Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17

Dung Hiểu nhìn anh đưa điện thoại cho tài xế, nhỏ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"

Phó Duy Trạch quay đầu nhìn về phía cậu, con ngươi đen nặng trình trịch, khiến người khác không thể biết được cảm xúc: "Không có chuyện gì."

Theo bản năng không muốn cho cậu biết những chuyện bẩn thỉu đó, tưởng tượng đến chuyện sẽ phát sinh tâm lý liền lạnh lẽo: "Lát nữa em ở lại trên xe, tôi làm xong việc..."

"Có được không, lỡ đến giờ thì phải làm sao?" Theo trình độ khôi phục thân thể của Phó Duy Trạch, thời gian hai người tách ra đã từ mười lăm tăng lên hai mươi phút, nhưng chuyện sắp phải giải quyết không có cách nào tính toán được thời gian chính xác, cho nên cậu làm sao có thể ở lại trên xe, lỡ như Phó Duy Trạch xảy ra chuyện vì cậu không ở gần đó thì phải làm sao, "Tôi đi cùng với anh, nếu như anh không muốn tôi biết chuyện, tôi có thể che..."

"Không cần, em có thể biết." Không để cậu nói hết lời, bởi vì Phó Duy Trạch phát hiện anh thật sự không nỡ để đứa nhỏ chịu bất cứ uất ức nào, "Chỉ là, nếu sợ có thể cầm lấy tay tôi."

Dung Hiểu giật mình: "Rất nguy hiểm sao?"

"Đúng vậy."

Dung Hiểu cũng không bị câu nói này của anh hù dọa, thậm chí đôi mắt cong cong cười nói: "Vậy tôi biết rồi, tôi sẽ cẩn thận, sẽ không gây thêm phiền phức cho Phó tiên sinh."

Phó Duy Trạch bị nụ cười của cậu làm cho ngẩn ngơ, cổ họng hơi động, ôn nhu nói: "Em không phải phiền phức."

...

Bách Phượng Viên ở vùng ngoại thành thành Nam là nghĩa địa phong thuỷ do cao tăng của Nam Thành Tự chỉ điểm, nghe nói mỗi mét vuông thậm chí đắt gấp ba lần giá phòng ở trong nội thành, người có thể vào đây an nghỉ không phú thì quý.

Lúc này Phó Hằng Vũ đang quỳ gối trước bia mộ mẹ gã - Lưu Hân, trong hình là một thiếu nữ tươi cười rất yêu đời, thời gian của cô như dừng lại vào lúc tuổi trẻ tươi đẹp nhất.

"Mẹ, con tới thăm người." Phó Hằng Vũ vừa nói vừa dùng tay cẩn thận lau bức ảnh trên bia mộ, động tác mềm nhẹ lộ ra sự quý trọng ngập tràn, "Còn mang cả người mà mẹ thích đến."

"Phó Hằng Vũ anh điên đủ chưa!" Chu Hồng Diễm thực sự nhìn không nổi, quát lớn đi tới, đêm hôm bị mang tới một nơi như thế này dù là ai tâm tình cũng sẽ không tốt nổi.

"Hồng Diễm mang ông ta tới đây, đừng để tôi phải nói lần thứ hai." Phó Hằng Vũ không quay đầu lại, ánh mắt vẫn đầy vẻ quấn quýt nhìn bức ảnh trên bia mộ.

Sắc mặt Chu Hồng Diễm hơi biến đổi: "Tôi làm theo lời anh thì anh sẽ ký tên chứ?"

"Tôi sẽ ký, chỉ là bây giờ, Hồng Diễm, em nhìn xem mẹ tôi năm đó thật xinh đẹp."

Chu Hồng Diễm nghe vậy tức giận mắng một câu: "Đồ điên!"

Quay đầu, đạp giày cao gót đi tới trước mặt Phó Tu đang bị trói chặt tay: "Ba, xin lỗi, ngài thông cảm cho con một chút."

Không biết Phó Tu trước đó gặp phải chuyện gì, khóe miệng có vết máu ứ đọng, mái tóc bình thường được chải chuốt tỉ mỉ cũng rối loạn.

Nhưng sắc mặt thoạt nhìn vẫn nghiêm túc cứng nhắc như trước: "Đi thôi, để ta xem cuối cùng nó có thể làm được những gì?"

Không cần Chu Hồng Diễm đỡ, trực tiếp đi tới: "Phó Hằng Vũ anh đem tôi đến đây muốn làm gì, đối diện với mẹ anh sao?"

Phó Hằng Vũ đột nhiên đứng lên, giơ chân đá Phó Tu cười lạnh: "Đối diện, ông xứng sao!"

Chu Hồng Diễm lần này bị gã dọa kinh hô một tiếng chạy tới, ngồi xổm xuống xem tình hình của Phó Tu: "Ba, ngài không sao chứ?"

Phó Tu nhẫn nhịn đau đớn trên đùi, lắc đầu khàn giọng nói: "Phó Tu ta đời này, tự nói đường đường chính chính, ngoại trừ..."

"Ngoại trừ mẹ tôi!" Phó Hằng Vũ đánh gãy lời nói của ông, viền mắt dần dần đỏ lên, "Lúc mẹ tôi đến nhà họ Phó, mới vừa hai mươi bốn tuổi, vốn bà sắp kết hôn rồi, là ông, chính ông thừa dịp say rượu đã cưỡng đoạt bà, ông còn gạt tôi, lừa gạt tôi nói là bà bỏ thuốc ông, sao ông lại vô liêm sỉ như vậy, ông cho rằng tôi sẽ không điều tra ra sao, ông cho rằng tôi vẫn luôn giả câm vờ điếc, ông nói gì tôi cũng sẽ tin sao, hả?"

Chu Hồng Diễm đột nhiên nghe được chuyện, đôi mắt tràn đầy khiếp sợ nói: "Không thể nào, đùa gì vậy?"

"Tôi đùa sao, tôi lại có thể mang danh dự của mẹ tôi ra đùa sao!" Phó Hằng Vũ gào thét, "Phó Tu, ngày hôm nay ông phải quỳ ở đây, quỳ đến khi mẹ tôi tha thứ cho ông thì thôi!"

"Ngu xuẩn, mấy thứ anh điều tra ra là cậu của anh nói với anh đi, ta nói rồi, đừng tiếp xúc với bọn họ, bọn họ đều là những kẻ thấy tiền sáng mắt!"

"Ông câm miệng, tôi không cho phép ông nói bọn họ như vậy!" Phó Hằng Vũ đột nhiên giơ chân lên đá, "Tôi còn cho rằng ông ghét tôi, không thích tôi, đều là vì chuyện mẹ tôi làm năm đó, không ngờ hóa ra ông lại lừa tôi, ông vẫn luôn lừa gạt tôi!"

"Phó Hằng Vũ anh đủ rồi, ông ấy là cha anh, sao anh có thể đối xử với ông ấy như vậy!" Chu Hồng Diễm thấy gã như phát điên giơ chân đá Phó Tu, sợ hãi chạy tới, ôm lấy Phó Hằng Vũ kéo gã ra, nhưng dù gì sức lực của đàn ông vẫn lớn hơn phụ nữ, giãy mấy lần đã thoát ra, lần thứ hai xông về phía Phó Tu.

Phó Tu nằm trên đất: "Cứ để nó đánh, hôm nay nó có giỏi cứ đánh chết ta, ta cũng dễ dàng đi hỏi Lưu Hân có hối hận chuyện đã làm trước đây không!"

"Ông còn nói, ông còn dám nói, ông câm miệng, không được gọi tên mẹ tôi, không được nhắc đến tên mẹ tôi!!!"

"Duy Trạch, Phó Duy Trạch các cậu rốt cuộc cũng tới rồi!" Chu Hồng Diễm bò dậy từ dưới đất nhìn thấy người xuất hiện ở lối vào, nhất thời kích động kêu lên.

Phó Hằng Vũ nhìn về phía người mới tới, dừng lại động tác đấm đá, vươn tay đem Phó Tu trên mặt đất kéo lên, dùng súng dí lên đầu ông.
Nhìn thấy Phó Duy Trạch xuất hiện, Phó Tu nhịn đau cắn răng nói: "Duy Trạch, không cần để ý đến ta, cứ làm chuyện con cần làm đi!"

Dung Hiểu đứng phía sau Phó Duy Trạch nhìn Phó Tu, tâm trạng phức tạp.

Tình hình Phó Tu lúc này cũng không tốt lắm, ngoại trừ khóe môi chảy máu và hai gò má tím đen, không biết còn nơi nào bị thương không, theo động tác của Phó Hằng Vũ, trên mặt ẩn nhẫn sự đau đớn.

Chu Hồng Diễm chạy lại đây, đem mọi chuyện nói ngắn gọn cho Phó Duy Trạch nghe, chỉ thấy Phó Duy Trạch giơ tay lên ngắt lời cô.

"Chú hai, thương lượng chút đi."

Giờ khắc này Phó Duy Trạch còn gọi gã là chú hai, nghe càng giống như một kiểu trào phúng.

"Có gì đáng nói, tao không nghe lời lão già này đi ra nước ngoài, mày hẳn là rất thất vọng nhỉ, Phó Duy Trạch!"

Đối với Phó Duy Trạch mà nói, Phó Hằng Vũ chắc chắn biết được sự sắp xếp của anh, cũng không thấy ngoài ý muốn, hai chú cháu họ tranh đấu cũng không phải ngày một ngày hai.

Tuổi tác chênh lệch không lớn, cũng không khiến cho bọn họ thân mật hơn, tương phản lại trở thành đối thủ một mất một còn.

"Không có gì thất vọng, không phải bây giờ lại chạm mặt hay sao?" Phó Duy Trạch tùy ý đưa mắt tới bia mộ bên cạnh, nhếch mày, "Nói một chút đi, chú muốn thế nào mới đồng ý thả người?"

Ngữ khí Phó Duy Trạch từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh, phảng phất lúc này người bị Phó Hằng Vũ kèm chặt không phải Phó Tu, mà là một người xa lạ.

Phó Hằng Vũ nắm chặt súng, xưa nay gã hiểu rõ Phó Duy Trạch là người so với gã còn nham hiểm hơn: "Tao muốn mày từ bỏ quyền thừa kế Phó thị..."

"Được." Phó Duy Trạch đáp xong quay đầu nói với Đồng Trình, "Đưa cho chú ta!"

Hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ dứt khoát đồng ý như vậy, Phó Hằng Vũ sửng sốt một chút, sau đó lại kích động như vừa bị làm nhục: "Phó Duy Trạch tao cho mày biết, mày đừng hòng giở trò với tao, đừng tưởng tao sẽ không dám đánh chết lão!"

Lúc Phó Hằng Vũ gầm rú, Đồng Trình đã lấy văn kiện ra: "Phó Hằng Vũ tiên sinh, đây là giấy chuyển nhượng cổ phần của Phó Duy Trạch tiên sinh, chỉ cần ông ký tên, ông chính là cổ đông lớn nhất của Phó thị, có thể trực tiếp làm..."

"Tao không nghe, tao không tin, tao không tin mày lại buông tay dễ dàng vậy, mày nghĩ tao là thằng ngốc à!"

"Chú hai, chú như vậy là sao, chú muốn tôi cũng đã nhận lời, chú lại không tin, chú còn muốn như thế nào nữa?" Vẻ mặt của Phó Duy Trạch trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, hiển nhiên đang bất mãn với thái độ lật lọng của Phó Hằng Vũ.

"Duy Trạch đừng để ý đến ta, Phó thị tuyệt đối không thể cho nó, ta chết cũng không sao, Phó thị tuyệt đối không thể giao vào tay nó được, khụ khụ, a!"

"Lão già câm miệng!" Phó Hằng Vũ khó chấp nhận nổi những câu nói này của Phó Tu, làm cho gã cảm thấy bản thân chỉ là một thứ rác thải mà ai cũng có thể vứt bỏ, tức giận dùng súng nện lên đầu ông, trong nháy máy liền thấy máu.

Phó Duy Trạch chứng kiến cảnh này đôi mắt trở nên sắc lạnh, Dung Hiểu không tự chủ nắm chặt hai tay, trong mắt nổi lên bất an.

"Cần tôi nhắc nhở chú không, người chú bắt cóc chính là cha của chú, chú hai!"

"Tao không cần mày nhắc, tao không có người cha như vậy, lão không phải, lão không phải!" Phó Hằng Vũ đã điên cuồng triệt để, nhìn gã lại bắt đầu lên cơn, Chu Hồng Diễm vội vã mở miệng nói: "Hằng Vũ chúng ta đừng như vậy nữa được không, em không ly hôn với anh nữa, anh thả ba ra, chúng ta quay trở lại sống một cuộc sống tốt đẹp hơn được không?"

Cho dù cô cầu xin nức nở vẫn không thể gọi lý trí Phó Hằng Vũ trở về: "Không quay lại được nữa rồi Hồng Diễm, không quay lại được nữa, bọn họ đều ép tôi, bọn họ chỉ muốn chèn ép tôi, chuyện mà tôi được biết từ lúc nhỏ thì ra đều là giả dối, cô biết không, lão già này cưỡng gian mẹ tôi, lại quay ngược lại nói mẹ tôi quyến rũ lão, lão chưa bao giờ yêu quý tôi, cho dù tôi làm gì lão cũng không hài lòng, anh cả chết rồi, rõ ràng tôi mới là người nên nhận quyền thừa kế, lão lại bỏ qua tôi, dựa vào cái gì chứ, cô nói như thế có đúng không, dựa vào cái gì lão lại hành hạ tôi như vậy, tôi cũng mang họ Phó, là do lão già này bất công!"

Nói tới đây, Phó Hằng Vũ bỗng nhiên dùng súng chỉ vào Phó Duy Trạch, "Mày có biết, tao hối hận nhất là điều gì không, đó chính là lúc trước không đâm chết mày, sau đó không độc chết được mày, mày nói xem nếu mày chết rồi, có phải là sẽ không phát sinh thêm nhiều chuyện như vậy không, có phải không, mày nói đi, tại sao mày lại không chết đi... A..."

Đột nhiên một tiếng súng vang lên trong nghĩa địa thanh vắng.

Phó Hằng Vũ bị bắn trúng tay đã làm rơi súng, sau đó bị cảnh sát mặc thường phục khống chế.

Dung Hiểu thấy Phó Hằng Vũ bị đè xuống đất, nhanh chóng chạy tới xem tình hình của Phó Tu.

"Ông ơi, người có ổn không?"

Phó Tu ngã trên mặt đất, nhẹ nhàng gật gật đầu với cậu, suy yếu nói: "Chăm sóc... tốt cho... Duy Trạch..."

"Dạ ông ơi, con sẽ mà, người đừng nói chuyện, bác sĩ lập tức tới ngay." Dung Hiểu thấy lúc này Phó Tu còn lo lắng cho Phó Duy Trạch mà không để ý đến an nguy của bản thân, tim liền quặn đau.

Rất nhanh bác sĩ đã chạy tới đặt Phó Tu lên cáng, đưa lên xe cứu thương.

Phó Hằng Vũ bên này đã bị cảnh sát áp tải ra ngoài, thời điểm đi ngang qua Phó Duy Trạch, trong ánh mắt Phó Hằng Vũ vẫn lộ vẻ không cam lòng.

"Chờ một chút." Phó Duy Trạch đột nhiên mở miệng, "Lấy nó ra để chú ta nghe một chút."

Đồng Trình nghe thấy Phó Duy Trạch nói vậy, móc từ trong túi ra một chiếc bút ghi âm, bấm mở, trong đó truyền tới giọng nói của một người đàn ông: "Không phải tôi vì muốn lấy thêm một chút tiền tiêu từ nó nên cố ý nói như vậy sao, tôi nếu không nói mấy thứ nó thích nghe thì nó sao có thể cho tôi tiền chứ, hơn nữa loại thuốc đó là tôi lấy giúp em tôi Lưu hân, không thì chỉ bằng khả năng của nó lấy đâu ra thuốc, chỉ có thằng cháu của tôi là ngu ngốc thôi, còn cho rằng mẹ nó là một người ngây thơ, nói cái gì cũng tin, bằng không cũng không thể có tôi ngày hôm nay, khà khà, người anh em tôi nói vậy không sao chứ nhỉ, tuyệt đối đừng để thằng cháu tôi biết, không thì tôi xong đời, tôi còn đang muốn dựa vào nó an dưỡng tuổi già đó..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro