Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 34:

34.1

Trong mắt Phó Duy Trạch xẹt qua tia kinh ngạc, ngước lên đối diện với ánh mắt hoảng loạn của Dung Hiểu: "Đây là một bí mật."

Đào Nhạn hiểu rõ, ý là bây giờ còn chưa thể công khai, quay đầu nhìn Dung Hiểu hai má ửng đỏ, cả người căng thẳng, nghĩ thầm đã rõ ràng như vậy, còn bí mật gì chứ, nhẹ nhàng đụng vào vai Dung Hiểu: "Yên tâm, tôi sẽ giữ kín."

Nói xong lại nhìn về phía Phó Duy Trạch: "Tôi nhìn anh cảm thấy rất là quen, nhưng mà trong lúc nhất thời không nhớ nổi đã gặp anh ở đâu, thôi, không quấy rầy hai người, xe đến rồi, Dung Hiểu mai gặp lại nha."

Vỗ vỗ vai Dung Hiểu, Đào Nhạn quay người liền cười tủm tỉm.

Đừng trách hắn nha, không làm một ít chuyện thì tình cảm có tiến triển sao được.

Từ lúc Đào Nhạn nói câu kia cho đến khi hắn rời đi, Dung Hiểu trước sau đều không có phản ứng, cả người căng thẳng đứng đó, tim đập thình thịch, đầu óc rối như tơ vò.

Tình huống như thế này cậu hoàn toàn không có kinh nghiệm, cho nên sau khi lúng túng qua đi liền không nhịn được nghĩ không biết Phó Duy Trạch có nghĩ ngợi gì hay không, cậu phải giải thích như thế nào thì anh mới tin tưởng đây, rằng cậu không hề nói lung tung về quan hệ của bọn họ với người ngoài?

"Tôi chưa nói gì về quan hệ của chúng ta với cậu ấy, cũng không biết tại sao cậu ấy lại hỏi như vậy."

Nghe thấy đứa nhỏ giải thích, Phó Duy Trạch nhìn về phía cậu, Dung Hiểu đang căng thẳng, mắt thường cũng nhìn thấy được: "Cậu ta nói không phải sự thật sao?"

Trong mắt Dung Hiểu nổi lên kinh ngạc, nghĩ tới nhiều loại khả năng, lại không nghĩ tới Phó Duy Trạch sẽ nói như vậy.

"Nhưng, nhưng chúng ta rõ ràng không phải..."

"Không phải cái gì?" Hành động Dung Hiểu nóng lòng rũ sạch quan hệ với anh khiến Phó Duy Trạch phiền muộn.

Anh nhiều khi cũng hoài nghi, đứa nhỏ này thật sự không hiểu, hay là cố ý làm bộ không nhìn ra tâm ý của anh.

Rõ ràng anh chưa từng che giấu.

Dung Hiểu cảm giác được tâm tình Phó Duy Trạch thay đổi một cách rõ ràng, trong lòng thấp thỏm, có chút chua xót, lại không biết nên nói như thế nào, cậu không tin Phó Duy Trạch không hiểu ý của cậu.

Chung quy vẫn không nỡ khó làm cậu, Phó Duy Trạch di chuyển xe lăn: "Lên xe trước đi."

Đồng Trình từ trên xe bước xuống liền phát hiện bầu không khí tốt đẹp vừa rồi giờ lại trở nên nặng nề.

Chỉ coi như chưa nhìn ra cái gì, hắn sẽ không hỏi nhiều.

Sau khi lên xe, mấy lần Dung Hiểu định giải thích, lại bởi vì không biết mở miệng thế nào nên lời nói bị kẹt lại.

Phó Duy Trạch thì trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, thật giống như không muốn giao lưu với cậu.

Lo lắng siết chặt lấy ngón tay, Dung Hiểu hoàn toàn chưa từng trải qua những chuyện như này, nên cậu thật sự không biết phải làm gì.

Phó Duy Trạch không vui vì cậu phủ nhận quan hệ của bọn họ sao?

Nhưng tại sao chứ?

Bọn họ rõ ràng không phải mối quan hệ đó, sớm muộn rồi cũng phải tách ra thôi mà?

Một đoạn đường vượt qua trong trầm mặc, đây là lần đầu tiên kể từ khi quen biết tới nay hai người như vậy.

Lúc xuống xe, Dung Hiểu thận trọng nhìn Phó Duy Trạch, biểu tình đối phương nhàn nhạt, nét mặt lạnh lẽo.

Đợi đến khi Đồng Trình lái xe rời đi, Dung Hiểu thử mở miệng nói: "Phó tiên sinh anh đang giận sao?"

Phó Duy Trạch ngước mắt nhìn cậu, trong đôi mắt đứa nhỏ tràn đầy vẻ không biết phải làm sao, âm thầm thở dài, là do anh nóng lòng.

"Không có, về nhà thôi." Phó Duy Trạch vẫn chịu nói chuyện cùng cậu, khiến thần kinh Dung Hiểu căng thẳng cũng được thả lỏng.

"Dạ, nếu ngài có chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói." Dung Hiểu cho rằng trạng thái của anh không tốt là do thân thể, càng khiến Phó Duy Trạch đau thắt cả tim.

Tôi không hề thoải mái, tim tôi đang đau nè, nói ra em sẽ giúp tôi chữa lành sao?

Phó Duy Trạch sống hai mươi tám năm, lần đầu tiên nếm phải tư vị thất bại.

Hiếm thấy buổi chiều có thời gian, Dung Hiểu muốn đem quần áo dơ của cậu và Phó Duy Trạch thu dọn lại, mang đi giặt giũ.

Kỳ thực những việc này không cần cậu phải tự làm, chỉ là từ khi Phó Duy Trạch gặp chuyện tới nay, mọi việc liên quan tới anh đều qua tay cậu, làm mãi cũng thành quen.

Phó Duy Trạch ngồi ở một bên, đôi mắt thì nhìn vào tài kiệu trên đùi, nhưng một chữ cũng xem không vào.

Đứa nhỏ ôm quần áo dơ đi ra xong lại ôm quần áo dơ về, ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Dung Hiểu, giả vờ vô ý nói: "Sao lại cầm về rồi?"

"Máy giặt hỏng, bác Trình đã gọi người đến sửa, nhưng mà cũng phải muộn một chút mới đến."

"Vậy chờ khi nào sửa xong rồi giặt cũng được." Phó Duy Trạch nói xong đã thấy Dung Hiểu ôm quần áo đi vào buồng tắm, nghe thấy cậu nói: "Không sao, cũng chỉ có vài cái."

Phó Duy Trạch sửng sốt, ban đầu còn không hiểu ý cậu, con ngươi lay động, chợt hiểu ra đứa nhỏ định làm gì, lồng ngực như đang tỏa nhiệt.

Dung Hiểu không nghĩ nhiều như thế, mấy chuyện như giặt giũ quần áo cậu đã làm từ nhỏ.

Cũng không phải việc gì khó, sau này lớn lên, quần áo của ông ngoại cùng đều do cậu giặt.

Huống hồ quần áo của cậu và Phó Duy Trạch cũng không quá bẩn, xả xong nước, Dung Hiểu dựa theo màu sắc quần áo phân loại một lần.

Đồ của Phó Duy Trạch phần lớn là áo sơ mi, mặc nhiều nhất có hai lần, nhìn qua cũng không khác với quần áo sạch.

Dung Hiểu cầm lên, nhìn nhìn, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa lên mũi ngửi một chút, mùi hương nhàn nhạt, là mùi hương chỉ thuộc về Phó Duy Trạch.

"Em..."

Dung Hiểu run lên, quay đầu nhìn về phía người đàn ông ngoài cửa, mặt bùm một cái đỏ bừng: "Cái đó, tôi chỉ ngửi một chút thôi."

Hầu kết Phó Duy Trạch cử động, trầm giọng nói: "Chỉ ngửi một chút?"

"Tôi, tôi có thói quen, ngửi một cái xem có mùi khác hay không, tôi không phải..." Biến thái.

Thật sự chỉ là thói quen thôi, Dung Hiểu không biết cậu nói như vậy, Phó Duy Trạch có tin hay không nữa, cậu vừa rồi chỉ hành động theo bản năng...

Không nghĩ tới lại bị anh nhìn thấy.

Đứa nhỏ ra sức giải thích, thoạt nhìn đáng thương vô cùng.

Tinh thần Phó Duy Trạch bởi vì chuyện lúc trước mà suy sụp bây giờ đã được chữa lành rất nhiều, chuyển động xe lăn đi vào trong phòng tắm, ánh mắt đảo qua chỗ quần áo đặt trên bệ: "Muốn giặt quần áo cho tôi sao?"

"Tiện tay nên giặt cùng luôn." Cậu cũng không thể chừa lại quần áo của Phó Duy Trạch mà chỉ giặt của mình được.

"Vậy em có biết, người nào mới có thể giặt quần áo cho tôi không?" Lúc Phó Duy Trạch hỏi câu này, đôi mắt vẫn luôn nhìn cậu.

Phòng tắm nguyên bản đã không rộng lắm, bởi vì có hai người lại càng thêm nhỏ hẹp, cố tình Phó Duy Trạch lại đứng ở cửa, lối đi duy nhất cũng không còn, giống hệt như vấn đề mà anh đang hỏi, không chừa cho cậu một khoảng trống nào, bất luận trả lời thế nào, đáp án đều nằm trong tay Phó Duy Trạch.

Hai má Dung Hiểu nóng bừng, không phải cậu thật sự không hiểu, cũng không phải không thấy được, chỉ là luôn cảm thấy không thể nào.

Cho nên mới có thói quen không nghĩ nhiều đến chuyện không thể xảy ra.

"Tôi chỉ là... Tôi không nghĩ nhiều như thế, vậy tôi không giặt nữa được không?" Dung Hiểu thả lại chiếc áo sơ mi của Phó Duy Trạch đang cầm trên tay vào chồng quần áo dơ, sau đó nhìn anh đầy vẻ yếu ớt.

Phó Duy Trạch bị cậu chọc tức đến bật cười, anh phát hiện đứa nhỏ này đúng là có khả năng khiêu chiến dây thần kinh của mình.

"Không được, em cũng chạm vào rồi, lại còn ngửi nữa, bây giờ em không muốn phụ trách, đã chậm." Phó Duy Trạch rõ ràng là ngồi một chỗ, thậm chí vì muốn nói chuyện với Dung Hiểu không thể không ngẩng đầu nhìn cậu, nhưng Dung Hiểu cảm thấy được, thời khắc này khí tràng cường đại của Phó Duy Trạch áp cậu đến mức khó thở.

Rõ ràng anh không hề làm gì cả, nhưng một lời nói ra lại khiến người khác mơ hồ.

Không phải cậu chỉ đụng vào quần áo của anh một chút, thói quen trước khi giặt thì ngửi một chút, hiện tại không muốn giặt nữa, lại bị nói cho giống như cậu bạc tình bội nghĩa với anh vậy.

"Anh đừng nói nữa, tôi giặt cho anh còn không được sao?"

Dung Hiểu cảm thấy mình đúng là bị làm khó rồi, Phó Duy Trạch muốn làm gì, sao lại kỳ quái như vậy!

Thấy trong mắt đứa nhỏ đầy oán trách, con ngươi đen láy của Phó Duy Trạch lại sâu thêm mấy phần, khàn khàn nói: "Quần áo của tôi chỉ một người có thể giặt, em muốn là người kia của tôi sao?"

Dung Hiểu cảm thấy mạch máu toàn thân như đông lại, hai gò má trắng nõn nhanh chóng đỏ bừng lên một cách rõ ràng.

Lúc này không cần soi gương, Dung Hiểu cũng biết mình sắp nổ tung rồi.

Hoàn toàn không nghĩ tới Phó Duy Trạch sẽ nói như vậy, đầu óc trống rỗng không biết nên phản ứng ra sao, chỉ có thể dùng đôi mắt tràn ngập khiếp sợ và không thể tin được nhìn anh.

Là ý mà cậu đang nghĩ sao?

Làm sao có thể như vậy chứ?

Thời điểm nhìn thấy đứa nhỏ nâng áo sơ mi của anh lên mũi ngửi, Phó Duy Trạch không định do dự nữa.

Anh thích Dung Hiểu, chuyện này anh đã sớm tự mình hiểu rõ.

Vốn muốn cho cậu một ít thời gian, tiếp xúc với anh, thói quen có anh bên cạnh, nhưng hôm nay sau khi Đào Nhạn hỏi ra vấn đề kia, phản ứng của Dung Hiểu với anh làm cho anh cảm thấy nếu cứ ngồi một chỗ chờ đứa nhỏ hiểu được tâm ý của bản thân, tựa hồ không có khả năng lắm.

Là một cái doanh nhân thành đạt, anh rất rõ ràng, một sách lược tốt mới là điểm mấu chốt của sự thành công.

"Rất kinh ngạc sao?" Phó Duy Trạch tiến lại gần cậu hơn một chút, lần này, Dung Hiểu hoàn toàn bị anh dồn đến góc tường.

Tim Dung Hiểu đập thình thịch, nghe thấy giọng nói của Phó Duy Trạch, gật gật đầu theo bản năng, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng, khó nén cảm xúc hoảng loạn, cứ như vậy trực tiếp lộ tẩy trước mặt anh.

Lúc Phó Duy Trạch lại mở miệng lần nữa, âm thanh nhẹ đi rất nhiều: "Tôi cho là mình đã biểu hiện rất rõ ràng."

Nghĩ đến lời nói việc làm trước đó của Phó Duy Trạch, hai má càng nóng, không còn dám đối diện với Phó Duy Trạch, nghiêng đầu nhìn sang một bên: "Tôi không, tôi không nghĩ tới ngài thật sự..."

"Thật sự thích em?" Phó Duy Trạch mỉm cười giúp cậu bổ sung câu cậu không tiện nói.

Dung Hiểu lại bởi vì câu nói trắng trợn của anh mà khẽ run một chút, đến tai cũng đỏ bừng bừng.

Lồng ngực tê dại.

Cảm giác này rất xa lạ, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy chán ghét.

"Vậy em bây giờ biết rồi, có thể cho tôi một đáp án không, có muốn cùng tôi diễn giả thành thật không, Hiểu Hiểu?"

Hai chữ cuối cùng, Phó Duy Trạch khẽ thì thầm nỉ non giống như đang gọi người yêu, Dung Hiểu thẹn thùng đến mức khóe mắt cũng đỏ.

Cậu cảm thấy Phó Duy Trạch thật sự là... rất biết nắm bắt tâm tư của mình...

"Tôi, tôi chưa chuẩn bị, cũng không nghĩ tới ngài, ngài sẽ nói như vậy, tôi có thể hay không..."

"Muốn suy nghĩ?" Phó Duy Trạch hỏi xong, khẽ nhăn mày, có vẻ đang suy nghĩ xem có nên đáp ứng cậu hay không.

Dung Hiểu thấy anh như vậy, tâm lý liền khẩn trương, hoàn toàn không ý thức được, tất cả chuyện này, người nên thấp thỏm bất an nên là Phó Duy Trạch mới đúng, mà thân làm người được tỏ tình, mới là phía nắm lấy quyền chủ động, nhưng mà từ đầu tới cuối, quyền chủ động đều bị Phó Duy Trạch vững vàng nắm ở trong tay.

"Không, không được sao?" Dung Hiểu nhìn về phía Phó Duy Trạch, tâm lý không nhịn được bắt đầu xoắn xuýt, nếu Phó Duy Trạch không đồng ý, cậu nên làm gì bây giờ?

"Được, nhưng có thể cho tôi một cái ôm không?" Phó Duy Trạch nghĩ, đại khái không ai giống anh càng được voi đòi tiên đi.

Dung Hiểu bị câu sau của anh kích thích, còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy Phó Duy Trạch nói: "Không thể được sao?"

Tuy rằng Phó Duy Trạch vẫn mang biểu tình như lúc ban đầu, thậm chí ngay cả ngữ khí cũng không thay đổi, nhưng Dung Hiểu lại có thể từ trong tiếng nói của anh nghe được vẻ oan ức.

Thật giống như một chú cún bị vứt bỏ, vẫy đuôi cầu xin với chủ nhân đừng bỏ rơi anh như vậy.

Dung Hiểu bị hình ảnh chính mình ảo tưởng kích thích.

Một giây sau, đứa nhỏ mang theo mùi hương ngọt ngào đưa tay ra ôm cổ anh, thấp thỏm hỏi lại: "Như vậy có được không?"

Trong mắt Phó Duy Trạch toát ra ý cười: "Ừm."

Đứa nhỏ của anh, rất ấm áp...

Chờ Phó Duy Trạch ra khỏi buồng tắm, Dung Hiểu theo bản năng đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa che lấy đôi mắt đã nóng lên.

Cậu hoàn toàn không thể hiểu tại sao lại biến thành như vậy, mãi thật lâu sau vẫn không thể bình tĩnh.

Phó Duy Trạch không quấy rầy cậu nữa, chuyện nên làm đã làm, lời nên nói cũng đã nói, thời gian còn lại, anh để cho Dung Hiểu suy nghĩ.

...

34.2

Nhan Thanh nhận được điện thoại từ Hạ Phương, hoàn toàn không nghĩ tới Dung Hiểu sẽ tặng cho cô một bất ngờ như vậy.

Phàm là chuyện cứu người, xảy ra ở thời đại nào cũng luôn là chuyện tốt.

Nhất định phải tranh thủ maketing, giúp con đường sau này của Dung Hiểu có thể thuận lợi hơn một chút.

Đặt điện thoại xuống, không cần cô phải gọi tới đoàn phim, Trương Cung đã chủ động liên lạc với cô.

Hai người đều là "ma cũ" lăn lộn trong showbiz nhiều năm trời, kinh nghiệm đầy mình, rất nhanh đã lên được một phương án tốt nhất.

Không cần phải vòng vo làm gì, trực tiếp phơi bày chân tướng, lập tức có thể lấy được thiện cảm của rất nhiều người.

"Tóm tắt sự việc thì cứ dùng danh nghĩa của đoàn phim, sau đó Dung Hiểu chia sẻ lại, vừa đơn giản vừa trực tiếp lôi kéo một đơn tuyên truyền."

Suy nghĩ của Trương Cung vừa vặn cũng là lời Nhan Thanh muốn nói, không hề lăn tăn, lập tức quyết định phương án này.

Sau khi để điện thoại xuống, Nhan Thanh nhắn tin cho Dung Hiểu: Phương án tuyên truyền của "Thượng tiên" đã xác định xong, lát cậu chia sẻ lại nhé.

Phó Duy Trạch nghe thấy âm thanh, cầm lên cho Dung Hiểu, anh gõ cửa phòng tắm, chỉ thấy trên tay Dung Hiểu dính đầy bọt xà phòng, nhìn thấy anh thì mặt đỏ bừng.

Trong mắt Phó Duy Trạch mang cười: "Di động của em đổ chuông."

Nghe vậy, Dung Hiểu lau tay nhận lấy, cúi đầu nhìn thấy tin nhắn Nhan Thanh gửi tới: "Là chị Nhan, nói cho tôi biết phương án tuyên truyền, để lát nữa tôi chia sẻ lại."

Cậu nói xong thì trả lời Nhan Thanh: Dạ, chị Nhan.

Gửi xong tin nhắn, ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt mang cười của Phó Duy Trạch, hai má càng nóng.

"Sao, sao vậy?" Lồng ngực Dung Hiểu run rẩy từng cơn, hiện tại cậu rất sợ ánh mắt như muốn "nuốt chửng" của Phó Duy Trạch, tại sao trước đây cậu không phát hiện Phó Duy Trạch luôn nhìn cậu như thế chứ?

"Mặt em rất nóng."

Nói chưa dứt lời lại thấy mặt Dung Hiểu càng đỏ hơn.

Rầm một tiếng đóng cửa lại, liền nghe thấy bên trong truyền đến giọng buồn buồn: "Được rồi mà Phó tiên sinh, không được nói như vậy nữa."

Giọng điệu như mèo "xù lông", lộ chút giận dỗi nho nhỏ, đáng yêu muốn chết đi được..

Làm sao bây giờ, cứng rồi.

Đoàn phim Thượng Tiên V: Đoàn phim Thượng tiên xin phép giải thích chuyện hôm nay: Hôm nay trong lúc quay phim, cô Trần – diễn viên quần chúng bị dị ứng phấn hoa, khiến cho bệnh hen suyễn tái phát, diễn viên Dung Hiểu đã cấp cứu kịp thời tranh thủ được khoảng thời gian vàng, hiện đã qua giai đoạn nguy hiểm, xin mọi người yên tâm, đồng thời nhắc nhở mọi người, đầu hạ muôn hoa nở rộ, những ai bị dị ứng ra ngoài nhất định phải đeo khẩu trang nha ~ 【 video 】 【 video 】 【 video 】 【 tranh ảnh 】 【 tranh ảnh 】 【 tranh ảnh 】...

"Thi ra là bệnh hen suyễn, bệnh này không cấp cứu kịp thời sẽ hết sức nguy hiểm, chị gái thật may mắn!!"

"Tui có bệnh hen nè, mỗi lần ra ngoài đều phải cẩn thận, thuốc không rời khỏi người, lúc nào cũng lo bệnh tái phát bất ngờ, bị bệnh này nhất định phải cố gắng tăng cương thể chất, rèn luyện thân thể, đề kháng tăng lên mới có thể khống chế dễ dàng, tuyệt đối không nên coi đây là việc nhỏ!"

"Thật sự không phải dàn xếp đâu, thao tác cấp cứu của Dung Hiểu hết sức chuyên nghiệp luôn!!"

"Chị gái may mắn ghê, nhất định sẽ không có chuyện gì, loại bệnh này sợ nhất lúc đột nhiên phát tác mà người bên cạnh lại không biết cấp cứu, có phải Dung Hiểu đã được học qua không, cảm giác cậu ấy rất bình tĩnh!"

"Lầu trên không phải là acc clone được Dung Hiểu thuê chứ, nhìn rõ là dàn xếp, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?"

"Tôi cũng thấy giống như được dàn xếp, sao chỗ ngất xỉu lại có máy quay chứ, quay được rõ ràng như thế, hơn nữa vừa vặn Dung Hiểu còn biết cấp cứu cho bệnh nhân hen suyễn, sẽ không phải là quản lý của Dung Hiểu bày ra cho cậu ta chứ, đi theo con đường anh hùng?"

"Phản ứng sẽ không lừa được người, thím nhìn Đào Nhạn bên cạnh xem, mặt mũi trắng bệch, có chắc là dàn xếp để bọn họ diễn, có ai không biết Đào Nhạn chính là cái bình hoa chứ, có kỹ năng diễn xuất như vậy đã sớm hot từ lâu rồi có được không?"

"Mấy người nói dàn xếp chắc là đến video còn chẳng thèm xem nhỉ, đây là trường quay phim, thím cho rằng một chỗ lơn như vậy chỉ có một cái máy quay à, có thường thức một chút Ii, diễn viên té xỉu ở trong khu vực quay thì có gì không đúng?"

"Thông minh lên chút có được hay không, nếu là dàn xếp thì đi tra ghi chép của bệnh viện là được, lẽ nào nhiều người như vậy đều diễn kịch giúp Dung Hiểu?"

"Gửi các thím @Tin tức hôm nay, chị gái quần chúng đang ở bệnh viện đã lên tiếng rồi!"

Tin tức hôm nay V: Hôm nay phim trường thành Nam có một ca cấp cứu bệnh nhân hen suyễn, lúc bệnh nhân phát bệnh đã được diễn viên cùng tổ cấp cứu tranh thủ được khoảng thời gian vàng —— 【 video 】 【 video 】 【 video 】...

"Mới từ bên đó chạy qua, đây là bệnh viên trung tâm của thành Nam, là bệnh viện đa khoa tốt nhất cả nước, nếu thực sự là dàn xếp thì lợi hại quá rồi!"

"Đây là chủ nhiệm nội khoa hô hấp, tui tìm kiếm một hồi, danh hiệu làm tôi hết hồn luôn!"

"Tôi thật sự là không thể hiểu nối, đến mức này còn nói là dàn xếp, chị gái này đã có bệnh án từ ba năm trước, làm giả bệnh án sẽ phải ngồi tù đó, trách nhiệm này ai chịu, mấy người nói dàn xếp là hội dân trí thấp à?"

"Tui không quan tâm các người có tin hay không, tui tin."

"Nói dàn xếp chắc toàn là anti, cũng không biết người mới như Dung Hiểu đã làm gì đắc tội với các người, xã hội này chẳng lẽ không nên có nhiều hơn một người như Dung Hiểu sao?"

"Tôi thực sự cảm thấy phương pháp cấp cứu này nên được phổ cập đến toàn dân, không ai có thể bảo đảm chuyện như vậy sẽ không phát sinh ở trên người mình!"

"Lầu trên nói quá chuẩn, vừa rồi bác sĩ cũng nói nếu không có Dung Hiểu giúp cô ấy tranh thủ được thời gian vàng, chờ được xe cứu thương đến có khi đã trở nên nguy kịch rồi."

"Chuyện như vậy ngẫm lại cũng thấy đáng sợ, hi vọng biện pháp cấp cứu có thể được đưa vào chương trình dạy học."

"Mị quyết định tối hôm nay không tu tiên nữa, sáng sớm ngày mai sẽ dậy sớm chạy bộ rèn luyện thân thể, phải lên kế hoạch thôi."

...

Dung Hiểu giặt xong quần áo mới nhìn đến tin tức trên weibo, ngay cả hộp thư cũng đầy tràn, lúc đầu chỉ có ba mươi ngàn fan, trong hai giờ ngắn ngủi đã tăng lên một trăm ngàn.

Tìm weibo của đoàn phim Thượng Tiên, Dung Hiểu ấn share ——

Dung Hiểu 1234V: Không có chuyện gì là tốt rồi, bình an nhé. @ Đoàn phim Thượng Tiên: Đoàn phim Thượng tiên xin phép...

"A a a a, tiểu ca ca rốt cục xuất hiện, chụp... chụp ảnh chung!!!"

"Dung Hiểu Dung Hiểu mau nhìn em nhìn em, anh ngầu cự kỳ luôn!!!!"

"Tiểu ca ca vừa đẹp vừa giỏi, tung bông tung bông!!"

"Làm sao bây giờ, tui cảm thấy tiểu ca ca thật là dịu dàng ấm áp !!!"

"Mị chỉ muốn nói, cậu nhóc mới có 18 tuổi, gọi tiểu ca ca có ổn không, được rồi, mị cũng gọi luôn, tiểu ca ca, tiểu ca ca, mị thích em lắm lắm ~~ "

"Chỉ một tên song tính cũng khiến mấy người quỳ liếm, đúng thật là, nhổ vào!"

"Lầu trên ăn shit mà lớn à, phi!"

"Trên kia có rác chà trộn vào à!!"

"Niên đại nào rồi còn kỳ thị, không phải là người âm lịch đó chứ! !"

...

Dung Hiểu nhìn số lượng fan tăng lên nhanh chóng, tim đập thình thịch, tuy rằng dự đoán được hiệu quả sau khi tuyên truyền, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ có hiệu ứng tốt như vậy.

Không nhịn được có chút phấn khích nho nhỏ, quay đầu nhìn về phía Phó Duy Trạch, muốn nói chuyện, nhưng có vẻ anh đang bận làm việc, không tiện làm phiền cho lắm.

Mấp máy môi muốn nói lại thôi, cúi đầu tiếp tục nhìn về phía điện thoại, tâm lý lại không ngừng được suy nghĩ muốn tìm người khác để chia sẻ.

"Sao thế, vui vẻ như vậy?" Giọng nói trầm thấp của Phó Duy Trạch truyền tới, Dung Hiểu quay lại nhìn anh, khóe môi nhếch lên, đưa điện thoại lại gần anh: "Đoàn phim đã đăng thông tin đính chính rồi, sau đó fan của tôi tăng lên hằn một trăm ngàn người."

Phó Duy Trạch đã đọc được tin tức từ sớm, đè xuống mong muốn kéo đứa nhỏ vào lòng ôm một cái, nhận lấy điện thoại, liếc nhìn, giả vờ không biết nói: "Vậy là rất nhiều sao?"

"Đương nhiên là nhiều, bây giờ cũng chưa được bao lâu, tôi cũng chưa có tác phẩm, vậy mà có gần một trăm năm mươi ngàn fan rồi."

Bị vẻ ngây thơ ta đây thật lợi hại của đứa nhỏ chọc cười, Phó Duy Trạch gật đầu: "Ừm, nói như vậy thì cũng rất giỏi đó."

Được khích lệ Dung Hiểu lại có chút ngượng ngùng.

Nghe như kiểu bản thân đang đòi được thưởng vậy.

Đang không biết nói thêm gì mới tốt thì nhìn thấy điện thoại trong tay Phó Duy Trạch rung lên, Phó Duy Trạch liếc nhìn rồi trả lại điện thoại cho cậu.

Lại nhìn thấy một thông báo mới nhảy ——

Là Đào Nhạn không phải đáng ghét V: Lúc đó thật sự là dọa ông đây c.h.ế.t đứng, cũng may có Dung Hiểu ở đó, mau dâng đầu gối quỳ an với anh zai @ Dung Hiểu 1234(lại nói Dung Hiểu à tên này là cậu cố tình đúng không, nhìn lại còn tưởng là tùy tiện gõ bừa luôn đấy) Đoàn phim Thượng Tiên V: Đoàn phim Thượng tiên xin phép...

"Đào Nhạn Nhạn đúng là vẫn thẳng thắn như trước ha ha ha!!"

"Không nghĩ tới cũng có việc khiến Đào gia nhà mình sợ chết khiếp luôn!!!"

"Ha ha ha, còn tưởng chỉ có mình tui muốn kêu gào vì tên của Dung hiểu, phía sau ghi 1234 là cái quỷ zì zậy chời, có thể chọn bừa như zị hỏ?"

"Đào gia nhà mình không ngờ lại nguyện ý quỳ an với Dung Hiểu, ta chỉ muốn hỏi một chút Đào Nhạn Nhạn người có còn nhớ hay không vị Hứa công tử bên hồ Đại Minh, tag giúp người luôn, không cần cám ơn @Diễn viên Hứa Nghị."

"Thím trên đúng là xấu xa, thế nhưng mị thích à nha ha ha ha!!!"

Dung Hiểu chú ý tới loạt bình luận lần này khen rất nhiều, đã sắp lên hot rồi, cũng có chút ngạc nhiên tại sao nhiều người lại tag Hứa Nghị như vậy.

Đang suy nghĩ thì Đào Nhạn phát tới voice chat: "Hiểu Hiểu Hiểu Hiểu ơi~~, cậu có ở đó không, có ở đó không vậy, nếu có thì trả lời luôn nhá!!"

Dung Hiểu: "..."

Theo bản năng nhìn về phía Phó Duy Trạch, giải thích: "Là Đào Nhạn."

Phó Duy Trạch nở nụ cười: "Không cần giải thích với tôi, các em cứ nói chuyện đi."

Dung Hiểu nghe vậy hai má nóng lên, cảm thấy được chính mình càng ngày càng có thói quen có chuyện gì cũng muốn nói với Phó Duy Trạch nói.

Không quen voice chat với người khác nên Dung Hiểu gõ lại: Ở đây.

Đào Nhạn: Đi chơi đêê, nói tôi biết địa chỉ của cậu, anh đây dắt cậu đến chỗ này vui lắm!

Dung Hiểu không nghĩ tới Đào Nhạn vẫn còn kiên trì với ý đinh dẫn cậu ra ngoài chơi, thâm tâm thấy khá buồn cười: Tôi không đi được, ngày khác đi, cậu cũng đừng đi chơi quá muộn, ngày mai còn phải đóng phim.

Đào Nhạn: Sao cậu nghe lời thế nhợ, có phải là do gã đàn ông nhà cậu không cho cậu ra ngoài phải không, cậu cứ nói với anh ta rằng cậu tới nhà tôi đối diễn là được rồi.

Dung Hiểu muốn nhấn tắt câu nói này đã không còn kịp rồi, hoảng loạn nhìn về phía Phó Duy Trạch: "Tôi không muốn ra ngoài."

"Tôi biết."

Đối diện với ánh mắt trêu tức của Phó Duy Trạch, hai má Dung Hiểu bỗng nhiên nóng bừng, cậu liền giải thích.

Có chút xấu hổ cúi thấp đầu nhìn về phía điện thoại: Cậu đừng nói lung tung, tôi không thể đi ra ngoài, nguyên nhân không tiện nói cho cậu biết, đợi một thời gian nữa đi.

Đào Nhạn thấy vậy cũng không cưỡng cầu: Vậy cũng tốt, nhưng mà nhớ là lúc nào muốn ra ngoài chời thì phải gọi tôi đấy nhá ~

Dung Hiểu: Được rồi, quan hệ của cậu với Hứa Nghị có tốt không?

Đào Nhạn: Đừng nói là cậu không hề biết chuyện tôi đang theo đuổi anh ấy nhá? 【 kinh ngạc 】

Cậu đúng thật là không biết...

Nghĩ đến Hứa Nghị, Dung Hiểu chỉ cảm thấy cá tính hai người thật sự là khác nhau quá xa.

Đào Nhạn: Haiz, lại nói tôi thật sự rất hâm mộ cậu, cậu không biết Hứa Nghị khó tán như thế nào đâu, nhưng tôi sẽ không từ bỏ, đời này không chinh phục được anh ấy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua【 nắm tay 】!

Dung Hiểu:... Vậy chúc cậu thành công.

Đào Nhạn: Chờ kẹo cưới của anh đây đi, à, đúng rồi, ngày mai mang cho cậu món quà nhỏ.

Dung Hiểu: Quà gì vậy, cậu đừng có tiêu pha lung tung, tôi không thiếu thốn gì hết.

Đào Nhạn: Ai da, là thứ tốt, cậu nhất định sẽ thích, tin tôi đê! 【 liếc mắt cười 】

Dung Hiểu: Vậy thì cám ơn trước.

Đào Nhạn: Khách khí làm gì, bro~~, thôi không nói với cậu nữa, tôi phải đi đu đưa đây ~ 【 cười xấu xa 】

...

34.3

Buổi chiều ngày thứ hai Dung Hiểu đến phim trường, cảm giác được rõ ràng thái độ của mọi người đối với cậu đã khác trước rất nhiều.

Cũng không phải nói là trước đó mọi người đối xử với cậu không tôt, chỉ là có cảm giác lần này mọi người ở chung càng hòa hợp hơn.

Nhan Thanh đã chờ cậu từ sớm, nhìn thấy bọn họ tiến tới, trước tiên chào hỏi cùng Phó Duy Trạch, sau đó mới cùng Dung Hiểu đi vào phòng hóa trang, Trương Đồng nhìn thấy thì lên tiếng chào chị Nhan.

Nhan Thanh gật đầu với cô, ngồi lên ghế sa lon lấy ra hai phần tài liệu từ trong cặp: "Chị nhắm được một show thực tế và một kịch bản phim, kịch bản phim chị đã mang tới, show thực tế thì cậu nhìn một chút, nếu thấy ổn có thể ký hợp đồng luôn, thuộc loại chương trình có tính khiêu chiến, bên sản xuất là Thế Kỷ Entertainment, độ an toàn không cần lo lắng. Trước khi vào đoàn sẽ chuẩn bị bảo hiểm cho khách mời, tất cả hạng mục đều được chuyên gia kiểm tra lại một lần, hệ số an toàn rất cao, cậu rảnh rỗi thì xem một chút rồi cho chị câu trả lời, điện ảnh thì chị thấy đây chính là một cơ hội tốt, cậu xem đi, nếu thấy ổn thì chị hẹn bên kia sắp xếp thử vai."

Nhan Thanh nói rất tự nhiên, phảng phất như những thứ này đều là chuyện đơn giản, tài nguyên trong tay cô dù chỉ tùy tiện lấy ra một cái cũng đã đủ để cho người khác đỏ mắt.

Dung Hiểu hoàn toàn không nghĩ tới Nhan Thanh đến đây lại không phải vì chuyện ngày hôm qua, mà là mang đến tin tức tốt cho cậu, càng không có nghĩ tới một tân binh không có tác phẩm gì như cậu, nhanh như vậy đã có lịch trình công việc mới.

Dưới cái nhìn của cậu, nhân vật Thiều Hoa Thượng tiên đã là một tài nguyên hiếm thấy dành cho tân binh rồi.

Kết quả bộ phim còn chưa quay xong, Nhan Thanh đã tranh thủ cho cậu được một show thực tế và một bộ phim.

Tuy rằng phim điện ảnh còn chưa xác định có thể nhận được hay không, nhưng có được cơ hội thử vai đã là quý lắm rồi.

Không chỉ có Dung Hiểu không nghĩ tới, Trương Đồng bên cạnh cũng thầm sợ hãi, không hổ là người đại diện số một của Thế Kỷ Entertainment, tài nguyên trong tay chỉ có tốt trở lên.

Công ty mình chế tác, không cần xếp hàng, muốn là có thể đưa trực tiếp vào tay người của mình.

Tuy rằng không biết bộ phim kia tên là gì, thế nhưng một tân binh như Dung Hiểu nhanh như vậy có thể tiếp xúc với màn ảnh lớn, việc này mà truyền đi không biết có bao nhiêu người ước ao.

Huống hồ kịch bản đã trong tay Nhan Thanh, cũng không chênh lệch lắm.

"Em sẽ xem cẩn thận, cảm ơn chị Nhan."

Nhan Thanh nghe vậy mỉm cười, đi tới bên cạnh cậu: "Cậu đừng cám ơn chị, hai thứ này thật sự không liên quan đến chị, muốn cảm ơn thì nói với vận may của cậu ấy, chuyện ngày hôm qua vừa xảy ra, người phía trên của Thế Kỷ Entertainment tới tìm chị, muốn ký với cậu, show thực tế này coi như trái ngọt đưa trước, còn sau này cậu có ký hay không, chị cảm thấy chờ kịch bản show tới tay rồi nói, phim điện ảnh là do bên sản xuất gọi điện thoại, cho nên cậu xem, những thứ này là do cậu tự tranh thủ được."

Dung Hiểu không nghĩ tới hôm qua mới tuyên truyền một chút, đã mang đến rất nhiều cơ hội cho cậu, chẳng trách diễn viên khác đều liều mạng đẩy mạnh marketing.

"Cảm giác thật giống nằm mơ." Câu này của cậu vừa rời khỏi miệng đã khiến mấy người xung quanh cười không ngừng.

Nhan Thanh vỗ vỗ vai cậu: "Được, chị cũng nói xong chuyện rồi, cậu cố gắng lên nhé, có việc thì để Hạ Phương gọi điện thoại cho chị, chị đi trước đây, giữ gìn sức khỏe với an toàn của bản thân."

"Chị Nhan đi thong thả." Trương Đồng nghe vậy liền vẫy tay với Nhan Thanh.

Nhan Thanh mới vừa đi, điện thoại trên bàn Dung Hiểu liền sáng, cầm lên phát hiện là tin nhắn của Nhan Thanh: Vừa có người ngoài nên không tiện nói, chỉ cảm thấy cậu nên biết chuyện này, bộ phim "Mãn Viên Xuân Sắc'' này trước đó đã chọn nữ chính là Bạch San, do Giải trí Lâm Thượng đầu tư, bên sản xuất tự mình gạch cô ta đi, bên chị nhận được tin tức là nhờ trợ lý Đồng gọi điện nói, chị không ý tứ gì khác, chỉ cảm thấy chuyện này cậu cần phải biết, nếu cậu biết rồi thì coi như chị chưa nói gì.

Lồng ngực Dung Hiểu phập phồng, Phó Duy Trạch còn có thể mang đến cho cậu bao nhiêu bất ngờ nữa đây, chuyện này nếu không phải Nhan Thanh nói cho cậu, có khả năng cậu vĩnh viễn sẽ không biết được, vào những lúc cậu không biết anh đã làm nhiều chuyện như vậy.

"Dung Hiểu!" Chưa cho Dung Hiểu quá nhiều thời gian suy nghĩ, Đào Nhạn đột nhiên đẩy cửa tiến vào, dọa cậu giật mình.

Trương Đồng nghiêng đầu nhìn Đào Nhạn tiến vào đã tấu hài, cười nói: "Sao ngày nào cậu cũng thừa năng lượng thế nhỉ?"

Đào Nhạn nhe răng với Trương Đồng: "Chị gái ngày hôm này cùng thừa xinh đẹp luôn."

"Ba hoa chích chòe." Trương Đồng cười mắng một câu, quay người thu dọn dụng cụ trang điểm.

Dung Hiểu hóa trang xong đứng lên nói: "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Trong mắt Đào Nhạn lóe ánh cười kéo cậu qua một bên: "Quên mất hôm qua tôi nói tặng cậu một thứ đồ tốt à?"

Dung Hiểu nhớ tới là có chuyện như vậy.

"Thứ gì?" Bị sự thần bí của Đào Nhạn làm cho tò mò.

Đào Nhạn cười không nói mà từ đâu đó móc ra một tuýp thuốc mà bao bì toàn chữ nước ngoài, giống như một tuýp thuốc mỡ, Dung Hiểu nhất thời không nhận ra đây là chữ nước nào, sững sờ: "Đây là cái gì?"

Đào Nhạn tiến lại gần tai cậu nhỏ giọng nói một câu.

Đồng tử Dung Hiểu hơi co rút, biểu tình cứng ngắc, hai má nóng bừng, đầy mắt là vẻ khiếp sợ cùng không thể tin được, nghiêng đầu nhìn về phía Đào Nhạn: "Là, là cái gì cơ?"

Tác giả có lời muốn nói: Phó Duy Trạch: Là cái gì?


Hết chương 34.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro