Chương 46: Thích cái gì thì đều mua cho ngươi hết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Beden0302

"Ăn xong chưa?" Mấy ngày này vì để nhường Dạ Thương Cung cho Vân Thiển và Nhất Ưu ở, Dạ Quân Ly đã tự mình dọn đến Nhàn Tâm Các.

Hắn hào phóng như vậy, thật đúng là khiến cho trên dưới Lục Thần Điện phải nhìn hắn với con mắt khác.

Vân Thiển ăn nốt miếng mì cuối cùng, buông đũa xuống, lấy khăn qua loa lau miệng, vừa lòng thỏa ý đáp: "Ăn no rồi."

"Thế thì đi thôi." Theo thói quen, trong lúc chưa ý thức được, Dạ Quân Ly vừa nói vừa đưa tay về phía Vân Thiển, ra hiệu cho y nắm lấy tay hắn.

Ngày xưa cũng như vậy, bất luận là đi đến đâu, đặc biệt là nơi đông người, Dạ Quân Ly phải nắm chặt Vân Thiển, sợ y đi lạc mất.

Thế nhưng hiện tại, dù ở trong mắt ai thì hành động này cũng thật đột ngột, Dạ Quân Ly thu lại cánh tay đang giơ trong không trung, chính bản thân hắn cũng bị hành vi mất khống chế này làm cho kinh hãi, trầm thấp lặp lại: "Đi thôi..."

Vân Thiển lặng lẽ ngẩng đầu nhìn hắn một chút, lại từ từ cúi thấp đầu xuống, không nói năng gì thuận theo dẫn dắt của đối phương, bắt đầu đi.

Tiếp đó lại như nghĩ đến điều gì, dừng lại bước chân, quay đầu nói với Nhiễm Trầm: "Nhiễm Trầm, tạm thời làm phiền huynh trông nom Nhất Ưu nha."

"Ân." Từ trước đến nay Nhiễm Trầm đều đáp ứng mọi mong muốn của Vân Thiển, nhưng rồi hắn ta lại tự chìm đắm trong cảm giác mất mát một mình.

......

Khi đi đến phiên chợ náo nhiệt, tâm trạng vẫn một mực căng thẳng của Vân Thiển cũng vui tươi hẳn lên, thật ra thì y cũng không có mục đích gì khác, y chỉ muốn ra ngoài mua đồ chơi cho Nhất Ưu mà thôi.

Trước kia, đồ chơi của Nhất Ưu đều do y mua, từ khi y rời khỏi núi Khải Hiền, cũng không có ai lo lắng đến niềm vui cuộc sống của Nhất Ưu, vậy nên Vân Thiển muốn bù đắp cho cậu nhóc.

"Theo sát ta, không được chạy lung tung." Đây là câu nói đầu tiên của Dạ Quân Ly sau khi đến phiên chợ, ánh mắt vô định của hắn hướng vào biển người, nhưng trong đáy mắt lại tràn đầy ôn nhu.

Vân Thiển hơi giật mình, không dám nhìn vào mắt Dạ Quân Ly nữa.

Sự dịu dàng quen thuộc này không phải là thứ mà y có thể dựa dẫm.

(Ai copy mà không có tâm thì sẽ mang luôn cả dòng này đi - beden0302-wattpad)

"Ân, ta muốn đi xem chong chóng ở đằng kia." Vân Thiển chỉ một quán nhỏ cách đó không xa, bày đầy các loại chong chóng, rất nhiều màu, rất bắt mắt.

Sau khi nhận được sự cho phép của Dạ Quân Ly, hai người liền đi đến trước quán nhỏ đó.

"Cái to to này thật đẹp." Vân Thiển cười cười, khóe mắt cong cong trông thật đẹp, thổi thổi chiếc chong chóng, thần sắc toát lên vui vẻ.

Vân Thiển nhìn chong chóng, còn Dạ Quân Ly lại nhìn y, thấp giọng nói: "Ân, thích thì mua cho ngươi."

Vân Thiển ý thức được bản thân lại lỡ thể hiện cảm xúc quá mức, vì thế y khắc chế lại một chút, ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác: "Không, không phải đâu, ta... muốn mua cho Nhất Ưu."

Nghe thấy thế, Dạ Quân Ly nói với chủ quán: "Lấy hai cái."

Một cái để Vân Thiển đưa cho Nhất Ưu, một cái hắn mua cho Vân Thiển.

Quả nhiên, Vân Thiển y cũng thích chiếc chong chóng này, lúc đi trên đường, thỉnh thoảng lại cong môi cười thổi thổi vài lần...

"Có thể đến xem cái kia không?" Tiếp đó lại nhìn thấy một sạp nhỏ bán bánh kẹo, Vân Thiển lập tức dừng bước, nhỏ nhẹ mở miệng hỏi, âm cuối nghe không rõ như tan vào không khí.

Đúng lúc này, Vân Thiển bất ngờ bị một người qua đường nhẹ nhàng va phải, khiến cả người y lao vào vòng tay của Dạ Quân Ly.

Nếu là trước đây, Dạ Quân Ly nhất định sẽ nổi giận với người qua đường đó, nhưng lúc này, hắn đột nhiên lại cảm thấy có chút cảm kích đối với sự tiếp xúc thân mật bất ngờ này, thế là hắn nhân cơ hội ôm người vào lòng.

"Nắm chặt." Dạ Quân Ly mở miệng nói.

"Á?" Vân Thiển đối diện với ánh mắt của hắn, trong mắt đầy kinh ngạc.

"Nếu muốn xem bên đó, thì nắm chặt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro