Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dung Hiểu bị Nhan Thanh đẩy mạnh vào mới phát hiện thì ra nơi này là một cái lễ đường nhỏ, mà đạo diễn Quách Đức Long lúc này đang ngồi ở hàng thứ nhất nhìn về phía bọn họ, Nhan Thanh mang cậu tới chào hỏi cùng Quách Đức Long: "Quách đạo, đây chính là Dung Hiểu."

Quách Đức Long năm nay không tới năm mươi mà mái tóc đã ngả hoa râm, ông đeo một mắt kính gọng đen, thoạt nhìn có chút cứng nhắc, nghe thấy Nhan Thanh giới thiệu, tỉ mỉ nhìn về phía Dung Hiểu.

Đầu tiên chỉ cảm thấy đứa nhỏ lớn lên không tồi, vừa ngoan vừa xinh đẹp, nhưng cũng bởi vậy mà thiếu một chút lạnh lùng mà ông muốn.

Thu lại thất vọng trong mắt: "Vậy bắt đầu luôn đi."

"Lên đi Dung Hiểu, đừng căng thẳng, phát huy như bình thường." Nhan Thanh vỗ vỗ bả vai cậu, vì cậu tiếp thêm sức.

Dung Hiểu nở nụ cười, kỳ thực cậu cũng không khẩn trương lắm, ngược lại cảm thấy có vẻ Nhan Thanh so với cậu còn căng thẳng hơn, quay đầu liếc mắt nhìn Phó Duy Trạch đứng ở cửa, chỉ thấy anh nhẹ nhàng gật gật đầu với cậu.

Biên kịch Lưu Hiệu ngồi ở bên cạnh Quách Đức Long, mở quyển sổ trên tay: "Dung Hiểu, mời em diễn cảnh hai mươi ba, màn III của "Thượng tiên", Thiều Hoa Thượng tiên ra trận, giúp đệ tử thoát khỏi sự vây công của Ma tôn, thời gian chuẩn bị là ba phút, em có thể bắt đầu chuẩn bị."

"Dạ thưa cô." Dung Hiểu nghe vậy khẽ khom người với Lưu Hiệu.

Cậu lễ phép khiến Lưu Hiệu khá yêu thích.

Bất đồng với Quách Đức Long, ấn tượng đầu tiên của Lưu Hiệu về Dung Hiểu khá tốt, cô năm nay mới vừa ngoài bốn mươi, trong nhà có con trai tuổi tác so với Dung Hiểu không chênh lệch lắm, mỗi ngày đều khiến cho cô đau đầu, đột nhiên nhìn thấy đứa nhỏ biết điều như vậy, sinh ra hảo cảm trong lòng cũng rất bình thường.

Giám chế Trương Cung ngồi ở một bên khác đã tiến lại gần Nhan Thanh: "Không nghĩ tới cô lại bắt đầu dẫn dắt tân binh, lại còn là tiểu song, Nhan lão đại vẫn thích khiêu chiến như xưa."

Nhan Thanh đã quen hắn từ lâu, nhếch môi cười nói: "Tiểu song thì sao, không nghĩ tới anh còn có mặt kỳ thị như vậy."

Đỉnh đầu bị chụp mũ, Trương Cung chỉ cảm thấy bản thân sắp chết oan rồi: "Cô đừng nói bừa nha, tôi nào có ý tứ này, tôi chỉ có chút ngoài ý muốn, hơn nữa cô cũng đừng giả bộ hồ đồ với tôi, tiểu song thì sao, cô so với tôi còn rõ hơn, trong giới này có tiểu song, nhưng đều là nhân vật gì không phải cô không biết, tôi thấy đứa nhỏ rất sạch sẽ, nếu như không phải bắt buộc dấn thân vào showbiz, tốt nhất đừng làm hỏng con nhà người ta."

"Không cần anh bận tâm, tự quản bản thân đi." Nhan Thanh mặc dù nói như vậy, nhưng cũng hiểu ý tốt của Trương Cung, tồn tại của tiểu song trong giới này đại thể đều giống như đồ chơi, có rất ít người có thể chân chính dựa vào sức mình đi lên, thế nhưng Dung Hiểu không giống họ, nhìn lướt qua Phó Duy Trạch đứng ở cửa.

Có này vị ở đây, tên nào không có mắt dám có chủ ý với Dung Hiểu đúng là tự tìm đường chết.

"Thưa cô, em sẵn sàng rồi." Đặt kịch bản trên tay xuống, Dung Hiểu nói một câu về phía bên này.

"Tốt lắm, em bắt đầu thử vai đi." Lưu Hiệu giơ tay làm một thủ thế 'mời' với cậu.

Dung Hiểu hít sâu một cái, trong nháy mắt cậu thở ra, ánh mắt liền thay đổi.

Người vẫn là cậu, có điều giống như đã thay đổi một người khác vậy.

Quách Đức Long ngồi ở trên thính phòng không tự chủ "Ồ" một tiếng, hiển nhiên cảm giác được chỗ bất đồng đó.

Thiều Hoa Thượng tiên giẫm ánh trăng hạ xuống, quanh thân mang theo tầng sương lạnh, y là Thượng tiên đẹp nhất Cửu Trùng Thiên đồng thời cũng lạnh lùng nhất, chưa bao giờ có bất kỳ người nào, bất kỳ chuyện gì lọt vào mắt y.

Lạc Thu - Đại đệ tử Thiều Hoa Cung tại khoảnh khắc Ma tôn Yến Bắc xuất hiện, đã chuẩn bị tinh thần liều chết.

Chợt thoáng nhìn bên người cso một vệt trắng lướt qua, sau đó trong mắt hắn chỉ còn lại thân ảnh bạch y trước mắt.

Có lẽ cảm giác được gì đó, Thiều Hoa Thượng tiên nhẹ nhàng quay đầu nhìn về phía Lạc Thu một chút, nhưng vẻn vẹn chỉ là nhìn, trong mắt y không có bất kỳ tâm tư hay bất kỳ cảm tình gì khác.

"Không nghĩ tới Thiều Hoa Thượng tiên cũng sẽ biết cứu người."

"Chỉ là đi ngang qua, nếu là người của Thiều Hoa Cung, ta muốn mang đi."

"A, Thiều Hoa Thượng tiên cho rằng nơi này của ta là chỗ nào, bản tôn là ai, há có thể để các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?"

Thiều Hoa Thượng tiên khẽ cau mày, trong mắt tựa như không kiên nhẫn, ống tay áo khẽ vẫy: "Đến đây đi, đánh một trận."

Ma tôn: "..."

Đệ tử Thiều Hoa Cung: "..."

"Phụt, ha ha." Trương Cung không nhịn nổi bật cười, xong nhìn về phía Quách Đức Long: "Quách đạo, tôi thấy là cậu ấy đi, cái cảm giác tương phản mà ngài muốn, chính là cảm giác kiểu bề ngoài thanh cao, kì thực cá tính ngay thẳng không làm bộ nhỉ."

Làm giám chế, cũng không phải lần đầu tiên Trương Cung hợp tác cùng Quách Đức Long, tự nhiên hiểu được suy nghĩ của ông.

"Về phía tôi thì không có vấn đề gì, hình tượng cũng hoàn toàn phù hợp với Thiều Hoa thượng tiên, chính là Thiều Hoa Thượng tiên trong lòng tôi." Lưu Hiệu vốn chỉ có ấn tượng không tồi về Dung Hiểu, mà sau khi xem qua cậu thử vai, không tồi đã chuyển thành quá tốt.

Có thể khiến cho một biên kịch nói 'đây chính là hình tượng nhân vật trong lòng tôi', đối với bất luận diễn viên nào mà nói, tuyệt đối chính là lời khen tuyệt vời nhất.

Vừa kết thúc thử vai, Dung Hiểu liền khôi phục thành bộ dáng ngoan ngoãn như trước.

Quách Đức Long không phải không gặp qua người lúc bình thường có cảm giác khác, lúc đóng phim lại cho cảm giác khác, chỉ là những người này đều là những diễn viên đã đóng phim lâu năm, nhưng tiểu song trước mặt này mới bao tuổi chứ.

Xem ra có vài người, thật sự là trời sinh ăn được chén cơm này.

Nghĩ thông suốt, quay đầu liền phát hiện Trương Cung cùng Lưu Hiệu đều đang nhìn ông, nhất thời nói: "Nhìn tôi làm gì, còn không nhanh đi ra ngoài thông báo người bên ngoài đừng đợi nữa, chính là cậu ấy."

Nhan Thanh nghe vậy nhất thời giơ ngón tay cái với Dung Hiểu.

Tuy rằng thời điểm thử vai không thấy căng thẳng, nhưng khi nghe Quách Đức Long nói chính là cậu, ngược lại khiến cho tâm lý Dung Hiểu nhảy một cái, theo bản năng nhìn về phía Phó Duy Trạch đang đứng ở cửa, chỉ thấy anh cũng đang chuyên chú nhìn cậu.

"Dung Hiểu, trước đây cậu thật sự chưa từng đóng phim sao?" Quách Đức Long đi tới, nhìn đứa nhỏ bởi vì thông qua thử vai mà mừng rỡ không thôi, tâm lý nhịn không được cảm thán, tương phản này thật sự là quá lớn.

Chỉ nhìn như vậy, rất khó liên hệ với Thiều Hoa Thượng tiên vừa rồi, tưởng tượng lại vừa rồi lúc thử vai, loại cảm giác lãnh diễm kia khiến Quách Đức Long tê cả da đầu, thậm chí còn có thể tưởng tượng ra khi nhân vật này xuất hiện, nhất định sẽ được hoan nghênh vô cùng.

Dung Hiểu lắc đầu: "Không có ạ Quách đạo, thế nhưng trước đó chị Nhan đã giúp cháu mời giáo viên dạy diễn xuất."
"Trước đó có mời Sầm Dục tiền bối mỗi tuần dạy cậu ấy ba buổi."

"Sầm Dục cũng không dễ mời, không nghĩ tới cô còn có bản lĩnh này." Sầm Dục năm nay không tới bảy mươi tuổi, thậm chí đã gần ba mươi năm chưa từng xuất hiện trên màn ảnh, nhưng khi bà mười sáu tuổi đã giành được Ảnh Hậu Quốc tế, huy hoàng như vậy chưa bao giờ bị người nào vượt qua. Dù cho bây giờ người không còn ở trong giới, nhưng họ đều coi bà là truyền thuyết, chứ đừng nói chi người ta bây giờ là giáo sư chỉ đạo diễn xuất chuyên nghiệp, trong giới có hơn nửa đều là học trò bà đã dạy, chỉ là chuyện âm thầm thu học trò như này là lần đầu tiên nghe nói.

Nghe Nhan Thanh nói như vậy, Quách Đức Long theo bản năng nhìn Dung Hiểu nhiều hơn một chút.

Nhan Thanh nghĩ thầm bản lĩnh của tôi đâu ra mà tốt, tôi cùng lắm chỉ là chân chạy thôi, chân chính có tác dụng ở đây này!

Liếc mắt nhìn về phía Phó Duy Trạch, liền phát hiện đối phương lúc này đang chăm chú nhìn Dung Hiểu.

Ánh mắt kia thật sự là...

"Dung Hiểu, vừa rồi biểu diễn rất tốt, chính là phong thái nên có của Thiều Hoa trong lòng tôi, cám ơn em."

Không nghĩ tới Lưu Hiệu sẽ nói như vậy với cậu, Dung Hiểu có chút thụ sủng nhược kinh nói: "Thưa cô, người quá khen, cũng nhờ cô đã thiết lập tính cách tốt từ trước."

"Cô Lưu rất ít khi khen người, cậu cứ nhận đi." Trương Cung lại đây cười nói, đưa tay về phía Dung Hiểu, "Tôi là giám chế của "Thượng tiên", Trương Cung, hợp tác vui vẻ."

"Chào ngài, thầy Trương." Dung Hiểu nghe vậy mỉm cười vươn tay cùng hắn chào hỏi.

Quách Đức Long bên này đã hẹn xong với Nhan Thanh buổi chiều chụp ảnh tạo hình, thời điểm đoàn người từ phòng thử vai đi ra, Dung Hiểu liền không nhịn được tiến đến bên cạnh Phó Duy Trạch: "Phó tiên sinh, tôi được nhận rồi."

Kỳ thực cậu đã sớm muốn tới đây chia sẻ cùng Phó Duy Trạch tin tức tốt này, chỉ là vừa rồi không thể đi được.

Trước mắt rốt cục có cơ hội, Dung Hiểu liền không nhịn được.

Ở trong lòng cậu, nhân vật này cũng không hoàn toàn chỉ do một mình cậu nỗ lực mà đạt được, nếu không nhờ Phó Duy Trạch giúp cậu, thì sẽ không thuận lợi như ngày hôm nay.

Phó Duy Trạch nhìn niềm vui nhảy nhót trong mắt đứa nhỏ, cảm giác kinh diễm khi Dung Hiểu thử thử vai, ý nghĩ muốn giấu cậu đi lại xuất hiện một lần nữa.

Anh có chút hối hận rồi, lúc trước nếu không cho cậu cơ hội, có phải hiện tại Dung Hiểu chỉ có thể ở bên cạnh anh hay không, ai cũng không nhìn thấy, ai cũng không phát hiện được điểm tốt của cậu.

Bị anh như vậy nhìn, Dung Hiểu có chút căng thẳng: "Phó tiên sinh, anh không vui sao?"

"Không có, em diễn rất tốt, bọn họ chọn em cũng là bình thường."

Lời nói của anh có chút hiển nhiên, thật giống như nếu không chọn cậu thì ánh mắt bọn họ đúng là có vấn đề, khiến hai má Dung Hiểu bất giác nóng lên, đáy mắt lại nổi lên niềm vui.

Trương Cung lúc trước cũng chỉ gặp qua Phó Duy Trạch, nhìn dáng vẻ Dung Hiểu thân mật cùng người đàn ông này, giật mình trong lòng, nghiêng đầu hỏi Nhan Thanh: "Đó là người nào vậy, sao nhìn có chút quen mắt?"

Tác giả có lời muốn nói:

Trương Cung: Đây là ai vậy?
Nhan Thanh: Ba ba của anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro