Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 27

Sáng sớm hôm sau, Đồng Trình lái xe lại đây đón hai người tới đoàn phim "Thượng tiên".

Bởi vì huấn luyện viên phục hồi chức năng buổi chiều mới đến, cho nên Dung Hiểu liền đẩy thời gian quay phim lên buổi sáng.

Trên đường đi Nhan Thanh nhắn tin cho cậu báo đã tới nơi.

Khi xe bọn họ tiến vào phim trường phía bắc ngoại ô Thành Nam, Nhan Thanh liền bước xuống từ một chiếc xe bảo mẫu bên cạnh, cùng đi với cô còn có một nam một nữ.

Đến gần, Nhan Thanh giới thiệu: "Đây là tài xế Trương Dạ, trợ lý Hạ Phương, Dung Hiểu, Phó tiên sinh."

Dung Hiểu nghe vậy tươi cười bắt chuyện với hai người.

Lại nghe Nhan Thanh nói với Phó Duy Trạch nói: "Phó tiên sinh, xe đã bố trí theo yêu cầu của anh, có chỗ nào cần cải tiến thêm không?"

Dung Hiểu hoàn toàn không biết việc này cúi đầu nhìn về phía anh.

Vừa vặn Phó Duy Trạch ngẩng đầu nhìn cậu, bốn mắt nhìn nhau, liền nghe Phó Duy Trạch giải thích: "Ngày sau đóng phim vẫn nên có một chỗ nghỉ."

Nghe thấy anh giải thích, tâm lý Dung Hiểu ấm áp, nhưng lại ý thức được, cậu lại nợ ân tình của anh.

"Nếu không có vậy chúng ta đi trước đi." Không muốn tiếp tục ăn cẩu lương Nhan Thanh chủ động nói.

Cũng may trước khi tới cô đã đánh tiếng trước với Trương Dạ Hạ Phương, nên lúc này hai người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim đứng ở một bên, phảng phất như không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Hơn nữa đã có hiệp nghị bảo mật, cũng không sợ bọn họ ra ngoài nói lung tung.

Có người mới tiến vào đoàn, hơn nữa với hiệu quả sau khi công bố poster Thiều Hoa thượng tiên ngày hôm qua, hôm nay toàn bộ nhân viên trong đoàn phim đều hoặc nhiều hoặc ít lộ ra vẻ hiếu kỳ với diễn viên mới.

Lưu Hiệu liếc nhìn thời gian: "Cũng nên đến rồi."

"Chưa tới hả?" Trương Cung đứng lên nói, "Lão Quách đâu?"

"Đi rửa tay còn chưa quay lại, chúng ta đi trước." Lưu Hiệu vốn rất hài lòng với Dung Hiểu, ngày hôm qua trở về lại nghe Lưu Hạo khen ngợi một trận, lúc này ánh mắt nhìn Dung Hiểu càng ngày càng nhu hòa.

Phó Duy Trạch không đi cùng Dung Hiểu, mà để Đồng Trình đẩy anh đi sang một bên.

"Chị Lưu, anh Trương." Dung Hiểu nhìn thấy hai người liền chủ động mỉm cười chào hỏi, Nhan Thanh lại hỏi: "Đạo diễn Quách chưa tới sao?"

"Đi rửa tay một lát rồi tới liền."

Vừa nói đã thấy Quách Đức Long mặc một chiếc sơ-mi trắng, vừa đi vừa lau kính mắt, trên mặt ông còn mang theo giọt nước, hiển nhiên trước khi tới đã rửa mặt, nhìn thấy bọn họ thì nói thẳng: "Đừng đứng đó nữa, đến rồi thì đi hóa trang đi, tranh thủ thời gian."

Nghe vậy Nhan Thanh nói với Dung Hiểu: "Hạ Phương sẽ đi cùng em, chị với đạo diễn Quách nói chuyện một lát."

Hạ Phương có hai năm kinh nghiệm làm trợ lý, cho nên nghe vậy đã chủ động nói với Dung Hiểu: "Hiểu Hiểu chúng ta đi hoá trang đi."

"Được." Dung Hiểu đáp một tiếng, đi cùng cô.

Trương Đồng nhìn thấy cậu đi tới, lập tức vẫy tay kêu cậu: "Dung Hiểu bên này."

Nhìn thấy cô, Dung Hiểu cười hô lên: "Chị Đồng."

"Ngày hôm nay dẫn theo trợ lý tới à." Trương Đồng chú ý đến Hạ Phương đi sau cậu, mỉm cười lên tiếng chào hỏi với cô sau cúi đầu nói với Dung Hiểu, "Hôm qua chị nhìn thấy poster rồi, rất tuyệt."

"Cũng nhờ chị Đồng hóa trang tốt."

"Đâu liên quan tới chị, chị cũng không phải chỉ hóa trang cho mình em, mà em xem có ai có được hiệu quả như em." Trương Đồng nói xong, ánh mắt rơi vào bờ môi của Dung Hiểu, "Kỳ thật chị thấy màu môi của em rất tốt, không định tô son cho em, nhưng lên hình thì vẫn cần trang điểm, nên chị sẽ tô cho em một chút thôi."

Màu môi của Dung Hiểu có màu hồng nhẹ tự nhiên như dâu tây, bản thân cậu lớn lên lại trắng trẻo, cho nên khi tô thêm son hiệu quả rất tốt, huống hồ khuôn môi đầy đặn, nhẹ nhàng thoa lên một chút đã có cảm giác lôi cuốn.

Lại nói cậu sinh hoạt ở nhà họ Phó một thời gian, ẩm thực đều có quy luật hơn rất nhiều, tuổi còn trẻ, nuôi một hồi lại càng thêm rạng rỡ.

Thiết lập tính cách của Thiều Hoa thượng tiên tương đối cố định, cho nên y phục cũng chỉ thuần màu trắng.

Tạo hình đơn giản thô bạo, có cảm giác tiên khí là được.

Hạ Phương trước khi tới đã tìm hiểu một lượt về Dung Hiểu, nhưng lúc này mới phát hiện tư liệu của cô quá ít, ngay khi Dung Hiểu tạo hình tóc xong, cả người đều trở nên khác biệt.

Bởi vì thiết lập tính cách, nên khi trang điểm cũng thiên về lạnh lùng một chút.

Dung Hiểu ban đầu còn cho người ta cảm giác mềm mại, lúc không cười đứng một chỗ rất nhanh đã trở thành một mỹ nhân lạnh lùng.

Hơn nữa cô phát hiện, Dung Hiểu không chỉ bản thân lớn lên rất ưa nhìn, lại còn mang một tướng mạo hiếm thấy rất thích hợp để trang điểm, cơ hồ hóa trang thành ai liền biến thành người đó.

Người như thế thật sự là trời sinh thích hợp để ăn chén cơm diễn viên.

Hạ Phương không nhịn được cảm khái, chẳng trách một người quản lý hàng đầu như Nhan Thanh sẽ coi trọng cậu như vậy.

"Aaa, cho chị chụp một tấm." Trương Đồng nhìn thấy Dung Hiểu chỉ là đứng ở nơi đó đã đẹp như một mỹ nhân bước ra từ trong tranh, không thể nhịn được tâm lý kích động, lấy điện thoại ra, chụp mấy tấm cho Dung Hiểu, "Chờ chị sửa một xíu rồi gửi cho em nha!"

"Dạ, cảm ơn chị Đồng, em đi trước."

Hạ Phương đi bên cạnh cậu: "Một lát nữa tôi sẽ đi mua đồ uống."

"Vâng." Dung Hiểu hiểu được dụng ý của cô, dù sao ngày hôm nay cũng là ngày đầu cậu tiến vào đoàn phim nên cần thiết phải tạo mối quan hệ tốt đối với các thành viên trong đoàn, hiển nhiên Nhan Thanh đã giúp cậu tìm một trợ lý rất am hiểu phương diện này.

Nhan Thanh nhìn thấy bọn họ lại đây, cười nói: "Vậy thì đạo diễn Quách, Hiểu Hiểu của chúng tôi tạm thời giao cho ngài rồi."

Quách Đức Long liếc lên nhìn Dung Hiểu vừa trang điểm xong, gật gật đầu: "Lát nữa sẽ quay phân đoạn mà hôm trước cậu thử vai."

"Vậy em đi đọc kịch bản một chút."

"Đi đi."

Dung Hiểu đi rồi, Nhan Thanh cũng không ở lại, cô không phải chỉ mang một mình Dung Hiểu, còn có các nghệ sĩ khác cần quan tâm, căn dặn Hạ Phương xong liền quay đầu rời đi.

Hứa Nghị mới bước xuống từ xe bảo mẫu liền nghe người quản lý của mình là Lang Khê nói: "Ngày hôm nay đoàn phim có người mới, nghe nói là người do Nhan Thanh dẫn, không quản kỹ năng diễn xuất của người ta như thế nào, cậu cũng không được nhăn nhó, biết không?"

Hứa Nghị năm nay mới vừa hai mươi tuổi, trước đây không lâu dựa vào một bộ phim thu về giải thưởng Hùng Kê nam chính xuất sắc, cũng xem như là tân ảnh đế.

Cũng bởi vì hắn tuổi còn trẻ đã nhận được vinh dự như vậy, giá trị bản thân cơ hồ tăng gấp đôi.

Có thể nói chỉ cần hắn không tự tìm đường chết, nhất định sẽ có tiền đồ vô lượng.

"Đã biết." Ngày hôm qua ngủ muộn, cổ họng Hứa Nghị hơi khàn, bộ dáng cũng có chút chán nản, khi mở miệng trong thanh âm lộ rõ vẻ khó chịu.

Lang Khê biết khi hắn không nghỉ ngơi tốt tâm tình sẽ khá tệ, kín đáo đưa cho hắn một thanh sô cô la, hi vọng đồ ngọt có thể xoa dịu tâm tình nôn nóng của hắn, miễn cho lát nữa hắn sẽ gây sự, rồi lại không nhịn được nghĩ lát nữa có nên thương lượng với Quách Đức Long tận lực đem phần diễn của hắn đẩy về sau, để hắn có thể nghỉ ngơi nhiều một chút.

Kết quả khi nhìn thấy bọn họ chạy tới, Quách Đức Long trực tiếp hô: "Hứa Nghị nhanh chóng chuẩn bị, cảnh đầu tiên là cậu và Dung Hiểu."

Dung Hiểu?

Hứa Nghị phản ứng chậm, không nhớ ra được người này là ai, theo bản năng nhìn về phía Lang Khê.

Tâm lý Lang Khê co giật một chút: "Dung Hiểu là người tôi mới nói với cậu, do Nhan Thanh dẫn dắt."

"Tiểu song kia à?" Trong giọng nói của Hứa Nghị lộ ra vẻ xem thường, chỉ thiếu trực tiếp liếc trắng mắt.

Lang Khê vỗ lên lưng hắn một cái: "Thu lại giọng điệu của cậu, mặc dù là tiểu song, cũng mới ra mắt, nhưng video thử vai tôi xem rồi, không phải là bình hoa, hơn nữa Nhan Thanh là ai, Quách Đức Long là ai, có thể chọn người nào không làm nên chuyện không, cậu yên tâm, hẳn sẽ không quá kém."

"Lời cũng là anh nói, tôi còn nói được gì." Hứa Nghị đẩy sô cô la ra nhét vào trong miệng, quay đầu tiến vào phòng hóa trang của mình.

Lang Khê bị câu nói này của hắn làm cho thiếu chút nữa va vào tường, căm giận mắng câu nhãi con.

Tác giả có lời muốn nói:

Hứa Nghị, ừm, là một người rất có "ý tứ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro