Chương 22: Đùa giỡn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Link edit gốc: https://truyen2u.pro/tac-gia/Linking998
_________________________________

Bị Chu Diệu Hoa trêu, Liễu Du Sinh liền ngây ngẩn cả người, trợn mắt, há miệng, vẻ mặt sửng sốt. "Tôi.......Tôi...... " Liễu Du Sinh ấp a ấp úng nửa ngày không nói thành câu, thấy Chu Diệu Hoa cười, lúc này mới nhìn anh nổi nóng nói: "Anh có đi hay không mắc mới gì đến tôi, tôi đâu có quản được anh".

Chu Diệu Hoa cười, ngồi xuống ghế, vẻ mặt cực kỳ chân thành, "Làm sao không quản anh, nếu em đồng ý, sau này anh cho em quản. Em kiu anh làm gì anh liền làm cái đó". Liễu Du Sinh nghe anh nói vậy trong lòng cảm thấy là lạ, bắt đầu cảm thấy không đúng. Chu Diệu Hoa nói những lời sến súa này lại không cảm thấy xấu hổ, Chu Diệu Hoa không xấu hổ làm cậu càng xấu hổ hơn.

Liễu Du Sinh da mặt so với Chu Diệu Hoa mỏng hơn nhiều, liền đỏ mặt, lúng túng cả buổi cũng không nói nên lời.

"Vậy em nên quản anh, sau này đều quản anh". Chu Diệu Hoa mặt dày nói tiếp.

Liễu Du Sinh nghe anh nói liền không biết phải trả lời thế nào, chưa hề nghĩ tới việc kiên quyết tử chối, nếu đồng ý thì cũng không được, như vậy, nên lựa chọn sao đây.. (say Yes đuê :v nghĩ ngợi chi nhiều)

Liễu Du Sinh cũng không biết nên làm thế nào, bị Chu Diệu Hoa nhìn chằm chằm, cậu không ngại bị nhìn nhưng cảm thấy gian manh, liền vừa tức vừa nhìn Chu Diệu Hoa, không ngờ vừa mới quay qua thì cùng Chu Diệu Hoa mặt đối mặt, giữa hai người còn chừng mười cen-ti-mét, ánh mắt Chu Diệu Hoa thật sâu, trong lòng Liễu Du Sinh đột nhiên hốt hoảng, Chu Diệu Hoa trong mắt hiện ra ý cười.

Sau đó đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cậu, Liễu Du Sinh vô cùng bất ngờ, mở to mắt không phản ứng nhìn anh, Chu Diệu Hoa nhìn vào đôi mắt trong trẻo, mê hoặc mang theo kinh ngạc của Liễu Du Sinh, đưa lưỡi nhẹ nhàng tách bờ môi cậu ra mút, khi anh mút vào, Liễu Du Sinh giơ tay đánh vào má anh, không dùng sức nhưng âm thanh rõ ràng.

Một tiếng "Chát", âm thanh trong đêm tĩnh thật rõ ràng. Cái tát này khiến cả hai đều ngây ngẩn cả người. Bị anh chủ động làm chuyện như vậy, Liễu Du Sinh đánh anh là đúng, nhớ tới trước đây, cũng bị anh lợi dụng..chính cậu đánh anh dữ dội, cho anh nếm trải tàn nhẫn, sau đó không qua lại với anh nữa. Mà cậu lúc này chỉ tát Chu Diệu Hoa một cái thôi, trong lòng lo sợ, hồi hộp. Chu Diệu Hoa ngẩn người, đưa tay bắt lấy tay Liễu Du Sinh, nhìn chằm chằm vào mắt Liễu Du Sinh, hôn tiếp, lần này cũng không như lúc nãy, ôn nhu hôn nhẹ qua rồi cắn Liễu Du Sinh một cái, Liễu Du Sinh nghiêng đầu, lại bị Chu Diệu Hoa đuổi theo, anh tiếp tục mút môi cậu, Liễu Du Sinh bắt đầu động di chuyển để tránh khỏi kìm hãm của Chu Diệu Hoa nhưng không thể di chuyển được, hé miệng định mắng không nghĩ tới lúc nãy bị Chu Diệu Hoa nhân cơ hội tiến vào, khi cậu còn chưa mở miệng mắng thì đầu lưỡi đã trượt vào miệng cậu, sau đó nhanh chóng lướt qua hàm răng cậu, cái lưỡi nóng ấm, ẩm ướt lại vô cùng mềm mại, cảm thấy từ vòm miệng xuống cột sống một đường liền mềm nhũn ra, mũi thở gấp, Chu Diệu Hoa càng lúc càng mãnh liệt, khi lưỡi anh len lõi trong miệng, lại bắt lấy đầu lưỡi của cậu không ngừng quấn quít, lại mút lấy. (đoạn này dài ghê gớm >.<)

Liễu Du Sinh ban đầu tay còn giãy dụa cùng thân ưỡn ẹo nghiêng đầu, sau đó liền hoàn toàn nương theo những cái hôn sâu của Chu Diệu Hoa, thư sinh như Liễu Du Sinh đương nhiên chưa biết hôn môi là như vậy, không phải chỉ môi chạm môi, cậu cũng là con trai, so với Chu Diệu Hoa ở phương diện này hiểu biết kém hơn nhiều.

Bị hôn đến suýt không thở nổi, toàn thân toả nhiệt, rã rời, đầu óc choáng váng, cậu cảm thấy mình bị kìm nén ngột ngạt, lúc này mới liều mạng giãy giụa, Chu Diệu Hoa vội vàng buông cậu ra, đầu lưỡi thu về từ trong miệng cậu, một sợi chỉ bạc (ý tả nước bọt) kéo ra, Chu Diệu Hoa ánh mắt sâu lắng, hô hấp cũng nặng nề hơn, lúc này mới chịu ngừng.

Liễu Du Sinh bị hôn đến đầu óc ngây ngất, chỉ biết dựa ở đầu giường, mở miệng thở dốc, lồng ngực chập chùng bất định, hai gò má ửng hồng, trong mắt chứa một chút nước mơ màng, trông mờ mịt mà mê người, vẻ mặt càng khiến Chu Diệu Hoa thêm động lòng. Lúc anh cúi đầu hôn Liễu Du Sinh, Liễu Du Sinh đã có lại hơi sức, đưa tay chặn vai Chu Diệu Hoa lại, trợn đôi mắt long lanh mang theo bất mãn nhìn Chu Diệu Hoa.

Chu Diệu Hoa ngồi xuống ở một bên giường, ôn nhu mà thân mật nói: "Du Sinh" Liễu Du Sinh còn thở dốc nghe anh gọi liền cau mày, nghiêng đầu sang chổ khác, "Cút".

"Chúng ta cùng nhau có cái gì không được, em ghét thân mật cùng anh sao? Lúc nãy hôn môi làm em cảm thấy không thích sao?" Chu Diệu Hoa dĩ nhiên biết đáp án là không phải vấn đề này, lúc nãy hôn Liễu Du Sinh như vậy, Liễu Du Sinh không có bất mãn, căm ghét mà ngược lại sắc mặt ửng hồng, ánh mắt quyến rũ, thân thể rõ ràng động tình, làm sao lại chán ghét, Liễu Du Sinh rõ ràng trong lòng cũng chấp nhận anh, chỉ giỏi mạnh miệng, tỏ ra cứng rắn, không chịu thuận theo trái tim cậu?.

Liễu Du Sinh bị Chu Diệu Hoa hỏi tới xấu hổ, nhớ đến Chu Diệu Hoa hôn môi sâu hơn nữa kỹ thuật vô cùng tốt, không biết hôn bao nhiêu người mới luyện được, không chừng cô đào Mục Thải Y cũng là một trong số đó, rõ ràng Chu Diệu Hoa không thừa nhận còn nói chỉ là quan hệ bình thường, Liễu Du Sinh lúc này vừa xấu hổ vừa tức giận, tuy nhiên cậu không biết mình đang ghen.

Liễu Du Sinh quay đầu trừng mắt nhìn Chu Diệu Hoa, mắng: "Đi ra ngoài, anh không phải muốn chúng ta đánh nhau một trận anh mới biết không phải dễ ức hiếp".

Liễu Du Sinh mặt đỏ hết cả lên, liếc mắt nhìn bộ dạng đầy chân tình của Chu Diệu Hoa, bây giờ trong lòng Chu Diệu Hoa thấy "ăn" không được càng thêm bốc hoả, thật muốn cứ như vậy mà "ăn" Liễu Du Sinh. (tác giả dùng từ ăn luôn á).

Chu Diệu Hoa hít một hơi thật sâu, lửa trong người không có chút dấu hiệu dập tắt, "Em thấy như thế nào khi làm chuyện đó?" Chu Diệu Hoa cúi đầu cười cợt, âm thanh trầm nhỏ.

Liễu Du Sinh ban đầu không có phản ứng, lát sau hiểu Chu Diệu Hoa lưu manh đang nói đến muốn làm trò lưu manh gì. Mặt cậu càng đỏ, chính cậu cũng có thể cảm thấy mặt mình nóng lên, quay sang Chu Diệu Hoa đá một cái, "Cút đi".

Chu Diệu Hoa né được, nhào đến ôm lấy cậu.

"Làm gì vậy!" Liễu Du Sinh bị anh ôm chặt, không thể nhúc nhích, không thể làm gì khác hơn là liều mạng đẩy anh ra.

"Em không phải kiu anh lăn (lộn) (đồng âm với cút đi), anh vừa vặn lăn (lộn) trên người em rồi" Chu Diệu Hoa vô tội nói.

"Anh xem tôi là cô vợ nhỏ chắc, để anh đùa giỡn!" Liễu Du Sinh mắng, còn ra sức đánh vào lưng anh.

"Anh không đùa giỡn với em, anh nghĩ chính em mới đùa giỡn với anh". Chu Diệu Hoa nghiêm túc nói.

"Cút đi, anh làm sao lại thành bộ dạng vô lại (bất chấp đạo lí) này" Liễu Du Sinh mắng.

Chu Diệu Hoa không những không cút mà còn ôm Liễu Du Sinh ghé vào tai cậu chơi đùa, hôn hít.

Liễu Du Sinh bị kích thích lưng liền mềm nhũn, giãy giụa muốn mắng, liền nghe tiếng gõ cửa, bên ngoài có hạ nhân hỏi: "Liễu tiên sinh, xảy ra chuyện gì sao?".

Liễu Du Sinh muốn mắng cùng đành kìm lại, đẩy Chu Diệu Hoa ra, Chu Diệu Hoa cũng không buông, tay còn đang mò mẫm lưng cậu, lớn tiếng trả lời: "Không có chuyện gì, chị lui xuống ngủ đi, lát nữa tôi sẽ tự mình dọn bát".

Hạ nhân nghe được tiếng của Chu Diệu Hoa, nghĩ hai người bọn họ đang nói chuyện, liền xuống lầu. (nói chuyện :v)

Bên ngoài không còn âm thanh, Liễu Du Sinh cũng không dám lớn tiếng mắng mà kìm giọng lại nói: "Anh thả tôi ra, có phải tôi thật tức giận, anh mới hả lòng!".

Chu Diệu Hoa nhìn cậu, mang theo nụ cười, "Ôm một chút thôi mà, em xem em mới nãy còn đánh vào mặt anh, hiện giờ anh ôm có một chút cũng không cho sao?"

"Anh lưu manh, còn không đáng đánh sao?" Liễu Du Sinh bất mãn.

"Anh chỉ "lưu manh" với em thôi, em đánh anh anh cũng chịu" Chu Diệu Hoa mặt đầy ý tình.

Liễu Du Sinh không biết nên nói gì, cuối cùng đành nói, "Mau buông tôi ra, cái mông còn đau".

Chu Diệu Hoa buông cậu ra, nhưng liền nói: "Cho anh xem, có nên thoa thêm một ít rượu thuốc không?"

Nghĩ tới ban nãy bị Chu Diệu Hoa nhìn thấy cái mông còn bị bị anh thoa thuốc, Liễu Du Sinh lúc đó không cảm thấy gì, bây giờ thì cảm thấy khó chịu, vẫn là một chữ, "Cút", có điều giọng dịu dàng, nhỏ nhẹ, giống như âm thanh của cô vợ nhỏ.

Chu Diệu Hoa bị âm thanh này làm cho tâm can run rẫy, lại nhào tới môi Liễu Du Sinh hôn một cái.

Liễu Du Sinh muốn đánh anh, nhưng cuối cùng vẫn không ra tay.

Chu Diệu Hoa đứng dậy, "Ngủ đi, anh tắt đèn cho em".

Liễu Du Sinh không nhìn anh, nằm xuống đắp chăn, nghiêng người cuộn tròn ngủ.

Chu Diệu Hoa chỉnh góc chăn lại mới bưng khay (đựng bát đũa), tắt đèn bàn đầu giường, sau đó ra cửa tắt đèn phòng, đứng ở cửa nhìn Liễu Du Sinh nằm yên trong bóng tối một chút mới đóng cửa xuống lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro