Chương 11: Oanh tạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Diệu Hoa đến sạp bán hoành thánh hỏi hướng đi của Liễu Du Sinh rồi lập tức chạy về phía đông.

Cái lạnh giữa đêm làm Liễu Du Sinh run rẩy, thế nhưng cậu vẫn chưa tìm được khách sạn, thật là lúc có không cần, lúc cần không có mà.

Chuông báo động vẫn vang inh ỏi làm người ta phiền chán. Liễu Du Sinh nghĩ đến lúc Chu Diệu Hoa về nhà không thấy mình sẽ ra sao, chỉ dám hy vọng hắn mặc kệ mình, coi như không biết đỡ phải xấu hổ.

Người đi đường không nhiều nhưng vẫn có. Thành Đô không như Thượng Hải phồn hoa ngập ánh đèn, lại luôn trong trẻo mà lạnh lùng yên tĩnh như thế, Liễu Du Sinh cảm thấy nơi này rất hợp với mình.

"Du Sinh!!!" Phía sau truyền đến tiếng gọi mình, Liễu Du Sinh sửng sốt một chút, không hề quay lại liền cắm đầu chạy như bay.

Chu Diệu Hoa thấy Liễu Du Sinh chạy trốn cũng vội vã đuổi theo.

Người trên đường đều nhìn chằm chằm hai người họ, Chu Diệu Hoa vừa rượt vừa kêu, Liễu Du Sinh chạy trối chết.

"Du Sinh!! Em chạy cái gì hả??? Đừng chạy!!!!!!" Chu Diệu Hoa gào lên nhưng Liễu Du Sinh không thèm để ý.

Là vì bị đuổi nên mới chạy, mà thấy chạy nên mới đuổi, hai người cứ kẻ trốn người đuổi chả có lý do (rảnh quá a =.=)

Liễu Du Sinh hoảng hốt rẽ vào ngõ nhỏ, Chu Diệu Hoa kêu hạ nhân đang theo sau chạy đường khác chặn lại. Chuông báo động vang không ngừng, xa xa nghe tiếng máy bay gầm rú.

Chu Diệu Hoa cực mẫn cảm với âm thanh này, dù sao người từ Bắc Bình trải qua bao khói lửa vẫn nhạy tiếng vang này hơn cả.

"Liễu Du Sinh!!! Đứng lại!!!!!" Chu Diệu Hoa nóng nảy nghiêm khắc quát, âm thanh khẩn trương mang theo lo lắng buồn phiền.

Liễu Du Sinh cũng nghe tiếng máy bay, hơn nữa rất nhiều người cũng nghe được. Ở sông Trường Giang có sân bay, người Thành Đô không phải chưa từng nghe qua âm thanh này, nhưng giữa đêm chuông báo động đang vang lại nghe trong gió tiếng phi cơ, ai cũng biết máy bay quân Nhật.

Rất nhiều nhà ngại trời lạnh không đi sơ tán, lúc này nghe máy bay gầm rú, tất cả mọi người đều phóng ra ngoài chạy trối chết.

Bom máy bay địch chỉ tạc được một địa phương nhỏ, nhưng bây giờ đang giữa mùa đông hanh khô sẽ rất dễ gây hỏa hoạn, kẻ bị bom tạc chết không nhiều nhưng bị hỏa hoạn đốt chết đặc biệt nhiều, mọi người đều hiểu đạo lý này nên đã gió ghém hành trang cùng đồ quý giá rồi lập tức lên đường.

Khi nghe tiếng máy bay Liễu Du Sinh đã dừng lại, nhờ thế mà Chu Diệu Hoa đuổi kịp. Nhiều người trong nhà ùa ra, Liễu Du Sinh bị đẩy suýt ngã, Chu Diệu Hoa nhanh tay kéo cậu lại bên mình.

Cuộc chạy trốn vừa rồi khiến mặt Liễu Du Sinh đỏ bừng, khí quản hít vào không ít hơi lạnh phi thường không thoải mái, cậu đẩy Chu Diệu Hoa, không cho hắn chạm vào mình. "Anh đến làm gì???"

"Đương nhiên đến tìm em về!" Chu Diệu Hoa thân cao lực mạnh, giật ngược Liễu Du Sinh về phía mình, nắm chặt tay cậu gằn giọng "Đi theo tôi!"

Liễu Du Sinh đương nhiên không muốn: "Tôi cũng không phải sở hữu của anh, đi theo anh làm gì? Buông!!!"

Chu Diệu Hoa không nói gì, nhưng gương mặt âm trầm kia khiến Liễu Du Sinh hiểu rõ người này đang tức giận.

Có người chạy sau Liễu Du Sinh vô tình va chạm làm cậu lảo đảo suýt ngã, Chu Diệu Hoa kéo cậu vào bảo hộ trong lồng ngực, mắng người nọ: "Mù à? Sao lại đụng cậu ấy?"

"Các ngươi mới không có mắt, tự nhiên đứng trong này làm gì?" Đối phương không chịu yếu thế, đã chạy đi nhưng vẫn ngoảnh đầu lại chửi.

Thấy Chu Diệu Hoa còn muốn mắng người, Liễu Du Sinh ngăn: "Người ta là bà cụ, anh cãi cái gì mà cãi."

Chu Diệu Hoa thở hắt, nghĩ thầm: Còn không phải vì em là người bị va, chứ tôi thì đã chẳng sao.

Chu Diệu Hoa khôi phục bình tĩnh liền lôi Liễu Du Sinh ra khỏi ngõ, cậu sống chết giãy ra, hắn chỉ trừng mắt" "Vừa rồi chạy nhanh như thế, giờ muốn trốn cũng đừng hòng."

Liễu Du Sinh bị ánh mắt đen thẳm của Chu Diệu Hoa làm ngây người, sau đó đỏ mặt cứng miệng cãi: "Ta không cần ngươi quản."

"Hừ" Chu Diệu Hoa dừng bước, nhìn chằm chằm Liễu Du Sinh phun từng chữ: "Từ giờ ông đây sẽ quản ngươi, có giỏi cứ chạy."

"Ông cũng không phải cháu nội ngươi, con mẹ nó, buông ra!!!" Liễu Du Sinh hiếm khi buông lời thô tục, nhưng đã tức giận thì nói không thèm nghĩ. Chửi xong còn đạp Chu Diệu Hoa một phát. Chu Diệu Hoa không nghĩ Liễu Du Sinh tuy gầy trơ xương nhưng khí lực rất tốt, đá rất đau, tranh thủ lúc Chu Diệu Hoa buông lỏng tay liền bỏ chạy.

Chu Diệu Hoa quả thực bị hắn chọc tức chết.

Hai người vốn không thù không oán, thế mà giờ đây khẩn trương bối rối chẳng thể giải thích gì ra hồn, hắn vung tay chộp lấy Liễu Du Sinh quát. "Con mẹ nó, ngươi chạy cái gì???"

"Chết tiệt! Buông!!!" Liễu Du Sinh hoảng hốt giãy dụa. Giữa lúc ấy thanh âm máy bay ngày càng gần, còn vang vọng cả tiếng nổ.

Thật sự bị tạc!!!

Người chạy giặc càng thêm ồn ã. Hình ảnh Thành Đô bị oanh tạc ùa về trong tâm trí mọi người, sợ hãi càng tăng cùng cực.

Chu Diệu Hoa theo phản xạ đem Liễu Du Sinh bảo hộ dưới thân mình, nhớ đến trận bom khi xưa để lại cảnh huyết nhục mơ hồ, hắn lại càng thêm khẩn trương.

Con người có thể sang hèn giàu nghèo, duy chỉ có sinh mệnh vẫn luôn yếu ớt, không có ngoại lệ.

Sau đó tiếng bom vang lên, sườn núi phía nam bùng ánh lửa, cách nơi họ đứng không xa.

Liễu Du Sinh bị Chu Diệu Hoa ôm cứng đến nghẹt thở, đẩy hắn ra: "Buông.ra! Buông ra!!!"

Sau đó lại là tiếng bom rền rĩ, Chu Diệu Hoa không để ý đến giãy dụa của Liễu Du Sinh, nhất quyết không buông. Liễu Du Sinh vừa há mồm lại cắn phải bả vai hắn.

Mùa đông mặc dày, Liễu Du Sinh cắn vốn dĩ không đau nhưng đã chọc khùng hắn. Hắn tức giận đẩy Liễu Du Sinh, hung tợn trừng mắt.

Liễu Du Sinh bị ánh mắt kia làm sửng sốt. Chu Diệu Hoa mắng: "Mẹ nó, ngươi không muốn sống à???"

"Ta kêu ngươi quản chắc?"_Liễu Du Sinh tỉnh trí lại, gân cổ cãi.

"Nơi này nhà cửa nhiều, lửa bén lập tức cháy, không được, giờ chúng ta ra ngoài. Ngươi đừng có cãi, về sau muốn nói gì thì nói, giờ thì ngậm miệng!" Chu Diệu Hoa lôi Liễu Du Sinh ra khỏi ngõ nhỏ.

Tay Chu Diệu Hoa rất có lực, Liễu Du Sinh bị hắn kìm không thể nhúc nhích. Đến lúc này Chu Diệu Hoa mới phát hiện túi xách của Liễu Du Sinh đã không cánh mà bay, hẳn là ban nãy có người thừa nước đục thả câu.

"Túi ta đâu?" Liễu Du Sinh hung hăng trừng hắn.

"Có vật gì quan trọng không?" Chu Diệu Hoa chỉ cần Liễu Du Sinh an toàn, còn mấy vật ngoài thân không cần để ý.

"Công văn của ta, đồng hồ, quần áo tiền bạc đều ở trong đó." Liễu Du Sinh bực dọc "Con rùa nào dám lấy của ta mau trả lại!!!"

"Mấy thứ kia không có gì, về sau mua lại cho ngươi, khỏi tìm, giờ theo ta đến nơi an toàn đã." Chu Diệu Hoa kéo cậu đi.

"Không phải đồ của ngươi đương nhiên ngươi không gấp. Con mẹ nó, không cần ngươi thương hại, là ngươi khiến ta bị mất!" Liễu Du Sinh tức tới mức đầu muốn bốc hỏa.

Chu Diệu Hoa chẳng thèm để mắt, đem hắn chạy đến phía ngược lại chỗ bị bom tạc.

Trên đường nhiều dân tị nạn, loạn thành một đoàn. Từ lúc bắt đầu tạc bom Chu Diệu Hoa đã luôn ôm Liễu Du Sinh trong ngực.

Ban nãy Liễu Du Sinh vừa tức vừa vội không để ý, bây giờ bình tĩnh một chút, những hành động ấy nhẹ nhàng chảy vào tim cậu.

Không nói đến việc Chu Diệu Hoa có tâm tư xấu xa với cậu, tình thời loạn thực sự rất khó chấp nhận.

Vì thế tỉnh táo lại Liễu Du Sinh không còn giống gà nhỏ xù lông, có thể coi như nhu thuận.

~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro