lại.

"Ngươi có phát hiện biến hóa gần đây của vương gia không?"

Mặc Dương trầm mặc, tên Khâu tướng này hẳn là vừa mới cùng vương gia nói chuyện gì đi, trong lời nói của tên hồ li này rõ ràng là có chuyện.

"Chủ tử của chúng ta có ràng buộc, ta vừa mới khuyên..."

Khâu tướng làm một cái thủ thế ngón tay vạch ngang cổ họng, không nhìn đến Mặc Dương sắc mặt đã đen lại.

"Nữ nhi tình trường chỉ giỏi làm hỏng đại sự, dù sao người nọ cũng là có giá trị lợi dụng, Quân Lang Tà đã muốn quy thuận."

Dừng một chút, Khâu tướng lại cảm thán,

"Nhưng nếu vương gia luyến tiếc giai nhân, như vậy sẽ khiến Quân Lang Tà sinh ra phản tâm."

Bỏ qua Khâu tướng một bên cảm thán, mặc Dương bước vào trong.
Không ai biết bước tiếp theo của lâu Liên Dục, nhưng việc tranh đấu cho ngôi vị hoàng đế đã bắt đầu, trong tình thế bắt buộc thì đây là quyết định khẳng định phải làm.

Sắp đến sinh nhật Hiển vương, do hoàng đến còn đang bệnh nên Hiển vương chỉ bày tiệc ăn mừng đơn giản.

"Công tử, người tính chuẩn bị lễ vật gì?"

Hầu hạ Minh Tâm ngoài Ngọc Lan còn có một tiểu nha đầu lanh lợi Diệp nhi, tiểu cô nương vừa từ Trần phủ nghe ngóng qua, nghe nói nghe nói mọi người đều chuẩn bị rất nhiều lễ vật, Trần thiếu gia bên kia cũng tốn rất nhiều tâm tư chuẩn bị, Trần thiếu gia thích vương gia đã không còn là bí mật, tiểu cô nương lại thấy Minh Tâm không chuẩn bị gì nàng cũng tự động lo lắng thay, không muốn bị người khác so sánh là không bằng.

"Lễ vật gì?"

Minh Tâm dĩ nhiên chính là người duy nhất trong vương phủ không biến sinh nhật của lâu Liên Dục.

Tiểu Diệp bóp bóp cổ tay,

"Công tử, là sinh nhật của vương gia."

Minh Tâm phản ứng bình thản. Hắn nghĩ: Sinh nhật chắc sẽ cho hắn được tụng kinh.

Lâu Liên Dục không thiếu lễ vật, tiểu Diệp và Minh Tâm nói chuyện xong vừa vặn Lâu Liên Dục đến, hắn cũng muốn biết Minh Tâm sẽ làm cái gì liền ở bên ngoài lắng nghe.

"Công tử, vậy sinh nhật của người là khi nào?"

Tiểu Diệp cũng không giống Lâu Liên Dục muốn truy hỏi Minh Tâm, Minh Tâm cũng không trả lời, nhưng hiện tại nàng muốn hỏi sinh nhật của Minh  Tâm, nếu nhắc tới Lâu Liên Dục chắc sẽ hứng thú.

"Công tử tốt, người nói cho tiểu Diệp thôi, đến lúc đó, tiểu Diệp sẽ chuẩn bị lễ vật cho người."

Minh Tâm cười khẽ,

"Ta cũng không biết."

Hắn là cô nhi, từ nhỏ không biết mặt cha mẹ nên cũng không biết sinh nhật là ngày nào.

Lâu Liên Dục giật mình, hắn biết Minh Tâm là cô nhi, nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn không điều tra ra được manh mối của Minh Tâm.

"Công tử sẽ chuẩn bị lễ vật gì cho sinh nhật sắp tới của vương gia?"

Tiểu Diệp nói sang chuyện khác dạo một vòng lại nhớ đến vấn đề chính, làm Lâu Liên Dục cũng dỏng tai lắng nghe.

"Tụng kinh."

Minh Tâm muốn ngăn cản nha đầu này thôi lải nhải nhưng lại khiến cho Lâu Liên Dục bên ngoài buồn bực một hồi lâu.

~~~~~~~~~~

Gỗ tử đàn

Sinh nhật đóng gói cho a Hiển thị tẩm là ảnh mừng rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro