Chương 30: Xuân tiêu một khắc (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link edit gốc: https://truyen2u.pro/tac-gia/Linking998

_________________________________

Liễu Du Sinh hai má ửng hồng, hơn nữa càng ngày đỏ hơn, nghĩ đến mới vừa rồi cùng Chu Diệu Hoa phát sinh chuyện đó liền cảm thấy thật mất mặt.

Cậu quay đầu hướng vào gối giấu đi, chỉ cảm thấy nếu như ngộp chết cũng tốt.

Không thể phủ nhận, cậu cảm thấy lúc nãy cùng Chu Diệu Hoa rất thoải mái, cho dù bị Chu Diệu Hoa ma sát đau đớn, vẫn cảm thấy có chút vui sướng mơ hồ.

Thế nhưng, cho dù trong lòng tiếp nhận rồi, không khỏi vẫn có chút khó chịu, không muốn quan tâm đến Chu Diệu Hoa.

Chu Diệu Hoa ngưng thở dốc quay sang Liễu Du Sinh ôm lấy, tay vòng qua ngực Liễu Du Sinh, Liễu Du Sinh dùng chân đá anh ra, không nói lời nào lại đang trong chăn liền lăn qua một bên.

Chu Diệu Hoa cười khẽ một tiếng, đem Liễu Du Sinh ôm càng chặt hơn, khiến Liễu Du Sinh không còn cách để né tránh anh.

Hai người thầm đọ sức, nhưng cuối cùng cũng chỉ thấy Liễu Du Sinh thất bại.

Cậu đem đầu từ bên dưới gối nâng lên, trừng mắt nhìn Chu Diệu Hoa, mắng: "Làm gì đó, thả tay ra không?"

Chu Diệu Hoa cười đem mặt đến gần muốn hôn cậu, cậu vội vàng quay đầu né tránh, nói: "Không muốn, không được, anh lại làm tôi tức giận rồi".

Liễu Du Sinh tuy giả vờ nổi giận đùng đùng nhưng sau đó mệt mỏi khiến âm thanh của cậu có chút yếu đuối, không giống như đang nổi nóng, mà giống như làm nũng.

Chu Diệu Hoa cười nói: "Được được, không được thì thôi, có điều em cũng không cần tránh né anh a, anh vừa rồi không có chọc giận em, vừa nãy không tốt sao?"

Liễu Du Sinh nghe Chu Diệu Hoa nói như vậy, mặt lập tức đỏ đến mức bốc khói, nhấc chân liền đá anh một cái, "Tốt cái gì. Khốn nạn"

"Không thích hả, vậy em thích kiểu nào?" Chu Diệu Hoa dùng chân của mình chặn Liễu Du Sinh lại, để cậu không tiếp tục đá được nữa, tay sờ soạng trước ngực, tiến đến gần lỗ tai Liễu Du Sinh nói mập mờ, loại âm thanh trầm thấp khiêu gợi làm cho lỗ tai Liễu Du Sinh đỏ lên. mắng: "Cút, như cẩu (ý nói cách quan hệ), có cái gì tốt"

"Cái gì như cẩu (ý như trên)?" Chu Diệu Hoa tay chống hai bên Liễu Du Sinh, thân thể hư hỏng lại đè lên cậu, nụ cười thu lại.

"Anh đang đè ở phía sau của tôi, dáng vẻ không giống cẩu sao?" Liễu Du Sinh không chút kiên dè trừng mắt nhìn anh, ánh mắt đen láy gióng như thuỷ tinh đen chói loá.

Chu Diệu Hoa nhìn Liễu Du Sinh khí thế bức người, nở nụ cười, hạ hạ thân xuống chạm phần giữa bắp đùi của Liễu Du Sinh ma sát, dáng vẻ nghiêm túc, mặt có chút tà khí, ánh mắt mờ ám nhìn Liễu Du Sinh nói: "Vậy kiểu này thử một lần, làm lần này không giống cẩu"

"Cút. Xuống mau" Liễu Du Sinh đỏ mặt trả lời, có lẽ bởi vì bộ dạng này của Chu Diệu Hoa cảm thấy ngột ngạt, khiến âm thanh của cậu có chút run rẫy.

Nhưng Chu Diệu Hoa không buông tha, môi lưỡi lại đang lưu luyến gò má, nơi cổ của Liễu Du Sinh, tay đã trên ngực trượt dài xuống bụng, eo, mông xoa xoa, bóp bóp nhẹ nhàng, hạ thân cũng ma sát Liễu Du Sinh, toàn thân Liễu Du Sinh lập tức toả nhiệt, miệng mắng: "Còn không mau thả ra, xuống mau"

Liễu Du Sinh vừa nãy phát tiết hai lần, thân thể mềm nhũn không có chút khí lực, liền mắng người âm thanh cũng không có sức, Chu Diệu Hoa tự nhiên ở người cậu muốn làm gì làm.

Có điều ngẩng đầu lên nhìn thấy Liễu Du Sinh bởi vì phản kháng mà bộ dạng có chút muốn khóc, tim có chút chấn động, dừng động tác lại, từ trên người Liễu Du Sinh xuống nằm bên cạnh cậu, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, ôn nhu an ủi: "Anh xuống rồi, sẽ không ép buộc em, không muốn em đau lòng a"

Liễu Du Sinh vươn mình cắn lên vai anh một cái mạnh mẽ, Liễu Du Sinh một cái răng khểnh vô cùng dài, chỉ là quá dài, miệng vừa hạ xuống cho dù mạnh mẽ cở Chu Diệu Hoa cũng kêu một tiếng đau đớn, trên mặt cười khổ đem cậu ôm vào lồng ngực, trong miệng cười trêu nói: "Còn muốn cắn chổ nào, anh cho em cắn"

Liễu Du Sinh một đôi mắt long lanh nước nhìn anh, tay đi xuống một phát bắt lấy vật đầy sinh lực của Chu Diệu Hoa, Chu Diệu Hoa hít vào một cái, cũng không phải đau mà được Liễu Du Sinh cầm lấy sờ soạng một chút liền cảm thấy sống lưng căng cứng, thoải mái lấy hơi, trong miệng không khỏi nói: "Cắn mất chổ này không được, có điểu cho ca ca (đại ca) dùng miệng ngậm một chút ngược lại rất tốt a".

Liễu Du Sinh tuy rằng 26 tuổi, nhưng đối với chuyện này không biết gì nhiều, ban đầu chưa kịp phản ứng, ánh mắt loé lên mê hoặc, Chu Diệu Hoa cười hôn lên gò má cậu, nghĩ thầm chính mình nói những lời ban nãy thật không suy nghĩ, may mà Liễu Du Sinh không hiểu, không phải vậy cậu đã đem phía dưới của mình mà dùng tay tổn thương.

Chỉ là không chờ Chu Diệu Hoa vui mừng xong, Liễu Du Sinh tay đã đem ra, mặt tối sầm lại hỏi: "Cái gì dùng miệng ngậm?"

Chu Diệu Hoa nắm chặt tay Liễu Du Sinh đang đặt bên dưới nói: "Không có gì, không có gì"

Liễu Du Sinh tiếp tục tối sầm mặt lại trừng anh, Chu Diệu Hoa nhìn mắt cậu, sau đó hôn lên môi cậu một cái, không nói gì, nhưng tiến vào sâu trong chăn, Liễu Du Sinh giật mình, Chu Diệu Hoa đã đẩy hai chân cậu ra, dùng miệng ngậm lấy vật giữa hai đùi của cậu hôn lên, Liễu Du Sinh cảm thấy vật giữa hai đùi ngứa ngáy tê dại trong nháy mắt từ cột sống truyền lên đại não, khiến thân thể cậu cũng không tự chủ mà run lên, Chu Diệu Hoa biết thân thể Liễu Du Sinh có một số bộ phận đặc biệt nhạy cảm, không nghĩ đến nhạy cảm đến vậy, anh dùng miệng ngậm lấy vật đang ngẩng đầu phía dưới cơ thể Liễu Du Sinh, mặc dù lần đầu làm chuyện này, Chu Diệu Hoa cũng không có chút bài xích, động tác vô cùng tốt, lúc Liễu Du Sinh bị anh liếm mút định kéo Chu Diệu Hoa ra nhưng tay lại vội che miệng đang phát ra những âm thanh quyến rũ lại, muốn ngăn cũng không được.

Liễu Du Sinh dưới kích thích như vậy căn bản không điều khiển bản thân, rất nhanh mặc kệ cái miệng kia của Chu Diệu Hoa.

Liễu Du Sinh lần này thật sự mệt mỏi, ngay cả lúc cao trào cùng sung sướng cũng lười biếng không nhúc nhích nổi ngón tay một cái.

Chu Diệu Hoa lại mò xuống chăn, mở chân ra, Liễu Du Sinh cảm thấy phía dưới có chút lạnh, nhưng không có sức phản kháng Chu Diệu Hoa để lấy chăn đắp lại.

Chu Diệu Hoa lấy gối lót ở eo Liễu Du Sinh, nhìn cậu trong tình cảnh này, ánh mắt càng ngày càng sâu, sau đó vươn ngón tay ấn, vò tại mật khẩu non nớt xinh đẹp đang đóng chặt lại, lúc Chu Diệu Hoa đưa một đoạn ngón tay vào Liễu Du Sinh vì cảm thấy đau mới phản kháng lại, trong miệng thống khổ rên một tiếng.

Chu Diệu Hoa trong đầu toàn ý nghĩ muốn triệt để chiếm lấy Liễu Du Sinh, nhiều đến mức không thể khống chế được nhưng cuối cùng vẫn không muốn được lợi trước mắt mà bỏ đi lợi ích lâu dài mà buông tha.

Ngón tay anh lấy ra, chăn đắp lại, nẳm bên cạnh Liễu Du Sinh, đưa tay nắm chặt tay cậu kéo xuống nơi đang cương cứng, giọng khàn khàn nói: "Du Sinh, em giúp anh một chút nhé"

Liễu Du Sinh đỏ mặt nghiêng đầu, nói: "Tôi làm không tốt"

"Chỉ cần là em, anh vô cùng thích" Chu Diệu Hoa biểu đạt hấp tấp cấp thiết.

Liễu Du Sinh tuy cơ thể vô cùng mệt mỏi, nhưng là nam nhân cậu cũng biết khiến người ta làm chuyện nửa vời có tư vị gì, liền thuận theo tay anh giúp anh giải quyết vấn đề.

Chu Diệu Hoa hô hấp nóng bỏng liền giải toả ra trên tay cậu, hô hấp vô cùng dồn dập, nam nhân vì dục vọng mà giải phóng xong vô cùng gợi cảm khiến Liễu Du Sinh tim đập như nổi trống.

Hai người chưa hề tiếp xúc cơ thể thân mật, Liễu Du Sinh triệt để chấp nhận Chu Diệu Hoa rồi.

Trong phòng đầy mùi tinh dịch, Liễu Du Sinh khoả thân trong chăn cũng có chút khó chịu.

Chu Diệu Hoa rời giường đi lấy khăn ẩm đưa cho cậu lao cơ thể, Liễu Du Sinh tuy rằng khó chịu, nhưng vì chẳng muốn di chuyển nên để Chu Diệu Hoa hầu hạ cậu.

Chu Diệu Hoa giải quyết xong tất cả những thứ khác liền đến bên cạnh cậu ngủ tiếp, cậu lần này chủ động nhích người lại gần Chu Diệu Hoa

Chu Diệu Hoa rất tự nhiên ôm cậu vào lòng, hai người đều khá mệt, thêm vào trời cũng đã rất khuya, liền nhanh chóng ngủ say.

Sáng ngày thứ hai, khi tỉnh dậy, Liễu Du Sinh cảm thấy khó chịu, đầu tiên là trên hông của cậu là một cánh tay, sau đó là cậu cùng Chu Diệu Hoa đắp chung trong một cái chăn lớn, thứ hai là cậu cùng Chu Diệu Hoa đều khoả thân, cảm giác da thịt chạm vào nhau khiến cậu cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Chu Diệu Hoa, việc này đối với cậu vẫn còn chút chấn động (sốc á).

Liễu Du Sinh đẩy Chu Diệu Hoa ra, muốn đem tay đang khoác trên eo cậu ra, Chu Diệu Hoa cao to khoẻ mạnh nhưng vì lúc này ngủ say không nhúc nhích, Liễu Du Sinh đành phải dùng thêm sức đẩy anh ra, Chu Diệu Hoa lần này tỉnh dậy, nhìn thấy khuộn mặt ửng hồng vì thẹn thùng của Liễu Du Sinh liền nở nụ cười, tay ôm càng chặt hơn, tới khi anh gần hôn lên mặt cậu một cái thì có giọng trầm thấp mang theo một chút khàn nhưng vô cùng gợi cảm, nói: "Tỉnh rồi?"

Trên mặt Liễu Du Sinh càng thêm ngượng ngùng, dùng tay đẩy ngực anh ra, nói: "Mau buông tay ra, tôi muốn rời giường"

Chu Diệu Hoa cười, hôn lên mặt cậu một cái mới buông tay ra.

Liễu Du Sinh lúc ngồi xuống chân không cẩn thận ma sát vào người Chu Diệu Hoa, sau đó liền phát hiện phía dưới Chu Diệu Hoa lại có phản ứng, cậu bối rối đỏ mặt, tàn nhẫn mà trừng Chu Diệu Hoa một cái, Chu Diệu Hoa trưng ra vẻ mặt vô tội xuống giường, Chu Diệu Hoa vô cùng cẩn thận, biết cậu sáng sẽ cần quần áo nên đã chuẩn bị đăt trên ghế cạnh giường, lúc Liễu Du Sinh mặc quần áo Chu Diệu Hoa liền quan sát cơ thể cậu, lưng thon đẹp, trắng như tuyết, mông xinh căng tràn, không khỏi có chút động tâm.

Lúc Liễu Du Sinh mặc quần áo, cảm thấy cơ thể mệt mỏi mặc y phục có chút khó khăn, mặc dù biết Chu Diệu Hoa đang nhìn mình cũng không thể nhanh chóng mặc xong, cậu nghĩ mình mới ngủ dậy không có sức lực, đứng một lúc mới phát hiện đứng không vững mà chao đảo, vịn vào cột giường mới không ngã.

Chu Diệu Hoa nhìn thấy cậu suýt ngã, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"

Liễu Du Sinh hơi cau mày, quay đầu nhìn anh, lắc lắc đầu, nói: "Không sao"

Cảm thấy cơ thể mệt mỏi yếu sức, Liễu Du Sinh đành phải ngồi xuống giường.

Chu Diệu Hoa ngồi cạnh cậu, ôm từ phía sau, lo lắng hỏi: "Có chổ nào không thoải mái?"

Liễu Du Sinh nhìn anh một chút, nói: "Cảm thấy có chút mệt mõi, không có sức lực"

Chu Diệu Hoa nói: "Chắc do ngủ không đủ giấc, ngủ thêm một chút đi!"

"Tôi còn phải đi dạy" Liễu Du Sinh nói.

Chu Diệu Hoa ghé vào tai cậu hôn, ôn nhu nói: "Ngày hôm nay còn lo lắng cho chuyện của em họ em, em lên lớp tất nhiên tâm tư không ổn định, thì không nên đi, kiu người xin nghỉ đi"

"Anh cho rằng đi dạy là gì, làm sao có thể xin nghỉ thì liền nghỉ" Liễu Du Sinh cau mày

Chu Diệu Hoa liền sửa câu lại nói: "Vậy em cùng những lão sư khác đổi giờ đi, em ngày mai hẳn đi, hôm nay để người dạy thế đi"

Liễu Du Sinh không muốn, Chu Diệu Hoa nhìn thấy cậu đứng dậy lại suýt chút nữa vì đứng không vững mà ngã, cũng không mặc quần áo mà ôm lấy Liễu Du Sinh đè xuống giường nói: "Bộ dạng này của em sao có thể lên lớp được, anh kiu người đi xin đổi lịch giùm em"

Liễu Du Sinh tức giận nhưng không có cách nào, chỉ có thể bị Chu Diệu Hoa ép lên giường nằm.

Chu Diệu Hoa mặc quần áo vào đi ra dặn dò hạ nhân đến trường Liễu Du Sinh xin đổi lịch.

Hạ nhân hỏi anh lúc nào ăn điểm tâm, Chu Diệu Hoa thuận miệng trả lời, nhưng trong lòng đã nghĩ đến đêm hôm qua còn khoẻ mạnh sau qua một đêm lại mệt mỏi đến vậy, lẽ nào hôm qua cũng giường với anh Liễu Du Sinh phát tiết ba lần mà tổn hao nguyên khí?

Cơ thể Chu Diệu Hoa dường như không có vấn đề gì, nhưng cơ thể Liễu Du Sinh không tốt, rất có khả năng sẽ xảy ra vấn đề.

Anh đã đi vài bước trên cầu thang, lại liền xuống bếp nói mua thịt trâu làm thức ăn trưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro