Tương Tây đẹp say đắm (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ha... Mẹ nó! Làm tôi sợ nhảy dựng luôn."

Du khách cuối cùng lên xe là một người mập mạp bị dấu tay máu trên cửa sổ xe hù cho nhảy dựng lên, kinh hồn định mắng mấy câu. Nhưng tâm lý của hắn tương đối tốt, móc hộp thuốc ra mời Vệ Tuân, trên gương mặt to béo có vài phần ý cười. 

"Làm phiền người anh em, cho tôi ngồi ở đây nha." 

Các vị trí khác bên trong xe đều đã đầy duy chỉ dư lại một chỗ trống bên người Vệ Tuân.

Vệ Tuận không lấy thuốc, cậu lấy đồ của mình đem ra ngoài nhường mạp mạp tiến vào ngồi --- du khách đã đến đông đủ, Vệ Tuân có thể tự do hoạt động. Thừa cơ hội đứng lên, ánh mắt cậu đảo một vòng bên trong xe. 

Trước mắt, không khí áp lực trong xe buýt lên đến cực điểm, các du khách không ai dám tới gần cửa sổ cũng không ai nói chuyện với nhau, như là một đám nhím đang tạc mao.

Không thiếu các ánh mắt xem xét cảnh giác nhìn qua Vệ Tuân nhưng cậu chính là đeo trang bị "Phơi nắng" thường ngày.

Mũ, kính râm, khẩu trang, áo khoác mỏng có cổ áo dựng thẳng lên, thắt lên đến nút trên cùng hoàn toàn che đi yết hầu. Thậm chí ngay cả hai tay đều đeo bao tay màu đen, cơ hồ không có da thịt nào lộ ra bên ngoài.

Không có người biết về cậu, đây là tiên cơ duy nhất của Vệ Tuân.

Cần thiết một lần là thành công.

Trong hoàn cảnh tương đối xấu này, tình huống không phân rõ địch ta, nếu chủ động xuất đầu, chính mình bại lộ là chuyện ngu xuẩn nhất.

Nam nhân ngồi phía sau Vệ Tuân, sắc mặt hắn tái nhợt, gầy đến mức không bình thường, ánh mắt áp lực giấu trong đó là sự điên cuồng cùng sợ hãi, thân thể vẫn luôn thần kinh mà lay động. 

Hơn nữa không biết vì sao, hắn vừa lên xe liền đối với Vệ Tuân biểu hiện ác ý nồng đậm. Ánh mắt chán ghét trực tiếp dừng trên mặt Vệ Tuân khoản ba giây. 

Chính là người này.

Vì thế khi đối phương lên xe một lúc, Vệ Tuân kéo một góc khẩu trang xuống, hướng về phía hắn, khóe miệng cười khinh miệt. 

Quả nhiên, nam nhân bị chọc giận, hắn tuy không lập tức động thủ nhưng lại chủ động ngồi phía sau Vệ Tuân. Đến bây giờ, Vệ Tuân phảng phất có cảm giác cái ót của mình bị đâm thủng, ánh mắt ác ý điên cuồng. 

Phù hộ cho tôi! 

Vệ Tuân đem mặt vòng cổ nắm trong lòng bàn tay, ở móng tay cái có mảnh nhỏ hình cánh bướm trong suốt như thủy tinh màu tím lam. Đây là vật phẩm duy nhất lưu lại khi người nhà mất tích được Vệ Tuân luôn mang bên người, đến nơi này nó cũng không biến mất.

Vệ Tuân không có tín ngưỡng, đơn giản theo thói quen mà cầu nguyện.

Sau đó, Vệ Tuân ấn xuống nút điều chỉnh ghế dựa của mình, lưng ghế đột nhiên nghiêng về phía sau. Nam nhân sau lưng lập tức bị kích thích mà nhìn chằm chằm Vệ Tuân từ phía sau bằng ánh mắt ngoan độc, ngo ngoe rục rịch.

Chỉ cần lại chịu một chút kích thích, đối phương liền sẽ động thủ.

"Người anh em này nhìn thật lạ mặt, chẳng lẽ là người mới à?"

Người mập mạp ngồi kế bên Vệ Tuân bỗng nhiên đến gần rồi mở miệng nói,  hắn nở nụ cười tủm tỉm rồi trưng ra gương mặt hết sức hiền lành: "Hì! Tôi nói cậu biết, người hướng dẫn chuyến du lịch lần này là Bính 9, tên đó rất thích 'chiếu cố' người mới."

Khi mập mạp nói ra 'hướng dẫn viên du lịch Bính 9' thì nam nhân phía sau Vệ Tuân hình như hít thở càng gấp gáp hơn, tựa như một dã thú vậy. Hiển nhiên, "Hướng dẫn viên Bính 9" này càng kích thích hắn hơn.

Mà Vệ Tuân thì càng kinh ngạc tự hỏi vì sao mập mạp lại mở miệng vào lúc này.

Là cảm nhận được ý đồ của cậu?

Hay chỉ đơn giản muốn xem kịch vui?

Bất luận như thế nào, điều này cũng trợ giúp cho kế hoạch của Vệ Tuân.

Vệ Tuân quay đầu nhìn người mạp mạp rồi bày ra tư thế như rất cảm thấy hứng thú với điều hắn nói. Thấy vậy thì mập mạp càng cao hứng hơn, gương mặt béo mập lộ ra nụ cười như là một người nam nhân có nhiều năng lượng, nhỏ giọng nói:

"Bính 9 á, thích nhất là chiếu cố người trẻ tuổi nhưng mà hắn chỉ thích người đẹp nhất thôi. Còn những người khác ra sao... Thì...  Hả hả"

"Cho nên mới nói, loại như hai anh em mình không cần dựa vào mặt kiếm cơm, vẫn nên dùng bản lĩnh thật sự thôi."

Mập mạp không có quen cậu.

Vệ Tuân xác nhận khi mập mạp không biết nguyên nhân cậu che khuất gương mặt. Hắn chủ động lên tiếng cũng không phải có ý tốt mà là động viên người khác đi thử Vệ Tuân.

Quả nhiên liền có người cắn câu.

"Người mới? Ha ha ha ha, đồ ngốc, ngu ngốc, chuyến du lịch cấp trung sao có thể có người mới?"

Tiếng cười nghẹn ngào từ phía sau Vệ Tuân truyền đến, vừa bén nhọn vừa điên khùng. Người nam kỳ lạ kia kỳ thật cũng đẹp trai nhưng khuôn mặt lại vặn vẹo đến đáng sợ.

Giờ phút này, hắn điên cuồng mà cười to, tùy ý phát tiết áp lực cùng sợ hãi trong lòng: "Nơi này thì làm gì có người mới nào, chúng ta đều là đi chịu chết, bị ném như con rệp vào chuyến du lịch này, hiểu cho rõ đi!"

Âm thanh của người này khiến trong xe buýt trào ra sóng to gió lớn, chỉ một cơn nóng nảy nhỏ đã khiến sự tức giận cùng tiếng la hét âm ĩ thô tục nhanh chóng tràn ngập trong chiếc xe.

"Mẹ nó thằng ngu câm mồm!"

"Lâm Hi! Cậu điên rồi!"

Trong tiếng nói sôi trào, Lâm Hi đứng lên, Vệ Tuân cảm thấy hắn rất thần kinh mà nhìn cậu chăm chú từ trên cao nhìn xuống, không có ý che giấu dừng ở trên người cậu thật lâu, âm thanh chói tai bén nhọn:

"Không có ai có thể từ hệ liệt Tương Tây Túy Mỹ này mà sống sót cả, không có ai cả. Lên đến chuyến du lịch này thì đều chết hết rồi, tất cả đều đã chết."

"Bính 9 hắn sẽ giết thành viên đội... Ha ha ... Hắn sẽ đem tất cả mọi người ra giết hết, tất cả các người đều đến đây để chết!"

Khi Lâm Hi hô lớn tiếng tên Bính 9, xe buýt đột nhiên lâm vào yên tĩnh quỷ dị, một đám du khách như đột ngột bị bóp chặt cổ họng.

Không khí ngưng trọng quấn quanh bên trong xe, ngay cả mập mạp cũng gục gương mặt xuống, một bộ than ngắn thở dài, bộ dáng lo lắng sốt ruột.

Tất cả mọi người đối với hướng dẫn viên du lịch Bính 9 tràn ngập kiên kỵ thật sâu.

"Người mới? Ồ! Ngươi mới?"

Lưỡi dao sắc bén cắt qua khẩu trang Vệ Tuân, lộ da làn da tái nhợt một nửa như trong suốt, tay cầm chủy thủ của Lâm Hi phát run. Khi hắn nhìn thấy làn da tái nhợt của Vệ Tuân thì ác ý trong mắt càng đậm hơn, khuôn mặt gần như vặn vẹo.

"Cửu ca rất thích tiểu bạch kiểm như này."

Lâm Hi chợt đè thấp tiếng nói:

"Nhưng mà tôi chán ghét."

Tay Lâm Hi run run, khoa tay múa chân cầm chủy thủ lảo đảo lắc lư trước mặt Vệ Tuân, giọng điệu vừa hận vừa sợ còn mang theo một tia ghen ghét:

"Chuyến đi cấp nguy hiểm, cho dù Cửu ca chỉ có thể bảo vệ một người, hắn cũng sẽ chọn tôi, hắn nhất định sẽ chọn tôi, chỉ cần hủy dung của cậu .... Tôi muốn sóng sót... Tôi muốn ----"

Nháy mắt tiếp theo, hắn vô pháp động đậy.

Bởi vì Vệ Tuân đã cầm lưỡi dao.

Chủy thủ cắt vỡ bao tay, máu theo đầu ngón tay chảy nhỏ giọt như hoa hồng nở rộ, nhìn thấy ghê người. Vệ Tuân lại bình tĩnh dị thường, cảm xúc không một chút dao động. Loại bình tĩnh này không phải nhịn đau cố ngụy trang mà là thật sự thờ ơ.

Nhìn Vệ Tuân như vậy, Lâm Hi bỗng nhiên rùng mình một cái, hắn gắt gao nhìn chằm chằm ngón tay Vệ Tuân, choáng váng mà không cách nào nhúc nhích. Ngay lúc đó, nhìn hắn không có phản ứng, Vệ Tuân dễ như trở bàn tay mà đoạt lấy chủy thủ, nhẹ nhàng đến mức Vệ Tuân cũng kinh ngạc.

Cậu thật ra là tay già đời đúng không?

Bất quá khi đem chủy thủ cằm trên tay, cậu nhanh như chớp, mở một con đường máu mang đến cảm giác hung hãn mà lạnh lẽo. Chủy thủ ở trong tay thuần thục chuyển động, Vệ Tuân trở tay đem lười dao sắc bén nhẹ nhàng dán tới động mạch cổ của Lâm Hi. Cậu  có được kinh nghiệm phong phú khi luôn theo đuổi kích thích, cậu biết rõ các bộ phận trên cơ thể người.

Để mang đến cảm giác áp bách lớn nhất thì điểm yếu hại chính là nơi này.

Uy hiếp đến cái chết, dễ dàng làm người ta hỏng mất.

Chủy thủ càng ép xuống, Vệ Tuân nhìn hai mắt Lâm Hi chằm chằm, không nói tiếng nào.

Bất luận một lời nói nào cũng không bằng áp lực đến từ gương mặt lãnh khốc trầm mặc. Cho dù không có tính toán giết hắn, Vệ Tuân cũng muốn đe dọa hắn, uy hiếp hắn ---

Ngoài dự đoán, tuy rằng Lâm Hi cả người run rẩy toàn thân, hai mắt đăm đăm nhưng điều hắn chú ý không phải chủy thủ càng không để bụng vết máu được chủy thủ vẽ trên cổ.

Ánh mắt đầy sợ hãi hoảng sợ của hắn dính vào vết máu chảy trên tay của Vệ Tuân, càng nhìn hắn càng run lợi hại hơn như đang liều mạng trốn thoát nhưng lại không dám chạy.

Hắn sợ máu?

Không... Không đúng.

Không chỉ có Lâm Hi, mập mạp ở khoảng cách gần nhất cũng thay đổi ánh mắt, Vệ Tuân cảm nhận được ánh mắt kiêng kị cùng kinh ngạc của mập mạp, đồng dạng,  hắn cũng không nhìn vết thương đó mà là nhìn sự ổn định của cậu.

Bọn họ sợ hãi kiêng kị là do biểu hiện không có cảm giác đau của Vệ Tuân.

[Thời gian nhiệm vụ đếm ngược 00:05:15]

Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng ----

Ngón tay cái Vệ Tuân đưa về trước như một ngọn gió sắc bén được thổi lên. Ngón cái ép xuống, đẩy chủy thủ về phía trước, càng ngày càng dán gần vào cổ Lâm Hi. Đồng thời, ngón cái của Vệ Tuân bị chủy thủ cắt sâu vào, máu màu đỏ tươi chảy dọc xuống lây dính mà điểm tô trên làn da tái nhợt của Lâm Hi, nhìn đến ghê người.

Vệ Tuân sẽ không thấy đau đớn, cậu không có một cảm giác nào mà thậm chí còn nở nụ cười. Một nửa khẩu trang bị chủy thủ cắt, lộ ra khóe miệng đang giương lên của cậu.

Điều này làm cho Lâm Hi rốt cuộc bị sợ hãi nhấn chìm.

"Cầu xin Ngài! Cầu xin Ngài đừng nóng giận! Là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn -----"

Lâm Hi thình thịch quỳ rạp xuống đất, đầy mặt khóc toàn nước mắt nước mũi như một con c.h.ó bi thương gào khóc, liều mạng dập đầu với Vệ Tuân, cảm xúc hoàn toàn hỏng mất.

[Tích! Nhiệm vụ hướng dẫn viên du lịch cho người mới đã hoàn thành]

[Phát khen thưởng nhiệm vụ]

[Ngài được 10 điểm tích phân]

[Ngài đã kích hoạt thân phân đặc thù du khách loại hình X: Hướng dẫn viên du lịch dự bị]

[Chúc mừng Ngài đạt được đặc thù cấp che giấu: Gương mặt giả của hướng dẫn viên du lịch (Đồng)]

[Gương mặt giả của hướng dẫn viên du lịch (Đồng): Hướng dẫn viên du lịch che giấu trong bóng đêm, ưu nhã lại thân sĩ thần bí, mỗi một hướng dẫn viên du lịch đều có mặt nạ của chính mình. Chỉ tiếc, gương mặt giả của hướng dẫn viên du lịch chỉ có người mạnh mới có được.]

[Mang lên gương mặt giả, ngài có thể đem bộ dáng cùng tin tức về thân phận của bản thân che giấu đi, sẽ không bị người thấp hơn Ngài 2 bậc tra xét.]

Trong tay chợt lạnh, vật phẩm lạnh băng có trong lượng dừng ở lòng bản tay, kim loại lạnh lẽo truyền từ đầu ngón tay đến tận đấy lòng, nhiệm vụ hoàn thành. Vệ Tuân nhẹ nhàng thở ra, lập tức một bên dùng tích phân để kéo dài thời gian tử vong, một bên khác tò mò nhìn về phía gương mặt nước mắt nước mũi  tèm lem của Lâm Hi.

Cuối cùng, cảm xúc sợ hãi đến hỏng mất của Lâm Hi không đến từ cậu, sự kinh ngạc kiêng kị của mập mạp lại càng không.

Bọn họ đem Vệ Tuân nhận thành một người khác, người nọ cũng không có cảm giác đau đớn, hơn nữa hắn để lại cho bọn họ một bóng ma tâm lý rất lớn.

Hắn là ai? Có phải là hướng dẫn viên điên cuồng giết du khách, Bính 9?

Vệ Tuân thật ra khá tò mò hướng dẫn viên du lịch Bính 9 đến tột cùng có bao nhiêu điên?

Vệ Tuân bỗng nhiên nhăn mi, cảm xúc cậu biến hóa làm Lâm Hi dưới mặt đất run lên, nuốt tiếng khóc lớn xuống mà chỉ dám ô ô trong miệng nhưng Vệ Tuân lại không để ý hắn.

[Tích! Đoàn du lịch đã bị công kích nhưng cũng đã giải quyết được, hướng dẫn người mới Tủng Tủng vì Ngài phục vụ!]

[Vì tỏ lòng xin lỗi liền bồi thường cho Ngài một bao đại lễ.... Tích... Tích... Tích.  ....~~~]

Lữ quán cũng bị công kích?

Vệ Tuân kinh ngạc, lữ quán cường đại mà thần bí có thể tùy ý không chế sinh mệnh mà cũng có thể bị công kích?

Đối phương là ai? Này thật là. .. Thật là....

Thật là quà kích thích rồi!!!

Vệ Tuân tâm có chút ngứa ngái khó nhịn. Đáng tiếc, hiện tại cậu vẫn là người mới chỉ có thể dựa vào nhiệm vụ người mới để đạt được tích phân mà giữ mạng.

[Tích.... Tích.... Tích.... Tích....]

Tủng Tủng như thế nào luôn kêu vậy?

Vệ Tuân bắt đầu lo lắng, không lẽ lữ quán bị công kích lần nữa? Trước tiên phải cho cậu đổi thời gian đã chứ?

Ong!

Đầu óc Vệ Tuân chợt ngừng lại, gần như hôn mê, trước mắt liên tiếp ập tới mấy tin tức màu đỏ làm thân thể Vệ Tuân bị trói buộc không có cách khống chế bản thân mà chỉ có thể nhìn thông tin hệ thống không ngừng nhảy ra.

[Cảnh báo! Cảnh báo! Du khách sơ cấp Vệ Tuân xuất hiện sai lầm ở chuyến đi cấp nguy hiểm. Chuyến đi được khởi động lại đem lỗi tiêu trừ ... Đếm ngược... 5... 4...3....]

[Tích! Kiểm tra tin tức mới nhất, du khách sơ cấp Vệ Tuân thay đổi thân phận: Hướng dẫn viên du lịch dự bị. Cảnh báo được giải trừ]

[Cảnh báo! Cảnh báo! Chuyến đi đã xác định hướng dẫn viên lần này là Bính 9, chuyến đi không thể tồn tại hai hướng dẫn viên du lịch! Hướng dẫn viên dự bị Vệ Tuân bị tiêu trừ.... Đếm ngược... 5... 4... 3....]

[Cảnh báo! Cảnh báo! Kiểm tra hướng dẫn viên du lịch Bính 9 trong chuyến đi lần này bị thiếu mất, một lần nữa kiểm tra.... 24%..... 47%....]

Ánh sáng màu đỏ tươi chiếu vào mắt Vệ Tuân, cảm giác cái chết đột ngột lần thứ hai buông xuống, tim Vệ Tuân đập càng lúc càng nhanh gần như không thể nào hô hấp. Thời gian đếm ngược cái chết giảm nhanh như bay nhưng Vệ Tuân không thể ngăn cản, muốn đem tích phân đổi thời gian cũng không làm được. 

Cậu sẽ chết sao? Chẳng lẽ tất cả nỗ lực vừa rồi để vô dụng sao? 

Không! Cậu không muốn chết! Cậu không thể chết được!

Mặc dù thân thể không thể nhúc nhích, ý thức Vệ Tuân vẫn liều mạng giãy giụa đến cuối cùng vẫn không chịu từ bỏ.

Trong bóng đêm, cái chết đang gần kề, tiếng cảnh báo bén nhọn chói tai trong tai cậu cũng dẫn mơ hồ thành tạp âm cuồng loạn mà vô nghĩa. Tinh thần bị tàn phá đến cực hạn, Vệ Tuân gần như ngất đi mơ hồ nhìn thấy ánh sáng màu lam tím.

Đó là.....

Bụi cánh mảnh nhỏ của bướm.

[Tích! Kiểm tra đo lường được mảnh nhỏ bướm Maria (1/4), * * * vì ngài phục vụ]

Tin tức nhảy lên bỗng nhiên biến thành màu xanh lục, Vệ Tuân như từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, cậu mở miệng thở hổn hển. Lại một lần nữa từ cái chết trở về, cậu thế nhưng lại có cảm giác quen thuộc.

[Thời gian đếm ngược tử vong 00:02:01]

Ha... Tốt quá, còn chưa trở về không!

Nhưng ngay sau đó vang lên một âm thah khiến cậu sửng sốt.

[Hướng dẫn viên du lịch dự bị Vệ Tuân, du khách đặc thù loại X, có danh hiệu màu xanh lục "Người không đau", có được đạo cụ đặc thù: Gương mặt giả của hướng dẫn viên di lịch (Đồng)]

Cũng không phải giọng nói máy móc trẻ con của Tủng Tủng mà là giọng nam trầm thấp ưu nhã thần bí như tơ lụa. Nếu như tiếng của Tủng Tủng giống trí tuệ AL thì giọng nam hiện tại càng giống giọng nói tồn tại chân thật.

Cường đại, thần bí, nguy hiểm tự nhiên lộ ra trong lòng nói mà không có chut gượng ép, giống như trời sinh là người khống chế vậy.

[Sau khi so sánh, Vệ Tuân cùng hướng dẫn viên du lịch Bính 9 độ tương tự 51%]

[Chuyến đi đã bắt đầu, không thể dừng lại. Vì đảm bảo chuyến đi tiến hành thuận lợi sẽ chấp hành phương án đặc thù.]

Giọng nam mỉm cười ưu nhã như ác ma trời sinh vang tận đáy lòng Vệ Tuân.

[Hướng dẫn viên du lịch Bính 9, xếp hạng thứ 9 danh hiệu Bính trên bảng xếp hạng hướng dẫn viên du lịch, có danh hiệu màu tím "Người máu lạnh", có đạo cụ đặc thù: Gương mặt giả của hướng dẫn viên du lịch (Thiết Đen)]

[Đeo mặt nạ thiết đen, không ai biết bộ dạng chân chính của Bính 9, không ai biết tên họ Bính 9 làm cho du khách sợ hãi cái chết đối với hướng dẫn viên du lịch, vô số du khách muốn ám sát Bính 9 -- mà hiện tại, Bính 9 biến mất]

[Lúc chuyến đi bắt đầu, chuyến đi không cho phép hướng dẫn viên du lịch Bính 9 vắng mặt]

[Hướng dẫn viên du lịch dự bị Vệ Tuân, đoàn du lịch Khinh Khủng Toàn Cầu  phát lời mời đặc thù cho cậu, cậu có nguyện ý trở thành hướng dẫn viên du lịch lâm thời cho chuyến đi lần này?]

[Cậu sẽ trở thành Bính 9, hưởng thụ uy nghiêm của hướng dẫn viên Bính 9 cũng như gánh vác hết thảy nguy hiểm trên người hắn.]

[Có/Không]

Tác giả có lời muốn nói: 

Vệ Tuân: Tôi muốn nhìn Bính 9 điên bao nhiêu... À này?

Khiếp sợ! Bính 9 lại là chính mình!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro