Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 37:

"Anh không sao chứ?" Ý thức được bản thân có thể đã chạm phải chỗ không nên chạm, Dung Hiểu căng thẳng, lúng túng nhìn Phó Duy Trạch.

Trong nháy mắt Dung Hiểu nhào tới, Phó Duy Trạch cũng định tránh né, nhưng có thể là do tốc độ quá nhanh, vẫn động phải chỗ không nên động, cũng may chỉ hơi tê tê, không đến mức đau không chịu nổi, nhìn Dung Hiểu căng thẳng đứng ở bên cạnh anh, Phó Duy Trạch rất muốn trêu cậu một chút: "Nếu có chuyện thì làm sao bây giờ?"

"A?" Bị người này hỏi như vậy cậu liền thấy căng thẳng trong lòng, Dung Hiểu thử thăm dò, "Đi bệnh viện nhé?"

Nhớ tới lần trước ở trong bệnh viện, bác sĩ nói phương diện kia của Phó Duy Trạch có khả năng bị ảnh hưởng, Dung Hiểu lại càng lo lắng hành động vừa rồi của mình lại làm cho nó trở nên nghiêm trọng.

Càng nghĩ càng cảm thấy nên đi bệnh viện nhìn một chút: "Giờ chúng ta đi luôn, để bác sĩ nhìn xem, vừa rồi tôi không biết nặng nhẹ, lỡ đâu..."

Vốn Phó Duy Trạch chỉ muốn đùa đứa nhỏ một chút, thấy Dung Hiểu càng ngày càng cho là thật, chỉ cảm thấy không ổn, giải thích: "Tôi không sao, đùa em thôi."

Dung Hiểu không tin: "Phó tiên sinh anh đừng sợ, chuyện như này không thể giấu bệnh sợ thầy, có lẽ xem qua rồi cũng không nghiêm trọng lắm đâu?"

Phó Duy Trạch: "..."

Tài xế phía trước: "Phó tiên sinh, giờ đi bệnh viện sao?"

Phó Duy Trạch chợt cảm thấy cạn lời: "Lái xe của anh đi."

Nói xong lại kéo Dung Hiểu ngồi xuống: "Tôi thật sự rất tốt, không có chuyện gì, không cần đi bệnh viện, vừa rồi thật sự chỉ là đùa em thôi."

Nếu như biết được đứa nhỏ sẽ coi là thật, đánh chết anh cũng sẽ không đùa kiểu này, phương diện kia của anh thật sự không thành vấn đề, tuy rằng đã từng bị bác sĩ hoài nghi, nhưng có vấn đề hay không thì không phải anh là người rõ ràng nhất sao?

Anh rất bình thường, đồng thời tốt đến mức không thể tốt hơn.

Dung Hiểu nhìn Phó Duy Trạch đang ra sức giải thích với cậu, nội tâm cảm thấy có lẽ do mình nói chuyện quá thẳng thắn, việc liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông, cậu không nên nói ra khi có người thứ ba đang ở đây: "Không có chuyện gì là tốt rồi."

Nói xong thì không bàn đến nữa, nhưng Phó Duy Trạch sao lại nhìn không ra Dung Hiểu căn bản không tin, sẽ cho rằng càng giải thích thì tức là che giấu.

Phó Duy Trạch cạn lời không muốn nói chuyện, Dung Hiểu thì lại dựa vào cửa sổ, lén lút dùng di động tìm kiếm: Phương diện kia của một người bạn có vấn đề, nhưng lại không muốn đi bệnh viện thì phải làm sao?

Hình như vấn đề này có rất nhiều người gặp phải.

Dung Hiểu chọn mấy bài đăng có tình huống tương tự mở ra tham khảo ——

"Còn có thể làm sao, gặp tình huống như vậy thì chia tay là có thể giải quyết!"

"Tuy rằng rất hiện thực, nhưng mà tôi cũng đồng ý với lầu trên, vấn đề thế này thật sự rất ảnh hưởng đến sinh hoạt!"

"Tình yêu Platon tuy rằng đẹp, nhưng ai mà không muốn thân mật với người yêu của mình chứ?"

(*Tình yêu platon: Tình yêu kiểu Platon là kiểu tình yêu mà ham muốn tình dục hoặc những nét lãng mạn không tồn tại hoặc đã bị dập tắt ...)

"Nếu như anh ta không muốn đi gặp bác sĩ, vậy thì âm thầm bồi bổ anh ta một chút xem, cẩu kỷ đại táo, bổ khí bổ huyết, còn có thể mua chút hổ tiên lộc tiên gì đó, nhất định có thể trị!"

"Có thể gặp thầy thuốc đông y xem, nói bệnh trạng của anh ta cho thầy thuốc biết!"

Dung Hiểu: "..."

Không có cái nào đáng tin hết.

...

Bạch San vội vã về đến nhà, lấy vali từ trong tủ đồ, ném lung tung một đống quần áo vào, cầm lấy hộ chiếu, khóa vali lại nhanh chóng đi ra ngoài.

Kết quả mới vừa đi tới cửa thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ.

Bạch San căng thẳng, tay nắm hành lý trở nên tái nhợt, tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn còn tiếp tục, Bạch San hít sâu một cái làm cho mình bình tĩnh: "Ai vậy?"

"Chuyển phát nhanh!"

"Ồ, để ở cửa giúp tôi."

"Được." Đối phương đáp một tiếng sau đó rời đi, Bạch San nghe ngóng một hồi, đi tới mắt mèo nhìn ra bên ngoài, sau khi không nhìn thấy ai thì thở phào nhẹ nhõm.

Lấy kính râm ra đeo lên, vặn tay cầm cánh cửa ——

"A, các người là ai!"

Một đám người áo đen xông vào phòng trong nháy mắt khi cánh cửa hé mở, khiến Bạch San kinh hãi thất thố!

Thời điểm Đồng Trình đi tới, ánh mắt rơi vào vali hành lý trên tay Bạch San: "Cô Bạch chuẩn bị đi đâu vậy?"

Bạch San bị ép đứng ở chính giữa: "Các người là ai, tại sao lại tự tiện xông vào nhà dân, tôi muốn kiện các người."

"Được thôi." Đồng Trình nhẹ nhàng gật đầu, "Nhưng trước đó, cô Bạch cũng không thể rời nhà trọ nửa bước."

Bạch San nhìn Đồng Trình chợt nhớ đến chuyện gì đó, chỉ vào hắn: "Tôi biết anh là ai, là Dung Hiểu phái anh tới!"

Nửa câu sau cất lên, thanh âm đã trở nên biến dạng.

Đồng Trình nhàn nhạt liếc mắt nhìn ả, cầm điện thoại di động đi tới một bên.

Trên mặt Bạch San đã không còn chút huyết sắc, sau khi nhận ra Đồng Trình, ả rốt cục cũng tin tưởng những lời Hà Huệ nói trước đó.

Người đàn ông mà ả không thể tra ra bối cảnh, hiển nhiên cũng không phải kẻ vô danh.

Chờ Đồng Trình nói chuyện điện thoại xong trở về, Bạch San bày ra bộ dạng nhu nhược: "Anh muốn bao nhiêu tiền, tôi có thể cho anh tiền, chỉ cần anh thả tôi đi."

Đồng Trình nhìn Bạch San khinh bỉ: "Cô Bạch không cần làm những việc lãng phí thời gian, cảnh sát đang trên đường tới rồi."

"Không, tôi sẽ đưa toàn bộ tài sản của tôi cho anh, van cầu anh, thả tôi đi có được hay không, tôi thật sự biết sai rồi, tôi không dám nữa, tôi đi xin lỗi cậu ta có được không?"

Bạch San ném vali trong tay đi, trực tiếp quỳ xuống, dáng vẻ chật vật, đâu còn đoan trang mỹ lệ như lúc ở trên màn ảnh.

Đồng Trình nhắc vệ sĩ bênh cạnh trông coi ả, hắn thì ra bên ngoài đợi cảnh sát tới, đối với kiểu người như Bạch San, hắn thực sự không muốn lãng phí thời gian.

Cảnh sát tới rất nhanh, người vừa đến, trực tiếp bắt lấy Bạch San đang làm trò, mặc cho Bạch San vừa khóc lại kêu, cuối cùng vẫn bị mang lên xe cảnh sát...

Ba ngày sau, báo mới của thành Nam đưa tin chi tiết về vụ việc trên, đồng thời bởi vì sự việc có liên lụy tới nhân vật công chúng, nên đặc biệt cho phép quay video công khai hỏi cung, muốn dùng cách thức này để được nhiều người chú ý.

Thời điểm báo đài đưa tin, đoàn phim Thượng Tiên cũng đăng bài viết mới.

Mà phần diễn của Dung Hiểu cũng chỉ còn lại một chút, ngày hôm nay quay xong sẽ chính thức hơ khô thẻ tre.

(*hơ khô thẻ trẻ: Ngày xưa, khi sách vở còn làm bằng tre, trúc thì sau khi viết xong một quyển các cụ sẽ mang nó đi hong khô. Ở đây chỉ việc một diễn viên kết thúc phần diễn của mình trong một bộ phim. Hơ khô thẻ tre thường được dùng trong ngành điện ảnh với ý nghĩa như trên)

Có điều vai nữ chính gặp vấn đề, đoàn phim Thượng Tiện lại phải chuẩn bị tuyển nữ chính mới đến quay bù lại phần diễn của Bạch San, thành ra toàn bộ kế hoạch khác chuẩn bị tốt rồi lại bị đẩy về phía sau.

Dù vậy, người như Bạch San phải trả cái giá lớn vẫn khiến người ta thật hả hê.

Sau khi cùng Phó Duy Trạch tập luyện phục hồi, trên đường tới phim trường, Dung Hiểu bật video hỏi cung Bạch San lên, kỳ thực cậu vẫn không hiểu nổi, trước đây cậu và Bạch San chưa hề có tiếp xúc gì, tại sao cô ta lại có nhiều ác ý đối với cậu như vậy?

Trong video, Bạch San ngồi ở trong phòng thẩm vấn, lớp trang điểm đã được tẩy sạch, nhìn qua rất chật vật, hơn nữa vẻ mặt căng thẳng, cả người thoạt nhìn như già đi mười tuổi, sau khi xin được một điếu thuốc từ phía cảnh sát, cảm xúc mới dần dần ổn định lại, đại khái cũng biết cảnh sát có thể tìm tới ả, tất nhiên là đã nắm đủ chứng cứ.

"Các người hỏi tôi vì sao lại nhắm vào cậu ta à, ha, tôi là diễn viên, lăn lộn trong cái vòng này năm năm mới có địa vị như ngày hôm nay, là một người phụ nữ, tôi có được mấy lần năm năm chứ. Bộ phim Thượng Tiên này, từ diễn viên đến chế tác, thành viên nòng cốt cũng không tệ, tôi vốn muốn mượn bộ phim này tiến thêm một bước, kết quả nửa đường lại nhảy ra một vai diễn anh trăng sáng của nam chính, ý nghĩa tồn tại của loại nhân vật này, chính là dùng để khiêu chiến với nữ chính!"

"Mà nữ chính của bộ phim, đáng lẽ ra phải là ánh trăng sáng của nam chính, tự nhiên có một nhân vật như vậy, giống như nhặt lại đồ thừa ấy, vậy tôi tranh thủ vai nữ chính này còn có ý nghĩa gì, tôi vốn muốn để người đại diện thương lượng với đạo diễn bỏ cái nhân vật này đi, kết quả bị đạo diễn cự tuyệt "

Nói tới chỗ này, Bạch San thu hồi vẻ không cam lòng trên mặt, hít một hơi thuốc: "Các người có thể cảm thấy lý do của tôi nghe rất buồn cười, thế nhưng tôi thật sự bị nhân vật này làm cho buồn nôn, huống hồ diễn viên đảm nhận nó, kỹ năng diễn xuất còn không kém gì so với tôi, tuy rằng việc này tôi không muốn thừa nhận, nhưng đến thời điểm như thế này, cũng không có gì là không thể nói, tôi muốn cậu ta biến đi, cho nên mới bắt đầu dùng ảnh selfie, cố ý chụp cả cậu ta và người kia vào trong ảnh, mục đích chính là mượn dư luận tạo áp lực cho cậu ta, trước tiên bôi xấu thanh danh cậu ta, nhưng tôi không nghĩ tới, cậu ta cùng người đàn ông kia lại có bản lĩnh như vậy, trực tiếp hủy bỏ một nhân vật rất quan trọng đối với tôi."

"Là tôi đánh giá thấp cậu ta, tôi nên nghe lời quản lý thu tay lại, nhưng tôi không cam lòng, dựa vào cái gì một tân binh mới ra mắt như cậu ta lại có thể đạp lên đầu tôi?"

Bạch San cười nhạo một tiếng: "Bất quá cũng chỉ là thứ đồ người khác chơi hỏng, có chút kỹ năng diễn xuất mà cũng dám khoe khoang..."

"Chú ý lời nói của cô!"

Bạch San bị cảnh sát nhắc nhở mới thu liễm lại tiếp tục nói: "Đáng lẽ tôi cũng không tìm được cơ hội ra tay, vừa vặn ngày đó Giám chế Trương muốn mời toàn bộ mọi người trong đoàn phim uống trà sữa, tôi liền lợi dụng cơ hội lần này, trùng hợp nghe được thư ký trường quay trong lúc gọi điện thoại nói cần tiền, tôi liền mua một chiếc thẻ giả, gửi thông tin cho cô ta, ngay từ đầu tôi cũng không nghĩ sẽ thuận lợi như vậy, kết quả có tiền thật sự có thể sai khiến quỷ thần. Thư ký trường quay không từ chối, mọi chuyện sau đó hết sức thuận lợi, tôi chuẩn bị tốt cốc trà sữa có thuốc, thư ký trường quay chủ động đi mua trà sữa, chỉ cần đến lúc đó hoán đổi trà sữa là được rồi, về phần tại sao lại liên lụy đến Hứa Nghị?"

"Làm thế nào để hủy hoại một diễn viên, không phải rất dễ dàng sao, trực tiếp để lộ ra bê bối là đủ rồi, không có gì so với chuyện một diễn viên mới lợi dụng thời gian làm việc, vụng trộm với diễn viên nam cùng đoàn trong phòng hóa trang càng giật gân đi, chỉ cần công bố ra ngoài, đừng nói kỹ năng diễn xuất của cậu ta tốt thế nào, người sau lưng lợi hại bao nhiêu, đều không thể xoay người, đây chính là mục đích của tôi, còn Hứa Nghị chỉ là trùng hợp, bản thân tôi không có ác ý gì với anh ta."

"Hết thảy kế hoạch đều rất hoàn mỹ, điều duy nhất khiến tôi không ngờ tới chính là, người uống cốc trà sữa kia lại không phải Dung Hiểu, ha ha, cậu ta thật đúng là mạng lớn..."

Video kết thúc tại đây, Dung Hiểu đè xuống tâm lý chua xót, mở khu bình luận ——

"Thật sự đổi mới tam quan của trẫm, một người muốn hận một người khác đúng là không cần lý do!"

"Lý do này làm mị sợ chết khiếp luôn, chỉ vì một vai diễn lại có thể giở trò đưa đồng nghiệp vào chỗ chết, ả đúng là lòng dạ rắn rết!"

"Tôi cảm thấy bản thân từng yêu thích một người như thế đúng là sỉ nhục!!"

"Hậu viện hội của Bạch San hôm nay chính thức thông báo giải tán, xin chân thành nhận lỗi với Dung Hiểu, Hứa Nghị, Đào Nhạn cùng toàn thể thành viên trong đoàn phim Thượng Tiên!!"

"Sao lầu trên phải xin lỗi chứ, yêu thích nhầm loại phụ nữ như vậy các bạn cũng là người bị hại thôi, kính nhờ mấy công ty giải trí trước khi ký kết một người mới, có thể đừng chỉ nhìn mỗi mặt không, có thể cân nhắc thêm nhân phẩm của người ta không?"

"Vãi luôn, ông đây đúng là mắt mù, ban đầu ông còn nghĩ cô ta là người tốt, ngây thơ, còn thích cô ta trong quãng thời gian dài, ông đây đúng là thằng ngu!!!!"

"Thật sự hiện tại mị rất là muốn biết tâm tình của đám fan nhà cô ta, một người có thể làm tổn thương nhiều người một lúc như vậy, Bạch giáo chủ thực sự đỉnh đỉnh đỉnh!!!!"

"Chỉ muốn nói một câu, quý vòng thật loạn!!"

"Tôi muốn biết Dung Hiểu cùng người đàn ông chỉ lộ ra cái gáy kia đến cùng là có quan hệ như thế nào!!!"

"Kỹ năng diễn xuất của Dung Hiểu lại có thể được khẳng định vào thời điểm này!!!!"

Phó Duy Trạch nắm lấy tay Dung Hiểu: "Qua rồi, đừng xem nữa."

Dung Hiểu quay đầu nhìn anh: "Tôi chỉ không nghĩ tới lý do của cô ấy lại là thế này."

Nếu như có thể, Phó Duy Trạch rất không muốn cậu phải trải qua chuyện bẩn thỉu như vậy, chỉ là anh biết, Dung Hiểu cũng không cần anh quá bao bọc: "Đừng nghĩ nhiều như thế, đóng phim cho tốt là được."

"Ừm." Dung Hiểu cất điện thoại, nở nụ cười với Phó Duy Trạch, "Phó tiên sinh, chờ bộ phim này hơ khô thẻ tre, tôi có thời gian rảnh, hai chúng ta thử xem có thể tách ra bao lâu, nếu là..."

"Em muốn rời đi?" Phó Duy Trạch không để cậu nói xong trực tiếp ngắt lời, hỏi ra chuyện mà anh vẫn luôn để tâm.

"Không phải, tôi vẫn cảm thấy tình huống của chúng ta bây giờ là bởi vì thân thể anh còn chưa khỏe, chờ anh khôi phục hoàn toàn là có thể không bị ảnh hưởng bởi mùi hương nữa, như vậy không phải rất tốt sao?"

Đứa nhỏ giải thích rõ ràng nhưng cũng không phải là đáp án Phó Duy Trạch muốn: "Vậy em tính bao giờ trả lời tôi?"

Câu nói đột ngột này lại khiến Dung Hiểu có thể hiểu được ý anh.

Hai má nóng bừng, ban đầu cậu đáp ứng với Phó Duy Trạch là sẽ suy nghĩ, cũng không phải định lừa anh, chỉ là sau đó xảy ra chuyện này, tới hôm nay bỗng nhiên bị Phó Duy Trạch hỏi như vậy liền có một loại cảm giác bị thầy giáo kiểm tra bài tập đột xuất, mà cậu còn chưa làm được bài nào.

"Tôi còn chưa suy nghĩ xong, anh đừng thúc tôi, cân nhắc xong sẽ nói cho anh biết, ừm, anh đừng lo lắng, tôi không hề muốn rời đi." Nói xong câu đó, Dung Hiểu đeo túi xách xuống xe.

Phó Duy Trạch nhìn Dung Hiểu chạy trốn như thỏ con, nhếch lên khóe môi.

Đứa nhỏ rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của anh, nếu không thì đã không nói thêm câu sau.

Ấm áp như thế, làm sao anh có thể buông tay?

Sau khi video hỏi cung Bạch San công bố, đoàn phim Thượng Tiên cũng đăng bài giải thích ——

Đoàn phim Thượng Tiên V: Chuyện hàng ngày ở đoàn phim Thượng Tiên: Cảm ơn mọi người vẫn luôn chú ý tới sự việc lần này, rất xin lỗi vì ngay từ đầu không thể thông báo rõ ràng với mọi người, bởi vì sự việc nghiêm trọng, trong lúc chưa bắt được thủ phạm chúng tôi không dám để lộ thông tin, thật sự không nghĩ tới kết quả sẽ là như vậy. Nhưng tin tức tốt là không có ai bị thương cả, hôm nay toàn bộ đoàn phim Thượng Tiên đã trở lại công tác, mặt khác toàn bộ phần diễn của cô Bạch San sẽ bị cắt bỏ, lần nữa lựa chọn diễn viên thích hợp, lần này chúng tôi nhất định sẽ coi trọng nhân phẩm, chắc chắn sẽ không để tái diễn chuyện như vừa rồi, xin mọi người cùng giám sát, đồng thời đối với việc cô Bạch gây tổng thương đến thân thể và nhân phẩm của các diễn viên Đào Nhạn, Hứa Nghị, Dung Hiểu chúng tôi nhất định sẽ làm thủ tục khởi kiện...

【 Ảnh 】 【 Ảnh】 【 Ảnh】...

"Đoàn phim không cần nói xin lỗi, mọi người không lên tiếng là đúng rồi, ai biết được nếu đăng thông báo có đánh rắn động cỏ hay không!"

"Chỉ một người mà gây thiệt hại cho nhiều người như vậy đúng là ghê gớm!!"

"Đến bây giờ mị vẫn không hiểu nổi suy nghĩ của người đàn bà này, chỉ vì một vai diễn lại có thể ác độc đến như vậy, @ Công ty giải trí Tinh Hoa, các người có muốn nói gì hay không?"

"Thời điểm như thế này người đại diện phòng làm việc Bạch San cũng bắt đầu giả chết đúng hay không?"

"Tôi không tin người đại diện của Bạch San không biết chuyện này, không ngăn cản chắc nghĩ tân binh người ta dễ ức hiếp, kết quả không ngờ lại đụng phải cột sắt rồi!"

"Bạch San không phải nói hối hận vì không nghe lời người đại diện sao, người đại diện cũng vô tội, lầu trên vui lòng xem kỹ rồi hãy nói có được không?"

...

Sau khi đoàn phim Thượng Tiên đăng bài, Đào Nhạn cùng Hứa Nghị lần lượt chuyển phát bài đăng, ngoại trừ cảm ơn fan vì đã quan tâm cùng biểu thị bản thân không có việc gì, còn nhấn mạnh rằng sẽ truy cứu trách nhiệm của Bạch San trước pháp luật.

Trương Cung nhìn thấy Dung Hiểu lại đây, liền hỏi: "Nhìn thấy tin tức không, cậu cũng chia sẻ lại đi nhé."

Lúc còn ở trên xe, Nhan Thanh đã gửi tin nhắn nhắc cậu chuyện chia sẻ lại bài đăng, đồng thời nhắc cậu giải thích quan hệ với Phó Duy Trạch.

"Em đăng ngay đây." Cầm túi trong tay đưa cho Hạ Phương, Dung Hiểu ngồi xuống, gõ bài đăng weibo ——

Dung Hiểu 1234V: Cảm ơn mọi người quan tâm, tôi rất khỏe, thế nhưng rất xin lỗi vì chuyện của tôi đã mang lại phiền phức cho đoàn phim, Đào Nhạn và Hứa Nghị, thực sự vô cùng áy náy... Đoàn phim Thượng Tiên V:...

"Anh bé ấm áp quá, rõ ràng cũng là người bị hại, lại vẫn bày tỏ sự áy náy với mọi người, Bạch San sao không c.h.ế.t đi chứ!!"

"Anh bé đừng tự trách, nếu như anh có thể sớm dự liệu những việc này thì có thể tránh rồi, không cần xin lỗi vì người xấu! !"

"Anh bé giỏi nhất, ủng hộ anh nhé, hiện tại mị cực kỳ mong đợi "Thượng tiên" công chiếu, mị không biết là diễn xuất đỉnh cao như thế nào lại khiến cho Bạch San đố kị thành như vậy?"

"Bạch San không hổ là giáo chủ Hoa sen trắng, vừa ngu vừa độc, hại người hại mình!!!"

"Xem xong video hỏi cung, có mấy lần Bạch San đề cập đến kỹ thuật diễn của Dung Hiểu mà bộ dạng canh cánh trong lòng, mỗ buồn cười muốn chớt, thể loại đố kỵ với người khác xong bản thân lại tài không bằng người đúng là đặc sắc, quả nhiên hiện thực còn kích thích hơn cả phim!"

"Bạch San đúng là gieo gió gặt bão!!!"

"Tôi chỉ muốn biết người đại diện công ty Bạch San, hoặc quản lý của ả sao chưa lên tiếng, chẳng lẽ không có lời nào muốn nói?

Dung Hiểu 1234V: Quan hệ người nhà... 【 Ảnh 】

"Gàooooooooo, rốt cục trả lời rồi!!!!"

"Mỗ sớm đã muốn nói có thể là người nhà, nhìn bộ dáng giống mấy ông chủ lớn ghê nhỉ?"

"Theo quan sát của mị, tuy rằng chỉ có một cái gáy, nhưng nhìn một đầu tóc này thì tuổi của đối phương cũng không lớn lắm, cầu xem mặt!!"

"Ha ha, úi zời lầu trên đỉnh ghê, nhưng mà mị cũng muốn nhìn mặt của anh zai này ghê á!!!"

"Chẳng lẽ chỉ có tui muốn nói, quan hệ người nhà cũng có rất nhiều loại, đến tột cùng là anh trai, hay là ông..."

"Lầu trên muốn nói gììiiiiii, nói thẳng luônnnn, đừng kìm nén, mỗ cảm thấy đó chính là chân tướng đó!!!!"

"Nhất định là anh trai, sao có thể là ông xã được, anh bé mới có bao tuổi chứ, đi ra đi ra, chúng ta không nhận!!!"

"Thím lầu trên chấp nhận hiện thực đi, đối với người song tính thì 18 tuổi kết hôn rất là bình thường!!!"

"Mị không tin, mị không tin, mị không tin, anh bé nhà chúng ta đáng yêu như vậy, làm sao có khả năng đã kết hôn!!!!"

"Hình như chỉ có tui thấy chiếc gáy này nhìn cũng rất ổn nha, với độ che phủ tóc như này, có thể khẳng định năng lực ở phương diện kia cũng không kém đâu!!"

"Tôi nghi ngờ bà trên kia lái xe, mà tôi không có chứng cứ!!!!"

"Ê nhưng mà sao các thím có thể từ một cái gáy mà nhìn ra được nhiều thông tin dzị?"

Dung Hiểu không nghĩ tới bản thân vừa đính chính thông tin về Phó Duy Trạch xong, hai giờ sau đã lên hot search, thậm chí vị trí còn ở ngay chính giữa, đề tài tên là "liệu có thể phán đoán năng lực ở phương diện "này nọ" qua gáy không"...

Lúc Đào Nhạn đưa điện thoại cho cậu xem, Dung Hiểu hết sức vui mừng vì Phó Duy Trạch không có weibo.

Nếu có thì cậu không biết phải giải thích như nào luôn, rõ ràng cậu không nói thêm gì, làm sao mọi chuyện lại biến thành như thế này?

Đào Nhạn đúng là bội phục cái thể chất tùy tiện đăng một bài cũng có thể tạo độ hot của Dung Hiểu.

Cười nói: "Không biết Phó tiên sinh đối với việc chiếc gáy của mình debut ở vị trí Center có cảm tưởng như nào nhỉ?"

Dung Hiểu: "..."

Anh ấy tuyệt đối không thể biết!

Đào Nhạn thu lại biểu tình trên mặt nhìn về phía Dung Hiểu: "Ngày đó cậu gửi xong thông tin tôi cũng suy nghĩ một hồi, tôi vẫn không cam tâm, cậu nói xem tôi thật sự rất kém cỏi hả, sao anh ấy lại không thích tôi chứ, ngay cả lý do cũng không cho tôi biết đã cự tuyệt?"

Ngày thứ hai sau khi trở về từ chỗ Đào Nhạn, Dung Hiểu đi thăm Hứa Nghị, tiện thể uyển chuyển nhắc về Đào Nhạn, Hứa Nghị hỏi thẳng cậu: "Đào Nhạn bảo cậu tới?"

Dung Hiểu cảm thấy Hứa Nghị và Đào Nhạn thật sự là hai người có tính cách đối lập, Hứa Nghị luôn luôn có thể nhìn nhận vấn đề một cách lý trí.

"Cũng không phải, tôi vốn đã muốn tới thăm anh."

"Tôi và cậu ấy không thể, thứ tình cảm này, không phải cứ nỗ lực là được, cậu ấy rất tốt, nhưng chúng tôi không thích hợp, cậu và cậu ấy có quan hệ tốt, hãy khuyên cậu ấy đừng chỉ treo cổ trên một cành cây như tôi, không có kết quả."

Hứa Nghị từ chối rất thẳng thắn, không có bất kỳ chỗ nào để nói thêm.

Dung Hiểu biết được Hứa Nghị thật sự không có ý tứ phát triển thêm với Đào Nhạn, sau khi cậu gửi tin nhắn cho Đào Nhạn, Đào Nhạn chỉ nói "Đã biết", sau đó không trả lời thêm câu nào nữa.

Cậu vốn cho là Đào Nhạn còn đang gặm nhấm chuyện này, lại không nghĩ tới Đào Nhạn đã đưa ra quyết định.

"Cậu có muốn nói chuyện với anh ta một chút không?" Dung Hiểu thăm dò, cậu cảm thấy giữa Đào Nhạn cùng Hứa Nghị thật sự thiếu sót một lần giãi bày thẳng thắn.

"Thật sự muốn nói chuyện với anh ấy, mà chờ sau khi bộ phim này hơ khô thẻ tre đã, không nói tôi nữa, hôm này cậu cũng xong việc rồi, sẽ không có người nói chuyện với tôi, có thời gian nhất định phải tìm tôi đó, nghe rõ chưa?"

"Biết rồi mà, có thời gian nhất định ra ngoài đu đưa với cậu."

"Ừm." Đào Nhạn xác thực rất không nỡ xa Dung Hiểu, hiếm khi gặp được đồng loại hữu duyên ưng ý từ lời nói đến việc làm, chờ Dung Hiểu rời đoàn, sẽ không có ai nghe y cằn nhằn nữa, nhưng nghĩ lại hai người còn có một show thực tế quay chung, lại thấy phấn chấn trở lại.

Cảnh quay cuối cùng của Dung Hiểu vượt qua rất thuận lợi, ngay sau khi Quách Đức Long hô "Cắt", mọi người trong đoàn dồn dập tới chúc mừng.

Cậu thậm chí còn không biết Hạ Phương chuẩn bị hoa từ khi nào, Dung Hiểu tuy rằng cảm thấy có chút khoa trương, nhưng trong lòng vẫn rất vui.

Quách Đức Long lại đây nói: "Dung Hiểu, kỹ năng diễn xuất của cậu không tồi, nhất định phải chăm chỉ nỗ lực, sau này không sợ không có cơ hội, hi vọng tương lai chúng ta lại có thể tiếp tục hợp tác."

"Cảm ơn đạo diễn Quách đã chăm sóc bấy lâu nay, em đã học được rất nhiều điều."

Trương Cung cười nói: "Cậu khá lắm, cố lên nhé."

"Cảm ơn anh Trương."

Thay đổi trang phục, Dung Hiểu lại chụp một tấm ảnh với Trương Đồng, sau đó ôm mấy món quà mọi người tặng cho cậu đi về phía Phó Duy Trạch.

Đồng Trình đi tới nhận lấy đồ trong tay cậu, Dung Hiểu đưa cho hắn, lại nghe Phó Duy Trạch nói: "Có thích hoa không?"

"Là anh mua sao?" Dung Hiểu còn cho là do Hạ Phương chuẩn bị, không nghĩ tới lại là Phó Duy Trạch.

"Ừ, em thích không?"

"Ừm." Dung Hiểu ngọt ngào nở nụ cười, chỉ cảm thấy Phó Duy Trạch luôn có thể tạo cho cậu niềm vui bất ngờ.

"Ừm, vậy thì tốt." Phó Duy Trạch nở nụ cười, đôi mắt quét qua chỗ quà tặng Dung nhận được, đứa nhỏ có vẻ còn được hoan nghênh hơn so với tưởng tượng của anh.

Điều này khiến anh cảm thấy rất vui mừng đồng thời cũng cảm nhận được nguy cơ.

Bên ngoài quá nhiều cám dỗ, không thể không phòng: "Đồng Trình, trước tiên chưa về nhà vội."

"Vâng, Phó tiên sinh, chúng ta đi đâu ạ?" Đồng Trình hỏi cũng là điều Dung Hiểu thắc mắc.

Phó Duy Trạch giơ tay sờ tóc một chút: "Đi cắt tóc."

Đồng Trình: "Đến chỗ của thầy Khải Văn ạ?"

Phó Duy Trạch: "Ừm."

Dung Hiểu: "..."

Phó Duy Trạch thật sự không có weibo chứ?

Hết chương 37.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro