Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi có suy nghĩ, anh đều mơ thấy giấc mộng này.

Nó như một vòng lặp, hằng đêm đều hiện rõ mồn một trong tiềm thức của anh.

Anh mộng về mình là một khất cái ở một quốc gia cổ xưa, anh cảm nhận rõ ràng việc mình bị các dân chúng, quan binh, và cả những khất cái khác đánh đập phỉ nhổ.

Bởi vì bản thân có một đôi mắt màu xám bạc.

Anh mơ thấy rõ chuỗi ngày mình bị khinh bỉ, bị xa lánh và bị vùi dập. Những chuỗi ngày đen tối xa lạ mà quen thuộc.

Nhưng lúc nào cũng vậy. Vòng lặp sẽ lặp lại ngày mà anh được người đó soi sáng. Người đó trong mộng là trời của anh. Là tín ngưỡng. Là một ngọn gió mát mà anh cả đời không thể chạm vào.

Ngày đó, trời nổi cuồng phong như tiếng thét gào, anh vừa bị một tốp quan binh đánh đập vì lườm chúng. Mưa từng hạt rơi trên thân, đau đớn và nhục nhã đều bắt nguồn từ đôi mắt này. Anh nhấc tay lên, muốn chính tay mình hủy đi thứ khiến mình bị giày xéo bao nhiêu năm. Bỗng một đạo thanh âm trong trẻo nhưng cũng đầy mị hoặc cắt ngang. Bảo anh đừng làm vậy. Và, lần đầu tiên trong đời, có một người nói rằng mắt anh rất đẹp.

Từ đó, anh quyết đi theo người đó, chỉ mong được ở bên, nhìn thấy, chải suối tóc thủy ngân như mây trời, cảm thụ sự xinh đẹp của đôi mắt màu lam trong vắt chẳng nhiễm chút bụi hồng trần, và khắc ghi từng đường nét của dung nhan khuynh quốc khuynh thành kia vào tận tâm can.

Người đó nói với anh y là tiên, là Cửu Vĩ Thiên Hồ. Người đó truyền chân khí, dạy võ công cho anh. Anh chẳng mong được làm tiên, chỉ mong một đời có thể bên cạnh, ủng hộ, hi sinh cho y. Dù làm một cái bóng cũng không gì cả.

Rồi vòng lặp lại dẫn anh đến ngày mà trên trời xuất hiện Hoàng Kim Lộ*, thời khắc cuối cùng của giấc mộng dài này.

Thiên binh thiên tướng đạp mây, dẫm trên Hoàng Kim Lộ để xuống đình viện bằng đá của y và anh. Họ muốn bắt y - ánh sáng duy nhất của anh về Thiên Giới chịu tội cùng Thiên Đế. Anh liều mình mở lối thoát cho y, nhưng các thượng tiên cường giả lại bày trận pháp, cắt đứt kinh mạch trong cơ thể anh. Chúng dùng anh làm con tin, bắt y chịu trói.

Anh dùng những hơi sức cuối cùng để gọi y, bảo y đừng lo cho anh, mau chạy. Nhưng cùng lúc đó, y nở nụ cười tuyệt thế khuynh quốc, giống với nụ cười lần đầu gặp nhau. Chúng tiên có mặt đều ngây dại, anh thì không. Anh cảm nhận được nồng đậm bi thương cùng xin lỗi trong đáy mắt xanh lam kỳ ảo kia. Cả đời anh, đã hi vọng người này đừng bao giờ có ánh mắt bi thống này, hãy luôn phiêu diêu tự tại như cơn gió mát, hãy để anh chịu hết những khổ cực cùng đau buồn thay y.

Y chấp nhận cùng thiên binh thiên tướng về Thiên Giới chịu tội. Trước khi phi thăng còn ngoái đầu nhìn lại anh đang khóc gào, miệng y thì thầm câu nói: Thật xin lỗi. Hoàng Kim Lộ mất đi, mang theo ánh sáng của nhân loại, đồng thời manh theo ánh sáng của anh.

Giấc mộng kỳ ảo kết thúc. Dù đã mơ thấy bao nhiêu lần cũng đều cảm thấy tâm can như bị gì đó đục khoét, mỗi lần tỉnh dậy nỗi bi thương tràn ngập cả thần trí. Đúng vậy, anh có ký ức của kiếp trước, nhưng rất mờ nhạt. Phải chăng nhiều năm qua, giấc mơ này là để nhắc nhở anh điều gì?

Chỉ là, trong 2 năm gần đây, vòng lặp đã bị thay mới, cảnh mất nhưng người còn. Trong mộng là cảnh đô thị phồn hoa của hiện tại, nhũng ánh sáng từ đèn điện không thể che đi góc tối của thế gian.

Người trong mộng rất ốm yếu, rất bẩn, tóc màu bùn đất, bết dính lại vào nhau. Nhưng kỳ lạ thay là trong những miếng đất cát nâu sẫm kia lại len lỏi những sợi màu bạc. Phải, màu bạc của suối tóc Cửu Vĩ Thiên Hồ. Có một thứ khi anh nhìn vào cậu bé đó, làm tâm trí anh rung động, như tìm thấy một bảo vật bị lạc mất từ rất lâu. Đôi con ngươi màu lam, màu lam của trời, màu lam của băng giá, màu lam của nước hồ trong vắt ngày thu đang mờ mịt mở ra rồi nhắm lại.

Mỗi lần nằm mộng, anh đều thấy cậu nằm ở bãi rác, 2 năm nay anh ngày đêm sai người đi tìm kiếm ở các bãi rác gần xa. Chính anh cũng không biết tại sao mình muốn tìm thấy cậu, để có thể bảo bọc, che chở, yêu thương cậu, một người trong mơ.

Reng.... Reng..... Reng....

Tại một căn phòng vô cùng sang trọng ở căn hộ cao cấp nhất nước. Ánh đèn của đô thị phồn hoa cố hết sức chen vào chiếc giường lớn, tiếng chuông điện thoại làm người trên giường tỉnh dậy, lười biếng ngồi dựa vào giường bằng gỗ đen, thanh âm tràn đầy nam tính dụ hoặc cất tiếng:

- Gì?

- Thưa anh, đội của em ở bãi rác ngoại thành X tìm được một cậu bé trai có những sợi tóc màu bạc và mắt màu xanh lam! - Nam nhân tên Tử Kỳ bên kia cung kính đáp, người mà lão đại chỉ thị tìm khắp nơi nay đã được đội của anh tìm thấy, cả đội rất cao hứng.

Trái tim anh như lỡ đập một nhịp. Anh kêu gọi đàn em ngày đêm tìm người ở các bãi rác lớn nhỏ khắp cả nước, và ở những quốc gia mà công ty và bang hội của anh có phân nhánh. 2 năm qua anh miêu tả cho đàn em tìm người như trong mộng, không ngày nào ngừng nghỉ, nay đã tìm ra, anh cả thấy vô cùng kinh hỷ.

- Để cậu bé ở yên đấy, nhưng không được để cho em ấy bị lạnh, tôi tới ngay. - Anh tuy vẫn giữ giọng lạnh nhạt nhưng không giấu được kích động.

5 phút sau, hiện tại là 2:20 phút sáng, một chiếc xe hơi thập phần sang trọng phóng nhanh tới bãi rác ở ngoại ô thành phố X. Các đàn em thấy thế, lập tức mở đường cho người bước xuống.

Lâm Khiếu Thiên năm nay 27 tuổi, là một đại thiên tài trong giới bất động sản, kinh doanh, cổ phiếu. Tuổi còn trẻ nhưng đã xây dựng một đế chế kinh doanh lớn nhất toàn Châu Á, thậm chí còn giữ vị trí rất quan trọng trong giới kinh doanh Châu Âu, Châu Mĩ. Nhắc tới Lâm thị, lão nhân gia trong giới thì rùng mình bởi tính lãnh khốc của gia chủ Lâm thị; thiếu nam thì dùng Lâm Khiếu Thiên là hình mẫu phấn đấu; thiếu nữ thì tương tư Lâm tổng bá đạo siêu cấp anh tuấn.

Lâm Khiếu Thiên có dáng người nam tính, lại không thiếu sự cân đối cao gầy. Gương mặt đẹp như tạc, khiến thiếu nữ của địa phương anh đi qua điên đảo. Hàng mày cương nghị, cánh mũi cao thẳng hoàn mỹ và bạc thần làm lòng nữ nhân mê đắm. Nhưng đôi mắt kia, đôi mắt màu xám bạc lạ kỳ, lại lạnh lẽo không chút thần khí. Khiến người khác chỉ có thể ôm tương tư từ xa nhìn anh.

Không chỉ là một đế vương ở bạch đạo, anh đồng thời là lão đại của Thiên Hồ bang. Bang hội đứng đầu ở thế giới ngầm. Bang vừa mở 5 năm trước mà đã làm cả giới hắc đạo và bạch đạo chấn kinh. 5 năm mà một mình Lâm Khiếu Thiên có thể thu nạp vô số anh em, lại một mình dẫn dắt bang phái trở thành đệ nhất của hắc đạo.

Bây giờ Lâm Khiếu Thiên vẫn giữ khuôn mặt lạnh như băng sơn vạn năm, mà ánh mắt màu bạc lại nhu hoà cùng kinh hỷ không ít. Anh đi nhanh về phía của Tử Kỳ, ánh mắt kích động tìm thân ảnh đã cùng tâm trí của anh dây dưa bấy lâu nay.

Càng bước tới gần, tim anh đập càng nhanh càng mạnh, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng gầy nhỏ, rất là bẩn đang nằm tựa vào chiếc xe hơi phế liệu, đầu tóc nâu sẫm do bùn đất bết lại, nhưng thật sự có thể nhìn ra được những sợi màu bạc, hàng mi dài cong vút như cánh bướm bao lấy đôi mắt nhắm nghiền, cánh môi khô nứt chọc người ta thương tiếc. Cậu nay được Tử Kỳ dùng chăn bọc lấy để giữ ấm, vì trời vẫn còn rất tối nên người khác còn thấy lạnh đừng nói là một cậu bé ốm yếu chỉ có một lớp áo này. Thậm chí ở bên trong cổ áo rộng thùng thình còn có nhiều vết xanh tím do roi vọt lúc nãy của viện trưởng in lại.

Nhìn thấy cậu như vậy, tâm trí anh trống rỗng. Chỉ còn sót lại một điều: " Mình phải bảo bọc em ấy, yêu thương em ấy, không thể để cho em ấy chịu bất kỳ thương tổn, ủy khuất nào."

Nghĩ rồi, anh cúi người xuống, nhấc cậu lên và ôm vào lòng. Đám người Tử Kỳ vẫn còn ngây ngốc đứng như trời trồng. Lão đại của bọn họ bị cuồng sạch sẽ, là điều mà ai cũng biết. Vậy mà bây giờ lại ôm một cậu bé vô cùng bẩn vào lòng, nhất thời trong lòng mọi người nghĩ rằng Lâm Khiếu Thiên đã bị người ngoài hành tinh thay thế a !

Bỏ mặc bọn họ, anh ôm cậu về xe hơi. Cảm nhận được cơ thể gầy ốm của thiên hạ trong lòng , anh khẽ cau mày. Lại càng chắc chắn mình sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.

...

Trăm năm trước, Lâm Khiếu Thiên mất đi tín ngưỡng và lẽ sống duy nhất.

Trăm năm trước, Cửu Vĩ Thiên Hồ Thanh Hàn vì người mình thích mà bỏ mặc cả phồn hoa nơi Thiên Giới.

Trăm năm sau, Lâm Khiếu Thiên đã tìm lại được lẽ sống vốn mất đi. Nay sẽ dùng cả đời để yêu và bảo vệ ánh sáng của mình.

Trăm năm sau, Thanh Hàn ngây ngốc ở bên cạnh ân nhân của mình, ngây ngốc dựa dẫm vào. Lại ngây ngốc mà yêu.
---------
Lời tác giả: oaoaoa ~ cuối cùng Lâm lão đại cũng gặp được Hàn Nhi rồi Q A Q thật xin lỗi mọi người vì truyện lâu ra như vậy. Nhưng hi vọng mọi người sẽ không bỏ rơi Dung Nhi a ~
Dung Nhi yêu mọi người!!! \(• v •)/
p/s: liền cải danh cho Lâm tổng là Lâm Khiếu Thiên, Khiếu Thiên, cuồng tiếu thiên không a

* Hoàng Kim Lộ: mình được biết Hoàng Kim Lộ là con đường bằng vàng để thiên binh thiên tướng đạp lên khi xuống trần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro