Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 24

Dung Hiểu từ hậu trường đi xuống, Nhan Thanh mau chóng mang nước tới cho cậu: "Cảm giác như thế nào, có mệt không?"

Dung Hiểu nhận nước uống một ngụm sau đó lắc đầu: "Không mệt ạ, rất tốt."

"Vậy thì tốt, chờ xác định xong thời gian vào đoàn phim chị sẽ sắp xếp trợ lý cho em, đi tháo phục trang đi, buổi chụp hôm nay kết thúc rồi."

"Được." Dung Hiểu để ly xuống, quay đầu nhìn về Phó Duy Trạch, đối phương đang cúi đầu nhìn tài liệu trên đùi.

Sau khi Phó Tu bị thương, Phó Duy Trạch mới lại bắt đầu tiếp nhận công việc của Phó thị, đại khái công việc còn đọng lại trước đó hơi nhiều, hai ngày nay Phó Duy Trạch luôn luôn bận rộn.

Trương Đồng thấy cậu lại đây, cầm điện thoại di động cười nhìn cậu: "Hiểu Hiểu, có thể thêm wechat của em không?"

"Có thể nha." Nói xong liền tìm điện thoại, kết quả không thấy mới nhớ lại lúc trước thay trang phục cậu đã để điện thoại ở chỗ Phó Duy Trạch, nhất thời có chút lúng túng, "Cái kia... lần sau được không, giờ em không cầm điện thoại trên người."

"Không sao, chị có thể theo dõi weibo của em."

Ạch... Weibo, Dung Hiểu biểu tình 囧: "Em còn chưa đăng ký..."

"Phốc." Nhan Thanh đứng ở một bên không phúc hậu bật cười, "Nếu chưa có thì hôm nay trở về nhanh chóng đăng ký một cái, buổi tối sẽ có poster, nhớ chia sẻ lại, em sắp bắt đầu "kinh doanh" rồi đó."

Thấy cậu như vậy, Trương Đồng mới thật sự tin tưởng cậu là người mới : "Đăng ký xong nhất định phải nói chị biết một tiếng nhé."

"Dạ chị." Dung Hiểu ngại ngùng nở nụ cười, nhớ kỹ chuyện này.

Dung Hiểu tháo xong phục trang đổi về quần áo ban đầu, áo sơ mi và quần jean đơn giản, một thiếu niên dáng người thanh mảnh sạch sẽ.

Dung Hiểu cao khoảng mét bảy, mét tám, so với chiều cao bình thường của nam giới cũng không tính là thấp, nhưng đối với tiểu song mà nói thì có vẻ cao gầy, đứng ở trong đám đông không cần làm gì cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt người khác.

Chào tạm biệt với tất cả nhân viên trong phòng chụp, Nhan Thanh nhắc nhở cậu một lần nữa không được quên đăng ký weibo, mãi đến tận khi Dung Hiểu phải cam đoan sẽ đăng ký thì Nhan Thanh mới an tâm thả cậu đi.

Tuy rằng lúc chụp ảnh không cảm thấy mệt, nhưng khi lên xe yên tĩnh trở lại, Dung Hiểu liền ngáp ngủ, khóe mắt hơi đỏ.

Phó Duy Trạch khép lại tài liệu trong tay để qua một bên, quay đầu nhìn cậu: "Mệt mỏi sao?"

Dung Hiểu xoa nhẹ đôi mắt, lắc đầu: "Vẫn tốt ạ, Phó tiên sinh mệt sao?"

Nếu không phải vì nhân nhượng với cậu, Phó Duy Trạch hoàn toàn không cần phải vất vả như vậy.

"Tôi không phải làm gì cả, sao lại mệt được."

"Nhưng Phó tiên sinh xem tài liệu cả một ngày, sao lại không mệt?"

Không nghĩ tới người vội vàng chụp ảnh là cậu còn có thể chú ý tới việc này, Phó Duy Trạch cảm thấy ấm áp, trong mắt mang ý cười: "Đều là công việc bình thường, ngày hôm nay thế nào?"

"Rất tốt ạ, đạo diễn Quách cùng nhiếp ảnh gia Lưu đều rất chuyên nghiệp."

"Khi nào sẽ vào đoàn phim?"

"Còn chưa biết, chị Nhan nói buổi tối sẽ gửi tin nhắn cho tôi."

"Ừm, đói bụng không?"

"Có chút ạ, Phó tiên sinh thì sao?"

"Cũng hơi đói." Phó Duy Trạch nói xong thì thấy đôi mắt Dung Hiểu cong cong, dáng vẻ cười híp mắt có chút đáng yêu, "Sao lại cười?"

Dung Hiểu lắc đầu: "Không có gì, chỉ cảm thấy cuộc đối thoại nhàm chán vậy mà Phó tiên sinh cũng vẫn sẽ nói chuyện cùng tôi."

Nghe đứa nhỏ nói khiến Phó Duy Trạch cảm thấy cuống họng khát khô, giơ tay xoa nhẹ đầu Dung Hiểu một cái, xúc cảm mềm mại giống hệt như trong tưởng tượng: "Buồn ngủ thì cứ chợp mắt một chút, về tới nhà cũng còn một khoảng thời gian nữa."

"Không buồn ngủ, hiện tại mà ngủ thì buổi tối không ngủ được." Dung Hiểu lấy điện thoại ra, "Tôi lên đăng ký weibo, Phó tiên sinh có weibo không?"

"Không có." Phó Duy Trạch nghĩ tới tài khoản phụ mình vừa đăng ký, theo bản năng không muốn để cho Dung Hiểu biết.

Đối với việc Phó Duy Trạch không có weibo, chỉ cần anh nói Dung Hiểu sẽ tin, dù sao Phó Duy Trạch luôn cho người ta cảm giác anh không giống người sẽ dùng weibo.

Mím môi: "Tên đã được sử dụng."

Phó Duy Trạch nhìn đứa nhỏ nhíu mày, sau khi thêm "1234" vào sau hai chữ "Dung Hiểu" liền nhận được thông báo đăng ký thành công, con ngươi đen nháy trong chớp mắt sáng lên, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía anh, trong mắt đầy vẻ cao hứng.

Phó Duy Trạch giơ tay đỡ trán, nở nụ cười khe khẽ.

Sao lại đáng yêu đến vậy chứ.

Buổi tối Nhan Thanh thông báo cho cậu ngày mốt sẽ vào đoàn phim, thuận tiện hỏi cậu đã đăng ký xong weibo chưa.

Dung Hiểu gửi lại ảnh chụp màn hình weibo của mình, thuận tiện hỏi cô có phương thức liên lạc của Trương Đồng không, Nhan Thanh nói sẽ chuyển lời giúp thì cậu mới yên tâm.

Nhan Thanh mở ảnh ra liền bị cái tên sặc mùi hệ thống tự chỉ định "Dung Hiểu 1234" thuyết phục: "Tên này là nghiêm túc hả?"

""Dung Hiểu" bị dùng rồi, em không biết phải dùng tên nào, cái này không được sao?"

"Cũng không sao, trước tiên cứ dùng đi, đạo diễn Quách nói chín giờ sẽ đăng poster của em, nhớ chia sẻ lại, thuận tiện bất chuyện cùng mọi người."

"Dạ."

"Ừm, ngày mốt tới đoàn phim Phó tiên sinh có đi với em không?"

"Có ạ."

"Chị đã biết, hai ngày nay nghỉ ngơi thật tốt, sau khi vào đoàn phim có lẽ sẽ không còn được rảnh rỗi nữa."

"Dạ."

Nhắn tin với Nhan Thanh xong Dung Hiểu quay đầu nói với Phó Duy Trạch: "Ngày mốt sẽ vào đoàn, chị Nhan nói đã thương lượng với đạo diễn Quách, tôi sẽ quay vào mỗi buổi chiều."

Phó Duy Trạch cúi đầu nhìn tài liệu, nghe vậy cũng không ngẩng đầu chỉ là đáp một tiếng, xong việc lại cảm thấy đứa nhỏ còn đang nhìn anh.

Theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn: "Còn có việc sao?"

Hai má Dung Hiểu nóng bừng: "Chị Nhan nói chín giờ sẽ đăng poster."

Nói xong liền cảm giác mình như vậy không quá tốt, cuống quýt giải thích: "Tôi không có ý gì đâu, Phó tiên sinh anh bận việc đi."

Phó Duy Trạch bị lời nói của cậu đâm trong lòng, ôn nhu nói: "Được, chín giờ đăng lên nhớ cho tôi nhìn một chút."

"Ừm."

Một tiếng trả lời này rõ ràng hết sức vui vẻ.

Tầm mắt trở lại đống tài liệu, Phó Duy Trạch phát hiện trong lòng rối loạn, hiện tại Dung Hiểu mặc dù không nói không làm cái gì, nhưng chỉ cần một động tác đơn giản, một biểu tình đã có thể ảnh hưởng đến tâm tình của anh, mà loại cảm giác mất khống chế này lại chẳng hề khiên anh chán ghét, trái lại có chút trầm mê.

Đối với poster debut lần đầu tiên, Dung Hiểu căng thẳng mong đợi.

Không ngừng tải lại weibo của đoàn phim "Thượng tiên", nôn nóng chờ đợi hi vọng sẽ được nhìn thấy ngay lập tức.

Phó Duy Trạch bên này cũng lưu ý thời gian, tuy rằng ai cũng không lên tiếng, rất nhanh đã tới chín giờ, Phó Duy Trạch đưa tay khép tài liệu lại để qua một bên.

Cầm điện thoại lên mở weibo, bày ra dáng vẻ chuẩn bị thảo luận công tác với người khác.

21:00 đúng, ngón tay đang kéo weibo nhẹ nhàng buông, trên trang weibo của đoàn phim "Thượng tiên" quả nhiên thay đổi một tin tức mới.

Đoàn phim "Thượng tiên": Chuyện hàng ngày của đoàn phim "Thượng tiên": tôi biết tôi nên tém tém chút, nhưng Thiều Hoa thượng tiên như vậy tôi không dám mlem một mình~ @DungHiểu1234 【 Ảnh 】【 Ảnh 】【 Ảnh 】...

"Phắc diu, tui vừa load được cái gì dzợ?"

"A a a a a a, nhan sắc này tui duyệt!!!!"

"Tôi vừa bị nhan sắc này làm cho hết hồn, lại nói tiểu ca ca là người mới hả, weibo không phải là giả chứ, sao không có thứ gì!!!!"

"Mị bị nhất tiễn xuyên tâm rồi, lập tức giao nộp tư liệu tiểu ca ca ra đây, nếu không mị sẽ gây chuyện nhaa!!!!"

"Đoàn phim "Thượng tiên" không phải đã khai máy rồi à, sao vào lúc này lại có người mới gia nhập, nhưng mà nhan sắc này tui không ngại lại có thêm mấy người nha!!!!"

"Không kịp nói chuyện, trước tiên phải liếm màn hình!!"

"Tui chỉ muốn đến xem anh nhà tui thôi, tại sao lại để tui thấy cái này, a a a a, tui không có nha, tui chỉ liếc có xíu!!!"

Dung Hiểu lặng lẽ mở bình luận, đỏ mặt mím môi, trong tròng mắt đen lộ ra ánh sáng hưng phấn, bấm chia sẻ, soạn tin: Chào mọi người, mình là Dung Hiểu, thật vui khi được nhận vai Thiều Hoa thượng tiên, mình nhất định sẽ cố gắng thật tốt【 châm dầu 】 Đoàn phim "Thượng tiên": Chuyện hàng ngày của đoàn phim "Thượng tiên": Tôi biết...

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Duy Trạch – bí mật đăng ký weibo clone: Ừm, tôi không có weibo, không nên hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro