Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19
(mỗ Lạc: các ace muốn biết trà xanh boy là dư lào hơm =))))

Phó Duy Trạch nói xong câu đó liền chuyển ghế lăn đi vào phòng tắm.

Dung Hiểu bị lưu lại cảm thấy đầu sắp nở hoa rồi.

Mãi đến tận lúc đi ra ngoài ăn cơm, mặt Dung Hiểu vẫn hồng hồng, khiến cho bác Trình đang chia thức ăn giúp cậu còn tưởng cậu bị ốm, cho đến khi cậu nói là không phải thì bác Trình mới tin.

Ngẩng đầu nhìn về phía Phó Duy Trạch, trong mắt anh chứa ý cười, lại cảm thấy hai má càng nóng lên hầm hập.

Hơi khó chịu lườm anh một cái, rất giống một chú mèo hoang bé nhỏ bị bắt nạt đang kháng nghị.

Ăn xong cơm Phó Duy Trạch lại đến thăm Phó Tu, hiện tại anh đã có thể chống nạng bước đi, nhưng không thể đi quá lâu, bước đi đơn giản cũng có lợi cho việc phục hồi.

Dung Hiểu luôn luôn ở bên cạnh anh, chỉ sợ anh không chịu được lại gã từ trên cầu thang xuống.

Dù cho Phó Duy Trạch cảm thấy không có chuyện gì, nhưng Dung Hiểu vẫn hết sức căng thẳng.

Phó Tu khôi phục không tệ lắm, khí sắc trên mặt so với hôm qua ở bệnh viện tốt hơn rất nhiều.

Nhìn thấy hai người tiến vào, mi gian nhiều hơn một phần ý cười.

Phó Duy Trạch hỏi thăm tình trạng của Phó Tu một chút, Phó Tu lắc đầu: "Ông không sao, nghỉ ngơi hai ngày là ổn, ngược lại là con đó, còn chưa khỏe cũng đừng cố lên thăm ông."

"Con lên cầu thang cũng là đang tập luyện."

Dung Hiểu đến Phó gia cũng không phải ngày một ngày hai, sớm đã nhìn ra hai ông cháu nhà này lo lắng cho nhau, nhưng người nọ so với người kia càng mạnh miệng.

"Bác sĩ Tô nói Phó tiên sinh khôi phục rất nhanh, cũng đề nghị anh ấy nên đi lại."

"Như vậy hả, vậy con nên nghe lời bác sĩ."

Phó Duy Trạch liếc nhìn Dung Hiểu giúp anh nói chuyện, đáp một tiếng: "Dạ."

"Dung Hiểu, hôm qua không bị dọa sợ chứ?" Không nghĩ tới Phó Tu lại đột nhiên hỏi chuyện này, Dung Hiểu sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu.

Cậu lớn lên vừa dễ nhìn lại ngoan ngoãn, đôi mắt nai lúc nhìn người khác thì to tròn, hắc bạch phân minh, khiến người khác nhìn vào liền có hảo cảm.

Phó Tu thở dài: "Không sao thì tốt rồi, con là đứa trẻ ngoan, ông nội đều biết."

Không lưu lại phòng Phó Tu lâu lắm, lúc cùng Phó Duy Trạch từ trên lầu đi xuống, Dung Hiểu nhìn thấy mồ hôi trên trán đối phương: "Mệt rồi đi, tôi rót cho anh cốc nước."

"Được." Phó Duy Trạch ngồi trở lại ghế lăn gật gật đầu, không từ chối ý tốt của Dung Hiểu.

Dung Hiểu trở về đem nước chanh đưa cho Phó Duy Trạch, bác Trình đi tới: "Cậu Dung, bác sĩ Tô tìm cậu."

"Tìm cháu?" Dung Hiểu ngoài ý muốn ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy khó hiểu.

Phó Duy Trạch cũng có chút bất ngờ, thả chén nước xuống: "Có chuyện gì?"

"Chưa nói gì, mà lúc sáng sớm bác sĩ Tô ghé qua một lần, nói là ở đây không có người quen, muốn tìm cậu Dung cùng ra ngoài đi dạo một chút, chỉ là khi đó hai cậu đang nghỉ ngơi, nên tôi cự tuyệt."

Bác Trình báo xong chuyện khi sáng, chỉ thấy Phó Duy Trạch khẽ nhăn mày, có điều còn không đợi anh mở miệng từ chối thay Dung Hiểu, liền nghe thấy đối phương nói: "Để cháu đi một chút xem, lỡ bác sĩ Tô tìm cháu có việc, cháu đi nhanh thôi."

Phó Duy Trạch thấy vậy đành gật đầu.

Tô An nhìn thấy Dung Hiểu từ bên trong đi ra, trên mặt lập tức hiện lên nụ cười: "Dung Hiểu, mạo muội gọi cậu ra ngoài thực là không phải."

Dung Hiểu lắc đầu: "Không sao, bác sĩ Tô tìm tôi có chuyện gì không?"

Tô An nghe vậy cắn môi, ánh mắt nhẹ nhàng liếc bên trong một chút, bộ dạng có vẻ xấu hổ mở miệng: "Dung Hiểu, chúng ta có thể qua bên kia hay không, vừa đi vừa tán gẫu nhé?"

"Có thể, thế nhưng tôi không thể đi quá lâu." Dung Hiểu nghe vậy nhíu mày, nhưng cậu cũng đã đi ra, giờ cũng không tiện từ chối trực tiếp.

"Sẽ không quá lâu, một lúc thôi." Tô An vội vàng lắc đầu, bộ dáng chỉ cần cậu đồng ý là đã may mắn lắm rồi.

Khiến Dung Hiểu có chút ngạc nhiên, tột cùng hắn tìm cậu là có chuyện gì.

Hai người từ tòa nhà đi một đường tới bể bơi sân sau, mặc dù bây giờ khí trời vẫn không quá ấm áp, nhưng bác Trình đã để người giúp việc trong nhà cọ rửa lại bể bơi, cũng xả đầy nước.

Ánh mặt trời chiếu vào, sóng nước lấp loáng trong suốt, từ trong nhà nhìn ra thấy dễ chịu vô cùng.

Đi một hồi, Dung Hiểu nhịn không được hỏi: "Bác sĩ Tô, hiện tại có thể nói chưa?"

Tô An cắn môi dưới, hai má hơi đỏ lên, con ngươi đen nhìn Dung Hiểu, tâm lý không nhịn được bốc lên vị chua, Dung Hiểu không chỉ lớn lên dễ nhìn hơn hắn, còn cao hơn hắn nửa cái đầu, khi hai người đứng chung một chỗ, người khác đều nhìn thấy cậu trước tiên.

Nhận thức được điều này, khiến trong lòng hắn vô cùng khó chịu.

"Dung Hiểu, tôi... kỳ thực lần này tôi về nước là bởi vì Duy Trạch, lúc đầu tôi cũng định ở lại nước ngoài phát triển, nhưng từ sau khi nhìn thấy ảnh của Phó tiên sinh, liền... thích anh ấy, trải qua mấy ngày ở chung, tôi cảm thấy anh ấy chính là ý trung nhân của tôi, Dung Hiểu cậu hiểu cảm giác đó không, chính là loại cảm giác thích một người nên muốn ở bên người đó?"

Tô An nóng lòng muốn nhận được sự thấu hiểu từ Dung Hiểu, quay người lưng hướng về phía bể bơi, vươn tay định cầm tay Dung Hiểu.

Bị Dung Hiểu né tránh theo bản năng, ý thức được mình làm như vậy hình như không ổn, Dung Hiểu nhấp môi dưới, hoàn toàn không nghĩ tới Tô An sẽ nói mấy câu như vậy với cậu, càng không hiểu rõ dụng ý của hắn.

Thấy ánh mắt Dung Hiểu nhìn hắn mờ mịt, con ngươi đen láy của Tô An ướt át, cắn môi, bộ dáng muốn nói lại không dám: "Dung Hiểu, cậu có thể giúp tôi không, nhìn xem chúng ta đều là tiểu song, có thể giúp tôi một chút hay không?"

Dung Hiểu nhìn Tô An như sắp bật khóc, chỉ cảm thấy nội dung tiểu thuyết hoàn toàn nằm ngoài khả năng nhận biết của cậu.

Thích Phó Duy Trạch tại sao lại muốn nói với cậu?

Còn muốn cậu hỗ trợ?

Cậu giúp thế nào?

Giúp hắn đi tỏ tình?

Chuyện như vậy có thể nhờ người khác hỗ trợ sao?

"Chuyện này không được đâu?" Dung Hiểu luống cuống, "Anh thích anh ấy, thì anh nên tự mình nói với anh ấy, tôi... tôi không có biện pháp giúp anh."

Viền mắt Tô An chợt ửng đỏ: "Tôi biết, tôi biết cậu vẫn luôn không thích tôi, nhưng tôi thật sự rất thích anh ấy, xin cậu giúp tôi một chút được không?"

Nói xong Tô An định nắm lấy tay Dung Hiểu lần nữa, chỉ là còn chưa đụng tới thì thân thể đột nhiên nghiêng ngả rơi xuống nước.

Bùm một tiếng, bọt nước bắn lên thân Dung Hiểu.

Phục hồi tinh thần lại liền nghe thấy Tô An kêu cứu bên dưới.

Dung Hiểu hoảng hốt định nhảy xuống nước, lại bị thanh âm đột nhiên xuất hiện gọi lại.

Quay đầu nhìn về phía sau, Phó Duy Trạch đang được bác Trình đẩy tới, sau đó liền nghe vài tiếng bùm bùm nhảy xuống nước, Tô An đã được các vệ sĩ xung quanh cứu lên.

Cả người phát run ngồi trên bờ, đáng thương không chịu được.

Phó Duy Trạch không đi tới xem Tô An vừa ngã, đôi mắt chỉ chú ý đến Dung Hiểu, mới vừa rồi trong nháy mắt Dung Hiểu định nhảy xuống nước, tâm anh đều co rút, bây giờ mới chỉ vừa qua tháng tư.

Thời tiết mặc dù ấm áp hơn nước hồ, nhưng ở thành Nam thì vẫn chưa phải mùa có thể nhảy xuống nước.

Tùy tiện nhảy xuống nước nhất định sẽ bị cảm lạnh.

"Không sao chứ?"

"Tôi không sao Phó tiên sinh, đừng trách Hiểu Hiểu, cậu ấy cũng không cố ý, là tôi đứng không vững." Tô An ôm người quay đầu lại, nở nụ cười yếu ớt với Phó Duy Trạch.

Cùng một khuôn mặt đó nhưng bộ dạng cả người ướt đẫm run lẩy bẩy lúc này, ngược lại cũng khiến người khác hết sức luyến tiếc.

Dung Hiểu sửng sốt một chút, cho dù đơn thuần đến mức nào đi nữa lúc này cũng nghe được Tô An đang cố ý.

Tuy rằng không hiểu tại sao hắn muốn làm như thế, nhưng việc này cậu không hề sai, lại phải nhịn xuống quay đầu nhìn Phó Duy Trạch: "Anh trách tôi sao?"

Phó Duy Trạch nhìn thấy trong mắt đứa nhỏ chứa sự tức giận, nở nụ cười: "Không trách."

Dứt lời, mắt nhìn về phía Tô An vì câu nói vừa rồi mà thay đổi sắc mặt: "Bác sĩ Tô mấy ngày nay đã khổ cực cho cậu rồi, tôi sẽ liên hệ với trung tâm, để bọn họ cử một bác sĩ mới lại đây, bác Trình, đưa cậu ta về."

Hoàn toàn không nghĩ tới Phó Duy Trạch ngay cả hỏi cũng không hỏi đã trực tiếp quyết định như vậy, cả người Tô An đều choáng váng.

Chờ hắn phục hồi lại tinh thần, Phó Duy Trạch đã cùng Dung Hiểu đi xa.

Bác Trình cụp mắt, bàn tay ra dấu xin mời với Tô An: "Bác sĩ Tô, tôi đưa ngài về."

Lần này Tô An thực sự đỏ hoe mắt: "Bác Trình, có phải có hiểu lầm gì đó không, nếu do tôi khiến Dung Hiểu không vui, tôi có thể đi xin lỗi, có thể hay không..."

"Bác sĩ Tô, bốn phía đều có camera." Bác Trình nói xong liền không nói gì nữa.

Tô An cũng hiểu rõ, đây là đang nói cho hắn biết, không nên để mọi chuyện đi quá xa.

Chỉ là chung quy vẫn không cam lòng, Tô An lần nữa khôi phục tư thái cao lãnh, thay đổi vẻ mềm yếu lúc trước: "Bác Trình, có thể nói cho tôi biết đến cùng Dung Hiểu cùng Phó tiên sinh có quan hệ như thế nào không?"

"Ngài không biết sao, cậu Dung là Thiếu phu nhân của chúng tôi."

Tác giả có lời muốn nói: Dám chọc tới Hiểu Hiểu của chúng ta, sẽ biết cắn người đó nha~

Phó Duy Trạch: Ừm, mèo hoang nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro