Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18

Dung Hiểu không biết Phó Hằng Vũ nghe xong đoạn ghi âm kia sẽ có cảm giác gì.

Nhưng vẻ mặt nói là khóc cũng không phải, cười như không cười, cậu nghĩ nhất định cũng không dễ chịu gì.

Lúc đi ngang qua Chu Hồng Diễm, Phó Hằng Vũ lên tiếng: "Trong tủ sắt có chứa thứ em muốn."

Chu Hồng Diễm sửng sốt, đưa mắt nhìn bóng lưng Phó Hằng Vũ đang bị áp giải bật khóc.

Mọi người đều đi rồi, chỉ còn lại cậu, Phó Duy Trạch và Đồng Trình, gió thổi qua cành cây phát ra tiếng xào xạc.

Phó Duy Trạch ngẩng đầu nhìn về phía cậu, nhẹ giọng nói: "Đi thôi."

Dung Hiểu tự giác vươn tay đẩy xe lăn giúp Phó Duy Trạch, lúc đi ngang qua bia mộ của Lưu Hân, thấy trên đó là khuôn mặt một cô gái tuổi còn trẻ không nhịn được nghĩ, nếu có thể nhìn thấy những việc xảy ra ngày hôm nay, không biết bà có hối hận về chuyện đã làm năm đó không.

Gió đêm thổi qua, xúc cảm mát mẻ càng rõ, lại khiến người ta có cảm giác đau đớn khó tả.

Trên đường tới bệnh viện Phó Duy Trạch vẫn luôn trầm mặc, trong lòng Dung Hiểu biết anh vừa chứng kiến cảnh chú ruột bắt cóc ông nội nên tâm tình chịu ảnh hưởng cũng rất bình thường.

Chỉ là...

Lén lút liếc mắt nhìn Đồng Trình yên tĩnh lái xe phía trước, lặng lẽ câu lấy ngón tay đang đặt trên ghế của Phó Duy Trạch, cảm giác được động tác của đứa nhỏ, Phó Duy Trạch khó hiểu mà nhìn lại đây: "?"

Dung Hiểu đỏ mặt, dường như sợ bị Đồng Trình lái xe phía trước nghe thấy, dịch lại gần bên người Phó Duy Trạch, nhỏ giọng nói: "Phó tiên sinh, muốn ôm một chút không?"

Lúc nói những lời này, trong mắt Dung Hiểu mang theo e lệ, ánh đèn phán chiếu khiến đôi mắt rực rỡ như một bầu trời sao.

Phó Duy Trạch nghe thấy bản thân dùng giọng nói nhỏ khàn trả lời: "Được."

Một giây sau, lồng ngực lạnh lẽo được thân thể thơm mềm lấp kín, mùi thơm ngọt trong không khí như sống lại một lần nữa, linh động quấn quanh hai người, tăng thêm mấy phần ám muội.

Phó Duy Trạch không nhịn được tựa đầu lên bả vai Dung Hiểu, khắc chế cảm xúc, tham lam hít lấy mùi hương ngọt ngào trên người cậu.

Tóc Phó Duy Trạch cọ lên mặt có chút ngứa, cũng hơi nóng, mặc dù là do cậu chủ động, nhưng lúc này bị ôm như vậy, tim Dung Hiểu đập nhanh vô cùng, dường như một giây sau sẽ nhảy ra khỏi ngực vậy.

Lo lắng khoảng cách gần như vậy sẽ bị anh nhận ra.

Dung Hiểu không được tự nhiên trốn tránh: "Đủ... đủ chưa Phó tiên sinh?"

Cảm thấy người trong lòng ngực hơi giãy giụa, Phó Duy Trạch theo bản năng ôm sát một chút, khàn khàn nói: "Muốn ôm một chút nữa."

"A, kia, vậy cũng tốt." Dung Hiểu nghe vậy không thể làm gì khác hơn, cả người căng thẳng để mặc cho anh ôm, ánh mắt hoảng loạn nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ không ngừng lùi lại, yên lặng tự nói với mình kiên trì thêm một chút nữa.

Đồng Trình lái xe vào gara, lúc bác Trình sớm đã đứng chờ ở một bên mở cửa xe, nhìn thấy Dung Hiểu nằm nhoài trong lồng ngực Phó Duy Trạch ngủ thì sợ hết hồn, không dám lên tiếng, dùng ánh mắt dò hỏi Phó Duy Trạch nên làm gì?

"Bác nhìn cậu ấy ngủ một chút, cháu đi xem ông nội." Tuy rằng Dung Hiểu không biểu hiện ra, nhưng chuyện xảy ra hôm nay chắc chắn đã vượt quá khả năng chịu đựng của đứa nhỏ.

Lúc cẩn thận đặt lại Dung Hiểu về chỗ ngồi, ánh mắt Phó Duy Trạch đặc biệt ôn nhu.

Che áo khoác của bản thân lên người cậu xong mới ngồi trên ghế lăn dưới sự trợ giúp của Đồng Trình: "Mười lăm phút sau cháu sẽ xuống."

Nói xong liếc nhìn Dung Hiểu đang ngủ say bên trong, nhẹ nhàng đóng cửa xe.

Lúc Phó Duy Trạch đi lên, Phó Tu đang ra khỏi phòng, trên người ông có nhiều chỗ bầm tím, xương sườn bị nứt nhẹ, cần phải nằm trên giường an dưỡng, cũng may không phải vết thương trí mạng, chỉ là tuổi lớn, khả năng khôi phục vẫn chậm hơn người trẻ một chút.

Nhìn thấy Đồng Trình đẩy Phó Duy Trạch tiến vào, Phó Tu vội vàng nói: "Sao con lại tới đây, Dung Hiểu đâu?"

"Em ấy đang ngủ ở trong xe, Bác Trình ở cạnh em ấy, con tới thăm người một chút." Nói đến Dung Hiểu, trong mắt Phó Duy Trạch toát lên ý cười.

Phó Tu không bỏ lỡ cảm xúc trong mắt anh, cảm thấy vui mừng: "Nhìn ra được con rất yêu thích nó, như vậy ông cũng an tâm, Duy Trạch, ông nội nợ con một lời xin lỗi, lúc trước nếu không phải ông nhẹ dạ, cũng sẽ xảy ra chuyện ngày hôm nay, đã để con chịu uất ức rồi."

Nếu không phải nhẹ dạ cho rằng chỉ cần Phó Hằng Vũ rời khỏi thành nam mọi chuyện đều kết thúc, cũng sẽ không phát sinh tình huống hôm nay, tóm lại là do ông xử trí theo cảm tính.

Nhìn mái tóc hoa râm cùng khuôn mặt mệt mỏi của Phó Tu, tâm lý Phó Duy Trạch hơi có chút xót xa: "Đều qua rồi, người yên tâm an dưỡng, con và Dung Hiểu chờ người về nhà."

"Được, được." Phó Tu tiễn anh rời đi, viền mắt dần dần đỏ ửng, ông tuy rằng không biết nuôi con, nhưng lại nuôi được một đứa cháu ngoan, đời này cũng coi như là đáng giá.

Lúc Dung Hiểu tỉnh lại, phát hiện bản thân đang dựa lên người Phó Duy Trạch, theo bản năng ngồi xuống, xoa xoa mắt, âm thanh bởi vì vừa tỉnh ngủ nên nghe có chút mềm mại: "Tôi ngủ quên sao."

"Ừm." Phó Duy Trạch nghiêng đầu nhìn cậu, cảm thấy đứa nhỏ vừa tỉnh ngủ, cả người đều lộ ra vẻ ngọt ngào.

Mềm mềm dẻo dẻo, đáng yêu muốn chết.

Nghĩ đến cảm giác vừa ôm trong lòng, Phó Duy Trạch tự nhiên cảm thấy lồng ngực bây giờ thật trống rỗng, thật khiến người ta có chút khó chịu.

Ôm cậu, tựa hồ sẽ nghiện.

Sau khi tỉnh táo lại, mới phát hiện áo khoác Phó Duy Trạch ở trên người, đột nhiên quay đầu nhìn sang: "Tôi ngủ rất lâu sao?"

"Ừm, tôi thăm ông nội rồi, bây giờ đang trên đường về nhà." Phó Duy Trạch thấy đầu tóc đứa nhỏ mới ngủ dậy hơi lộn xộn, ngứa tay vươn tới muốn chỉnh lại.

Lại bị Dung Hiểu đột nhiên giơ tay đè lại, vẻ mặt lúng túng: "Xin lỗi, tôi không để ý, ông nội thế nào rồi, có nghiêm trọng không?"

"Vẫn ổn, bác sĩ nói cần quan sát một đêm, không có chuyện gì thì ngày mai có thể trở về nhà tĩnh dưỡng, chỉ là lớn tuổi rồi nên cũng phải chăm sóc cẩn thận." Thấy mình nói xong câu đó, tinh thần Dung Hiểu đang căng thẳng cũng trở nên nhẹ nhõm hơn, ý cười trong mắt càng đậm, "Còn một đoạn đường nữa, buồn ngủ thì chợp mắt thêm chút."

"Không được, cái này trả anh." Dung Hiểu đưa áo khoác cho Phó Duy Trạch, lại nghe anh nói, "Mặc đi, buổi tối trời lạnh."

"Nhưng tôi..."

"Mặc."

"Ồ."

Lúc xuống xe, chân trời đã hửng sáng.

Bất tri bất giác mà trôi qua một đêm, Dung Hiểu lặng lẽ ngáp một cái, đẩy Phó Duy Trạch trở về, hỏi: "Ngày hôm nay có nên nói cho bác sĩ Tô sắp xếp tập luyện vào buổi chiều không?"

Phó Duy Trạch nhìn đôi mắt cậu đỏ lên vì không nghỉ ngơi đủ, tán đồng ý kiến: "Ừm."

Đồng Trình rất biết xem sắc mặt nghe vậy vội vàng nói: "Vậy bây giờ tôi gửi tin nhắn cho bác sĩ Tô luôn, chờ cậu ta tỉnh dậy có thể đọc được ngay không cần tới."

Vì vậy Tô An đã sắp xếp xong kế hoạch hôm nay, sáng sớm tỉnh dậy lại nhận được tin nhắn, thông báo ngày hôm nay được nghỉ...

Tô An không cam lòng xốc chăn dậy, quyết định đi hỏi xem vì sao hôm nay lại không tập luyện.

Kết quả vừa vặn tình cờ gặp Phó Tu được khiêng từ trên xe xuống, sợ hết hồn vội vã chạy tới: "Phó tiên sinh, ngài làm sao vậy?"

Nhìn thấy hắn, Phó Tu nở nụ cười: "Không cẩn thận bị ngã, không có chuyện gì, tĩnh dưỡng hai ngày là tốt rồi."

Nói xong liền nghĩ đến cái gì lại nói: "Hôm nay sợ rằng không thể tập luyện, bác sĩ Tô coi như được nghỉ một ngày để thư giãn đi."

Tô An đứng ở cửa, nhìn đám người đưa Phó Tu đi vào, hắn ngó vào bên trong không nhìn thấy bóng dáng Phó Duy Trạch, thấy kỳ quái một người bị thương ở đùi như anh có thể đi đâu.

Thấy hắn không định rời đi, ánh mắt còn hung hăng nhìn vào trong phòng, bác Trình mở miệng: "Bác sĩ Tô còn có việc gì sao?"

"À, Dung Hiểu có nhà không, tôi ở bên này cũng không có người bạn nào, nghĩ tới chúng tôi đều là tiểu song, không chừng sẽ có sở thích giống nhau, muốn hỏi cậu ấy có thời gian không, đi dạo uống trà gì đó một chút?"

"Xin lỗi bác sĩ Tô, hôm nay sợ rằng không được, lúc này cậu Dung và thiếu gia Duy Trạch đang ngủ, để ngày khác đi."

Bác Trình nói xong, không chờ Tô An tiếp tục đặt câu hỏi đã đóng cửa lại.

Tô An thiếu chút nữa thì bị cửa đụng vào mũi, trừng mắt nhìn về phía bác Trình không cam lòng, quay người nghĩ xưng hô của ông với Dung Hiểu, cùng mới chuyện vừa nghe được.

Nhếch lông mày suy nghĩ, hai người này đến tột cùng có quan hệ gì, bây giờ còn đang ngủ?

Khi Dung Hiểu tỉnh lại, cả người đều nép trong lồng ngực Phó Duy Trạch, cánh tay anh thì vắt ngang bên hông cậu, đầu cậu lại đang tựa vào ngực anh.

Tư thế thân mật khiến hai má Dung Hiểu nóng bừng, tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng mỗi lần tỉnh dậy đều làm cho cậu cảm thấy không tiện.

Loại hành vi ám muội này nên thuộc về những người yêu nhau, dù sao cũng khiến tim cậu thấy lạnh lẽo.

Phó Duy Trạch ngủ say, cảm giác lạnh lẽo cứng rắn thêm chút cấm dục của ban ngày cũng lui bớt, nhìn anh vào lúc này lại nhiều hơn mấy phần ôn nhu.

Ngũ quan dễ nhìn, có thể khắc sâu vào lòng người.

Không ngờ lại cùng người đàn ông tưởng rằng đang ngủ say bốn mắt nhìn nhau, nháy mắt đột nhiên ý thức được bản thân nhìn lén bị bắt tại trận, Dung Hiểu hoảng loạn bò lên, bên tai đỏ bừng chạy xuống giường: "Tôi đi rửa mặt."

Con ngươi đen nhanh của Phó Duy Trạch lộ ra ý cười, nghiêng người nằm nhoài lên chiếc gối còn lưu lại khí tức của đứa nhỏ cọ cọ, nỗ lực bình phục lại kích động muốn đem đứa nhỏ kéo về ôm vào ngực.

Dung Hiểu trốn ở buồng tắm dùng nước lạnh rửa mặt một trận mới đem nhiệt độ cừa rồi hạ xuống.

Nghĩ đến giây phút mình bị bắt gặp, tâm lý hốt hoảng, rất muốn làm ổ trong phòng tắm.

Nhưng chung quy vẫn phải đối mặt với hiện thực.

Từ buồng tắm đi ra, chột dạ nhìn lướt qua, anh cũng đã ngồi dậy mặc xong quần áo: "Tôi vừa rồi..."

"Cái gì?" Phó Duy Trạch không hiểu gì ngẩng đầu nhìn lại đây, ánh mắt thanh minh, cũng không có vẻ trêu tức mà cậu nghĩ.

Nguyên bản tảng đá còn treo trên ngực rốt cuộc được buông xuống, trong mắt lộ vẻ mừng rỡ khi sống sót sau tai nạn: "Không có gì, anh muốn đi rửa mặt sao, có cần tôi đỡ anh không?"

Nhìn thấy Dung Hiểu bởi vì anh không hỏi lại chuyện buổi sáng nên vẻ mặt vui mừng hết sức, cưỡng chế ý cười trong mắt, giả vờ không rõ nhìn hắn: "Em..."

Dung Hiểu thấy anh như vậy, tim lại nảy lên, cẩn thận nhìn anh: "Làm... làm sao vậy?"

"Không có gì, đáng yêu lạ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro