Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 30

Dung Hiểu không ngờ huấn luyện viên mới tới lại là người tóc vàng mắt xanh, thấy bọn họ trở về, lập tức dẫn trợ lý tới chào hỏi: "Xin chào Phó tiên sinh, tôi là Ronin, rất xin lỗi vì sự phiền toái mà Tô An gây ra cho ngài và người yêu, là do khâu xét duyệt của chúng tôi không cẩn thận, hi vọng ngài có thể chấp nhận lời xin lỗi chân thành của chúng tôi."

Tiếng phổ thông của Ronin rất tốt, mặc dù ngữ điệu vẫn mang theo nét đặc trưng của người ngoại quốc, nhưng từng từ đều nói rất rõ ràng.

Đặc biệt là từ "người yêu" kia, trực tiếp khiến Dung Hiểu đỏ mặt.

Sắc mặt Phó Duy Trạch như thường nói: "Ngài Smith, lời xin lỗi của anh tôi sẽ nhận, hi vọng sau này đừng xuất hiện những chuyện như vậy nữa."

"Phó tiên sinh yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, phương án trị liệu của ngài tôi đã lập xong rồi, sẽ gửi vào email cho ngài ngay."

"Được." Phó Duy Trạch đáp nhẹ một tiếng, quay đầu ra hiệu Dung Hiểu đẩy anh rời đi.

Trở về phòng Phó Duy Trạch liền cởi áo khoác ra, đưa cho Dung Hiểu, giọng điệu ôn hòa nói: "Bất ngờ sao?"

Dung Hiểu gật gật đầu, ngại ngùng nở nụ cười: "Tôi không ngờ huấn luyện viên lần này lại là người nước ngoài."

Hơn nữa còn là thầy của Tô An, học sinh phạm sai lầm, người làm thầy tự mình đến xin lỗi, vậy thì vị học sinh này nhất định rất được người thầy đó yêu quý.

"Phó thị đầu tư hầu hết các hạng mục nghiên cứu của anh ta, anh ta không dám đắc tội với tôi, làm người phụ trách, anh ta nhất định phải tự mình lại đây xin lỗi."

Thấy trong mắt đứa nhỏ xẹt qua kinh ngạc, Phó Duy Trạch cười nói: "Cho nên, căn bản anh ta không phải vì học sinh của mình."

Dung Hiểu hoàn toàn không nghĩ tới còn có một tầng quan hệ phức tạp như vậy, nghe Phó Duy Trạch nói như vậy thì rất bất ngờ.

...

Hứa Nghị nhìn Đào Nhạn không coi ai ra gì đang đến gần phòng hóa trang, khẽ nhăn mày.

Đào Nhạn tựa như không nhìn thấy vẻ không kiên nhẫn trong mắt y, đem hộp giữ nhiệt trong tay bỏ lên trên bàn: "Ầy, buổi sáng tôi cố ý hầm canh gà, bỏ thêm nhân sâm cùng cẩu kỷ, bổ khí bổ huyết, cho anh đó."

Hứa Nghị đang hoá trang ngước mắt nhìn về phía hắn: "Bỏ đi."

"Đừng mà, tôi phải hầm mấy tiếng đó, anh ít nhiều cho tôi chút mặt mũi không được sao, xem như tôi bồi tội với anh vụ chiều qua được không?"

Đào Nhạn lấy lòng nhìn y, bên trong ánh mắt đen láy ấy tất cả đều là y.

Hứa Nghị tự nhiên có chút không chịu nổi Đào Nhạn như vậy, mím môi không nói gì nữa.

Đào Nhạn thấy y như vậy, cho là y chịu nhận, nhất thời vui vẻ cười nói: "Vừa rồi lúc tôi tới tình cờ gặp anh Lang Khê đi ra ngoài, tôi nói nè anh cũng nên tuyển trợ lý đi, có người chia sẻ công việc với anh ấy cũng tốt, quan trọng nhất là có người chăm sóc anh."

"Không cần, hiện tại rất tốt." Hứa Nghị trang điểm xong, đứng lên đi ra sau rèm, đổi trang phục diễn.

Đào Nhạn xoay người nói với Hứa Nghị sau rèm: "Tôi nghe nói đoàn phim có người mới đến có phải không?"

Từ khi nhìn thấy ảnh tạo hình do đoàn phim "Thượng tiên" đăng lên, hắn liền bắt đầu lưu ý.

Vẫn luôn nhịn tới hôm nay mới dám lấy dũng khí đến hỏi một câu.

"Ừm." Hứa Nghị qua loa đáp một tiếng, chỉ vào chỗ eo nói, "Hơi chặt, nới ra một ít."

Thợ trang điểm giúp y điều chỉnh tốt, sau đó đi ra từ trong rèm, liền nghe Đào Nhạn nói: "Thế nào, kỹ năng diễn xuất có tốt giống như đã nói không?"

Khi hỏi cái vấn đề này, đôi mắt hắn vẫn nhìn Hứa Nghị, tựa hồ rất muốn nhìn thấy điểm gì đó từ trên mặt y, nhưng lại cũng có vẻ rất sợ sẽ nhìn thấy điều gì đó.

Toàn bộ tâm lý không hề có chút tự tin như đã thể hiện.

"Không sai, tốt hơn cậu rất nhiều." Hứa Nghị giống như không cảm giác được tâm tình của hắn, nói xong, duỗi tay cầm cốc nước trên bàn uống cạn, "Cho nên cậu có thời gian không bằng để dành xem kịch bản nhiều một chút, cũng tốt hơn là lãng phí thời gian ở chỗ của tôi."

Trong mắt Đào Nhạn loé lên một vệt bị thương, lại rất nhanh bị hắn che giấu đi, làm nũng nói: "Biết là anh ghét bỏ tôi không có kỹ năng diễn xuất rồi, tôi cũng đang nỗ lực mà, không thể cho tôi chút thời gian sao?"

Hứa Nghị thở dài, vươn tay mở cửa đi ra ngoài.

Y vừa đi, chuyên gia trang điểm đang sắp xếp đồ cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đào Nhạn đang sụp đổ tinh thần, dường như sắp khóc: "Tính tình cậu ấy vốn là như thế, nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hũ, đừng để trong lòng."

Đào Nhạn cố kéo khóe miệng lên: "Chị à, em không sao, chị nhớ để ý cho anh ấy uống canh, anh ấy vẫn luôn thức đêm, khí sắc cũng không tốt."

Nói xong cúi đầu đi ra ngoài, nhìn hắn rời đi, chuyên gia trang điểm lắc đầu một cái, thực sự không hiểu nổi, tiểu song tốt như vậy, sao không lọt nổi vào mắt xanh của Hứa Nghị?

Quách Đức Long ngồi sau đám máy móc bê cốc trà lên, lại nghe Trương Cung bên cạnh nói: "Trưa hôm nay Dung Hiểu không tới à?"

"Ừm." Quách Đức Long đáp một tiếng, cũng nghe không ra tâm tình gì, Trương Cung than một tiếng: "Anh xem kỳ quái thật đấy, mới không gặp một ngày sao tôi lại có chút nhớ cậu ấy nhỉ, anh nói xem nếu cậu ấy ở đây, có phải là sẽ lại quay một lần đã qua không?"

Quách Đức Long nghiêng đầu nhìn hắn, chiếc kính mắt dày dặn trên mũi làm cho ông thoạt nhìn có chút khô khan, có thể Trương Cung cũng từ nét mặt cứng nhắc đó mà đọc được sự ghét bỏ, nhất thời nói: "Lão Quách, kỳ thực trong tâm anh cũng nghĩ vậy đúng không, anh đừng có mà phủ nhận, buổi sáng hôm qua quay sướng bao nhiêu, thì buổi chiều mới táo bạo như vậy, tục ngữ nói thật đúng, không so sánh thì không có đau thương, thừa nhận đi!"

Lưu Hiệu lại đây vừa vặn nghe thấy câu này, cười nói: "Làm sao, hai anh lại bắt đầu tổn thương lẫn nhau à?"

Trương Cung thở dài: "Chị Lưu, mấy người biên kịch như các chị nói chuyện đều khiến người ta tức giận vậy hả?"

"Đại khái là đối vời người mình không thích thì tương đối đặc biệt."

Trương Cung: "..."

Dung Hiểu vẫn luôn đợi Phó Duy Trạch kết thúc tập luyện xong mới cùng anh đi đến trường quay, Hạ Phương thấy cậu tới lập tức chào đón: "Ngày hôm nay tâm tình đạo diễn Quách không quá tốt, buổi quay chiều nay có thể không quá thuận lợi."

"Làm sao vậy?" Dung Hiểu đẩy xe lăn của Phó Duy Trạch lên xe bảo mẫu bên cạnh, dừng lại hỏi.

"Buổi sáng NG quá nhiều, đạo diễn Quách không hài lòng."

Dung Hiểu không hề nghĩ tới vấn đề này lập tức hiểu rõ ý Hạ Phương muốn nói trong nháy mắt.

"Em biết rồi chị Phương, em sẽ chú ý."

Hạ Phương thấy cậu hiểu rõ thì không nói nữa, liếc nhìn thời gian hỏi: "Hiện tại qua trang điểm chứ?"

"Đi thôi, em ở đây chờ chị."

"Vậy tôi đi chuẩn bị, lúc nghỉ ngơi sẽ sang đây với cậu." Dung Hiểu nói chuyện với Hạ Phương xong thì đi đến phòng hóa trang.

Vừa vặn đụng phải Bạch San từ bên trong đi ra, nhìn thấy cậu, Bạch San lập tức chào đón: "Dung Hiểu em đến rồi, em không biết đâu, trưa hôm nay không có em ở đây, đạo diễn Quách như sắp bùng nổ á, em đến là tốt rồi, buổi chiều phải trông cậy vào em đó."

Cô nói chuyện vừa nghiêm túc lại trắng trợn, dường như tân binh Dung Hiểu này so với tất cả đội diễn viên trong đoàn đều lợi hại hơn vậy.

"Chị San, em cũng mới bắt đầu tiếp xúc với diễn xuất, còn có rất nhiều điều phải học tập, thời gian không còn sớm, em đi hóa tang trước."

Nói đủ thì dừng, Dung Hiểu trực tiếp dẫn Hạ Phương đi phòng hóa trang.

Bạch San hoàn toàn không nghĩ tới Dung Hiểu dám nói như vậy.

Trong lúc nhất thời làm cho cô cũng đoán không được Dung Hiểu rốt cuộc có tính tình như nào.

Trương Đồng thấy cậu tiến vào, lập tức cười nói: "Mau mau tới đây, vừa rồi gặp Bạch Liên hoa ngoài cửa phải không?"

"Bạch Liên hoa?" Dung Hiểu sửng sốt một chút, không rõ ý tứ của Trương Đồng.

Hạ Phương bên cạnh lại nở nụ cười, Trương Đồng thấy cậu không hiểu lập tức nhỏ giọng nói: "Cậu không biết, anti-fan của Bạch San đều gọi cô ta là Bạch liên giáo chủ sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro