Chương 9: Tỉnh ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liễu Du Sinh nghĩ đến tướng mạo cô đào ban nãy, cảm thấy nếu nàng lúc nào cũng tao nhã như vậy thật sự đáng giá để một nam nhân chờ đến hai mươi sáu tuổi. Cái chính là lúc Liễu Du Sinh nhìn nàng, cảm thấy rất quen thuộc nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu.

Một lúc sau, Liễu Du Sinh đang muốn hỏi Chu Diệu Hoa xem mình có quen người hắn thầm thương trộm nhớ không thì 2người đã đến đích. Hiệu sách kia có một tấm kính, lúc cậu đang chọn sách, ngẩng lên thấy phản chiếu của mình trong gương chợt có chút ngây ngốc, người giống cô đào kia không phải cậu thì là ai?

Nhưng cậu lúc ấy không nghĩ người Chu Diệu Hoa thích là mình, dù sao loại ý tưởng này cũng rất khó tưởng tượng nổi, cậu chẳng thèm nghĩ đến, mà cho dù nghĩ đến cũng sẽ không tin.

Trên đường mua sách về, chiều cuối đông trời tối sớm, hàn khí dâng đầy, Chu Diệu Hoa liền gọi xe kéo.

Về tới nhà vừa lúc James tự mình đến giao ảnh chụp hôm trước, lần này Liễu Du Sinh mặc tây trang, James cũng bớt căng thẳng chạy sang bắt tay, sau đó dùng tiếng Anh xổ một tràng khen ngợi tướng mạo Liễu Du Sinh, bất quá Liễu Du Sinh chả hiểu gì cả.

Liễu Du Sinh lên lầu đem sách vừa mua cất trong phòng, khi thay áo dài bước xuống lầu thì thấy Chu Diệu Hoa đang nói chuyện với James, trên bàn bày rất nhiều ảnh chụp.

Chu Diệu Hoa nhìn theo bước chân Liễu Du Sinh một thân áo dài lam sắc nho nhã thanh tú, hắn cười vẫy tay với cậu: "Du Sinh, đến coi hình nào!"

Liễu Du Sinh đến ngồi cạnh Chu Diệu Hoa, hắn liền đem ảnh cho cậu xem. Có ảnh đen trắng, cũng có cả ảnh màu, đều là James chụp những quang cảnh đời thường của Thành Đô. Thành Đô trong mắt hắn là một ngôi nhà bên sông, một con đường nhỏ, là quán trà, là rạp hát, khu phố buôn Xuân Hy sầm uất, những phong cảnh xung quanh bốn tường thành, vùng ngoại ô, cũng có cuộc họp mặt của những kẻ nhà giàu hay cả ảnh mấy tiểu thư và phu nhân,... Tóm lại, ảnh chụp rất nhiều, cũng rất phong phú bao quát.

Liễu Du Sinh vui vẻ nghĩ đến gì đó, quay sang hỏi Chu Diệu Hoa: "Ảnh của chúng ta lần trước đâu?"

Chu Diệu Hoa cười cười lấy ví từ túi quần ra, cùng Liễu Du Sinh xem.

Vừa thấy dáng vẻ ngốc lăng nhăn nhó của mình trong ảnh Liễu Du Sinh cảm thấy quẫn bách, gương mặt phiếm hồng. Vì muốn che giấu sự lúng túng của mình, cậu giật lấy tấm ảnh, nói: "Tấm ảnh này có thể đặt tên là 'Chạy giặc bất đắc dĩ' a."

Chu Diệu Hoa cười đáp: "Sao không gọi là 'Chụp hình bất đắc dĩ' đi?"

Liễu Du Sinh tức giận: "Anh cứ...!!!!"

Chu Diệu Hoa nhìn bộ dáng bực bình bất lực của Liễu Du Sinh liền cười ha ha, James tiếng Trung tuy siêu kém không hiểu gì nhưng thấy hai người cười cũng cười theo.

Sau đó Chu Diệu Hoa kể lại đầy đủ chuyện hôm đó Liễu Du Sinh bị hắn ép đi sơ tán rồi gặp mặt James cho y nghe.

Liễu Du Sinh lẳng lặng ngồi nghe bọn họ lầm bầm nói tiếng anh, chăm chú soi mói ảnh chụp, bên trong là Chu Diệu Hoa tướng mạo đường đường đang đứng sau cậu, cách khoác vai không được tự nhiên, tựa như giam cầm phạm nhân vậy. Nhưng nếu nhìn từ góc độ khác hắn giống như đang bảo vệ che chở mình.

Liễu Du Sinh vì mặc áo khoác lông chồn, tóc hơi dài, còn thấp hơn Chu Diệu Hoa nửa cái đầu, thực giống bộ dáng một nàng dâu nhỏ. Hơn nữa cậu lúc ấy thực sự rất giống cô đào gặp ban chiều.

Liễu Du Sinh lại nhớ đến câu nói kí của Chu Diệu Hoa: "Tôi hay đi cổ vũ Mục Thải Y kia cũng vì cô ta trông rất giống một người..." Hơn nữa lúc hắn nói câu này ngữ khí thật buồn, nếu người hắn yêu giống như Mục Thải Y, chẳng phải là mình sao? Hắn còn nói "Người ấy chưa kết hôn, hơn nữa nhỏ hơn tôi hai tuổi." Bản thân mình chẳng phải vừa vặn nhỏ hơn hắn hai tuổi sao?

Liễu Du Sinh nghĩ tới đây bỗng thấy sống lưng lạnh toát, nhận ra phỏng đoán này rất ư vớ vẩn, không có tí khả năng nào.

Nhưng là tự dưng đối xử tốt như thế với một người lạ, nếu nói niệm tình bạn học cũ, kì thực cũng chỉ học chung hai năm, mà thời điểm ấy cậu nhớ mình đối với Chu Diệu Hoa cũng chẳng tốt đẹp gì. Như vậy vì sao Chu Diệu Hoa lại đối xử với cậu tốt như thế?

Cái áo lông chồn kia ít nhất cũng hơn ngàn nguyên, Chu Diệu Hoa không nói mặc không hợp nên cho mình, nhưng điều này rất kì quái, bởi lẽ kích thước chiếc áo kia không phải thứ mà người cao lớn như Chu Diệu Hoa có thể mặc.

Hơn nữa Chu Diệu Hoa không phải người lương thiện gì cho cam, mọi người đều nói dân Bắc Bình đến Thành Đô khôn ngoan hơn dân bản địa nhiều, làm sao có chuyện làm việc vô nghĩa lỗ vốn thế này, nếu không phải có ý đồ, làm sao hắn có thể biết rõ mình thích ăn ngon, kích cỡ quần áo, lại còn cung cấp trên cả đầy đủ, thực sự rất kì lạ.

Nhưng nếu nói hắn có ý đồ thì chẳng biết là ý đồ gì. Ngày trước Liễu lão thái gia còn sống, Liễu Du Sinh là cháu nội bảo bối của ông, thế thì còn nói được là hắn muốn tài sản trong tay cậu, chứ bây giờ bản thân mình hai bàn tay trắng, hắn còn đối xử tốt hơn xưa, đến tột cùng hắn có ý gì?

Liễu Du Sinh nghĩ thật lâu, nhưng nhìn lại mình thân cô thế cô, cái gì cũng không có, chỉ còn lại tấm thân này. Suy đến đây làm cậu không khỏi đứng ngồi bất an, tau cầm tấm ảnh run run, mặt trắng bệch.

Cậu cũng không phải muốn đem tình cảm bạn bè nghĩ theo hướng đó, nhưng sự thật luôn tàn khốc. Trước kia cậu cũng từng bị nam nhân quấy rối, hồi ở Nhật còn suýt bị mấy kẻ thối tha vũ nhục, may là cậu thông minh tránh được, không muốn giữ trong lòng.

Cậu cũng tự thấy diện mạo mình so với người thường đẹp hơn một chút, cũng chính vì bộ dáng nhu thuận này nên ngày ấy mới được ông nội thương yêu. Nhưng cậu tuyệt đối không muốn mình bị đối xử như nam kĩ chỉ vì gương mặt này.

Chu Diệu Hoa cùng James nói chuyện một chút, quay đầu lại thấy Liễu Du Sinh thân thể cứng ngắc, mặt trắng bệch liền vươn tay nắm lấy bàn tay cậu "Sao thế? Thân thể không thoải mái?"

Liễu Du Sinh bị Chu Diệu Hoa cầm tay muốn rút lại, nhưng lại sợ hắn nhận ra sự bất thường của mình, ra vẻ lỡ đễnh đẩy tay Chu Diệu Hoa ra, trả lời: "Có lẽ ban chiều gió lạnh, đầu hơi choáng, tôi lên lầu ngủ trước, anh và James cứ nói chuyện, đừng lo cho tôi."

"Choáng đầu sao? Nặng lắm không? Hay tôi mời bác sĩ đến khám rồi uống thuốc nhé?"

"Không có gì, ngủ một chút là được, tôi lên lầu đây." Nói rồi rời đi.

Chu Diệu Hoa lo lắng, xin lỗi James bảo mình lên lầu xem Liễu Du Sinh thế nào rồi xuống ngay.

James đang sắp xếp ảnh chụp, phất tay bảo không thành vấn đề.

Việc Chu Diệu Hoa nằng nặc đòi đưa cậu lên lầu, Liễu Du Sinh không có biện pháp từ chối đành mặc kệ hắn lẽo đẽo sau lưng, đối với mấy câu hỏi thăm thân thiết của hắn cũng chỉ ậm ừ cho qua.

Đưa Liễu Du Sinh vào phòng, Chu Diệu Hoa nhìn cậu thay áo dài nằm xuống giường, giúp chỉnh lại chăn rồi nói: "Em ngủ chút đi, nếu một lát cơm nước xong vẫn thấy choáng váng thì bảo tôi, tôi mời bác sĩ đến xem thế nào nhé?"

Liễu Du Sinh tâm phiền ý loạn, sự quan tâm chăm sóc của Chu Diệu Hoa dành cho cậu đã hoàn toàn vượt quá mức độ tình bạn, càng lúc càng giống cách đối xử với cô vợ mới cưới. Tâm tình cậu càng lúc càng phức tạp, bực bội vùi đầu vào chăn, nhắm mắt lại.

Chu Diệu Hoa nhìn cậu một lúc rồi đóng cửa lại, bước xuống lầu.

Lúc Chu Diệu hoa rời khỏi, Liễu Du Sinh liền mở mắt, ngẩn người nhìn chiếc màn trắng trên đầu. Cậu thực sự không biết mình nên cùng hắn nói chuyện rõ một lần hay im lặng rời đi đây.

Nhưng là Chu Diệu Hoa đã biết trường cậu dạy, nếu bây giờ chuyển ra ngoài, Chu Diệu Hoa sẽ tìm ra dễ dàng, tới lúc đó biết trả lời hắn thế nào đây?

Liễu Du Sinh không phải là kẻ lãnh đạm, đối với sự săn sóc của Chu Diệu Hoa cậu đều ghi tạc trong lòng, nghĩ sẽ có ngày báo đáp hắn. Thế nhưng gặp phải tình huống này, cậu thực sự cảm thấy phiền não, không muốn tổn thương Chu Diệu Hoa, lại càng không muốn mình bị Chu Diệu Hoa thương tổn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro