Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10.

Nghe thấy Phó Duy Trạch nhắc đến Chu Hồng Diễm, trong lòng Phó Hằng Vũ căng thẳng, trên mặt mang theo nụ cười, lại không đạt tới đáy mắt: "Duy Trạch quả nhiên lớn rồi, cũng đã biết che trở người khác, ba, xem ra mối hôn này cũng không tồi!"

"Cho nên chú hai cũng đừng ngại thắp hương bái Phật, có thể vận may cũng sẽ khá hơn một chút, tôi ăn no, chú hai chậm dùng."

Phó Duy Trạch nói xong, Dung Hiểu đứng lên, đẩy anh rời khỏi bàn ăn.

Phó Hằng Vũ nhìn bọn họ rời đi, nụ cười trên mặt cũng nhạt dần: "Ba, Duy Trạch sẽ đứng lên được chứ?"

Phó Tu hừ lạnh một tiếng: "Mày nếu không có chuyện gì thì mau cút đi, đừng ở đây ảnh hưởng tâm tình chúng ta."

Phó Hằng Vũ nghe vậy lại mỉm cười, đứng lên: "Nếu sự tồn tại của tôi ảnh hưởng tới tâm tình của các người, vậy tôi liền không ở đây làm chướng mắt nữa."
Phó Tu nhìn gã rời đi, quẳng đôi đũa trong tay xuống: "Ông nói xem nó muốn làm cái gì vậy, cố ý trở về chọc giận tôi có đúng không, như là ai mắc nợ nó không bằng!"

Bác Trình nhặt đôi đũa bị rơi xuống đất để lên bàn sau đó trấn an nói: "Tiên sinh xin bớt giận, cậu hai có thể chỉ là đến thăm thiếu gia Duy Trạch thôi."

"Ông đừng nói đỡ cho nó, nó nếu nghĩ như vậy thì tốt rồi, chỉ sợ nó có ý đồ gì, thôi, cơm này cũng ăn không nổi nữa, thu dọn đi."

...

Sau khi Dung Hiểu đẩy Phó Duy Trạch trở lại phòng, giúp anh lấy xuống thảm len trên đùi, liền nghe Phó Duy Trạch nói: "Vừa rồi chưa ăn được gì đi?"

"Tôi cũng không đói bụng cho lắm." Đem thảm len gấp kỹ, nhìn về phía anh, "Ngươi muốn về giường nghỉ ngơi, hay muốn ngồi một lúc nữa?"

"Ngồi một chút nữa."

"Vậy thì đắp cái này lên đùi." Dung Hiểu tìm được một cái khăn mỏng hơn so với cái chăn vừa rồi để đắp lên đùi anh, nhiệt độ trong phòng ngủ so với phòng khách thì cao một chút, đắp thảm len sợ quá nóng, khăn này thì vừa vặn.

Thành Nam khí hậu tương đối thiên về phương bắc, thời điểm lạnh nhất có thể âm mười mấy độ, cũng sẽ có tuyết rơi, trước mắt mặc dù đã là tháng tư, nhiệt độ vẫn hơi thấp hơn bình thường.

"Em đừng làm nữa, nghỉ ngơi một chút." Phó Duy Trạch nhận lấy khăn, đặt lên trên đùi, không nhịn nói với Dung Hiểu đang đứng phía trước dọn dẹp.

"Tôi không mệt, hơn nữa đều là mấy việc tiên tay làm được, dọn gọn gàng thì lần sau lấy ra cũng dễ." Dung Hiểu trước đây cũng rất thích sắp xếp đồ vật, không phải bị mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, mà chỉ là không chịu được bừa bộn.

Phó Duy Trạch nghe vậy nở nụ cười, chuyển động ghế lăn đi tới tủ đầu giường lấy điện thoại di động, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Dung Hiểu một cái, sau đó gọi lại.

Dung Hiểu đem quần áo bẩn vừa thu dọn được mang đi giặt.

Trở về vừa vặn nghe thấy Phó Duy Trạch nói với người ở đầu dây bên kia: "Lát nữa đến đây đi."

"Lát nữa muốn ra ngoài à?" Đóng cửa lại, Dung Hiểu theo bản năng hỏi, nếu đi ra ngoài, cậu cần chuẩn bị quần áo trước.

"Không phải tôi, lát nữa trợ lý sẽ đưa người quản lý của em đến đây, em chuẩn bị đi."

Người quản lý?

Dung Hiểu bất giác mở to hai mắt: "Ngài..."

Nghe thấy đứa nhỏ ngay cả kính ngữ cũng nói ra miệng, trong mắt Phó Duy Trạch toát lên ý cười: "Không phải em nói rất thích đóng phim sao, vậy thì đầu tiên cần phải tìm một người quản lý thật tốt, vừa vặn cô ấy cũng không tồi, nhưng có dùng được không, hay dùng như thế nào, đều là do em, tôi chỉ phụ trách "môi giới" thôi."

Người quản lý do Phó Duy Trạch giới thiệu chắc chắn sẽ không kém.

Dung Hiểu cảm thấy Phó Duy Trạch giống như con sâu trong bụng cậu vậy, không cần cậu nói cũng biết cậu đang suy nghĩ gì.

"Cám ơn Phó tiên sinh, tôi nhất định sẽ nỗ lực hết mình, tuyệt đối sẽ không phụ lòng mong đợi của anh."

"Có phải em còn muốn cúi đầu nghiêng mình với tôi nữa?"

"Cần như vậy hả, Phó tiên sinh, tôi có thể!" Ánh mắt Dung Hiểu sáng ngời, sớm nên nghĩ đến, cúi đầu nghiêng mình càng biểu đạt tâm ý hơn!

Phó Duy Trạch ý thức được đứa nhỏ thật sự có loại suy nghĩ này, vội vàng nói: "Không cần, em nhanh chóng chuẩn bị đi."

Phó Duy Trạch bị đôi mắt ngây thơ sáng lấp lánh của đứa nhỏ làm cho ngứa ngáy trong lòng.

Nhan Thanh quan biết Phó Duy Trạch đã nhiều năm, nhưng lại là lần đầu tiên tới nhà họ Phó, lúc trước nhận được điện thoại từ trợ lý của Phó Duy Trạch, muốn cô làm quản lý cho "Phó thái thái" cô còn tưởng rằng bản thân nghe lầm.

Bởi vì tin tức Phó Duy Trạch kết hôn lớn như vậy, cô lại không nghe được một chút phong thanh nào?

Huống hồ cô còn nghe nói, Phó Duy Trạch gặp tai nạn giao thông, mặc dù đối với tin tức này, bên ngoài cũng chưa xác định được là thật hay giả, nhưng Phó Duy Trạch biến mất mấy tháng nay thì đúng là sự thật.

Bây giờ xem ra, tin tức có vẻ không chuẩn lắm. Người không phải là bị tai nạn mà là chạy đi kết hôn rồi, không thì "thái thái" này từ đâu mà tới?

Theo trợ lý của Phó Duy Trạch đứng trước cửa, Nhan Thanh đè xuống tò mò trong lòng, đoan trang đứng chờ cánh cửa trước mặt được mở ra.

"Cạch" một tiếng, cửa phòng đóng chặt từ bên trong mở ra.

Một thiếu niên tóc ngắn cắt tỉa gọn gàng xuất hiện ở cửa, tò mò nhìn hai người.

Đúng là mỹ thiếu niên!

Đôi mắt đã gặp qua vô số mỹ nhân của Nhan Thanh khi nhìn thấy Dung Hiểu phút chốc sáng bừng lên.

Làm một quản lý minh tinh, người ưa nhìn cô cũng đã gặp nhiều, hơn nữa một nơi như vòng giải trí này, từ trước tới nay cũng không thiếu mỹ nhân, chỉ là chưa từng thấy qua người nào có khí chất sạch sẽ như người trước mắt.

"Cậu Dung, tôi là Đồng Trình – trợ lý của Phó tiên sinh, đây là Nhan Thanh, quản lý cấp cao của Thịnh Thế Entertainment." Nói xong quay đầu nói với Nhan Thanh, "Đây là cậu Dung, bạn đời hợp pháp của Phó tiên sinh."

Đột nhiên nghe thấy đối phương giới thiệu mình như vậy, hai má Dung Hiểu nóng bừng, theo bản năng nói: "Gọi tôi Dung Hiểu là được rồi."

Trong mắt Nhan Thanh loé lên sự kinh ngạc, cô hoàn toàn không nghĩ tới bạn đời của Phó Duy Trạch sẽ là đàn ông!

Không, nói chính xác thì là một thiếu niên, nếu không phải tin tưởng và nhân phẩm của Phó Duy Trạch, cô chắc chắn sẽ hoài nghi người trước mắt có phải là vị thành niên hay không?

"Vào đi." Tiếng nói của Phó Duy Trạch từ trong phòng truyền tới, Dung Hiểu nghiêng người tránh ra, để cho hai người tiến vào.

Ngay khi Nhan Thanh nhìn thấy Phó Duy Trạch ngồi ở xe lăn, tim đạp mạnh mấy nhịp, cô hoàn toàn không nghĩ tới tin đồn kia lại là sự thật!

Nhìn ra sự kinh ngạc của cô, Phó Duy Trạch chỉ vào ghế sô pha nói: "Ngồi trước đi, Nhan tiểu thư."

"Gặp mặt Phó tiên sinh lúc này thật làm cho người bất ngờ." Tuy rằng nhìn thấy Phó Duy Trạch như vậy, nàng kinh sợ và có chút thất thố, nhưng vẫn khống chế tâm tình thật nhanh, mỉm cười không thất lễ chào hỏi cùng Phó Duy Trạch.

"Tôi nghĩ Nhan tiểu thư sẽ giữ bí mật chuyện hôm nay, đây là người yêu của tôi, Dung Hiểu, Đồng Trình chắc cũng đã nói với cô rồi, tôi cũng không định nói nhiều, hai người có thể tự thảo luận với nhau, Dung Hiểu, chỉ có 15 phút thôi."

Nghe thấy câu nói sau cùng của Phó Duy Trạch, trong lòng Nhan Thanh liền nhảy một cái, câu nói sau cùng của Phó Duy Trạch hoàn toàn làm mới nhận thức của cô, người đàn ông nhìn có vẻ cao lãnh cấm dục, lại có một mặt như vậy.

Ràng buộc thời gian gặp mặt, không cảm thấy mất thể diện sao?

Dung Hiểu không biết cô đang hiểu lầm nên đỏ mặt: "Cô Nhan Thanh chúng ta đi sang phòng bên thôi."

Nhan Thanh không nghĩ tới bản thân vừa bị bắt ăn thức ăn cho chó(*), tâm tình có chút phức tạp, lại không thể không bảo trì mỉm cười.

(*cẩu lương – tiếng lóng của giang cư mận TQ – chỉ sự ân ái của một đôi tinh nhân)

Tác giả có lời muốn nói:
Nhan Thanh: Trong âm thầm hai người thường đùa giỡn bạo như vậy?
Phó Duy Trạch: Còn có thể bạo hơn nữa, cô muốn xem không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro