Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

Đẩy cửa ra, tiếng nói bên trong im bặt, Phó Tu thấy Phó Duy Trạch trở lại liền đi tới: "Kiểm tra xong?"

"Vâng, xong cả rồi." Dung Hiểu đẩy Phó Duy Trạch đến trước giường, nhấc thảm khỏi đùi anh, ôn nhu nói, "Bác sĩ nói kết quả kiểm tra ngày mai mới có."

"Đúng vậy, cậu Phó kiểm tra mấy hạng mục trên thân thể, ngày mai mới có kết quả, hôm nay trước cứ nghỉ ngơi thật tốt, chờ có kết quả, nếu không có vấn đề gì thì có thể sắp xếp phẫu thuật." Bác sĩ đứng bên cạnh nghe vậy liền giải thích, gật đầu với Phó Duy Trạch: "Cậu Phó nghỉ ngơi cho tốt, có việc gì nhắn y tá tới tìm tôi."

Chờ bác sĩ rời đi, Dung Hiểu cùng bác Trình đỡ cánh tay Phó Duy Trạch nhấc anh lên giường, Phó Tu ôm chăn đứng ở bên cạnh: "Vừa rồi bác sĩ có nói với ông, tỷ lệ phẫu thuật thành công lên tới 90%, sau phẫu thuật luyện tập cho tốt, hoàn toàn có thể khôi phục lại như người bình thường, chỉ là..."

Nói tới đây Phó Tu dừng lại, cầm chăn trong tay đắp lên đùi Phó Duy Trạch, biểu tình có chút nghiêm nghị.

Dung Hiểu không tự chủ nhìn về phía Phó Duy Trạch, chỉ thấy vẻ mặt của anh rất bình thản, tựa hồ không hề bị tâm tình của Phó Tu ảnh hưởng, tự nhiên nói: "Chỉ là cái gì?"

Phó Tu thở dài: "Bác sĩ nói là để bảo đảm khi phẫu thuật tỷ lệ thành công cao, chỉ có thể gây tê nửa người, hơn nữa thuốc tê cũng không được dùng liều cao, trong quá trình phẫu thuật có thể thuốc tê sẽ mất tác dụng, sẽ đau đớn vô cùng, nếu chữa trị bằng phương pháp cũ cũng không phải là không có..."

"Con có thể kiên trì." Phó Duy Trạch không để Phó Tu nói xong câu cuối, thái độ kiên quyết nhìn Phó Tu, bọn họ đều biết, phương án trị liệu tốt nhất chính là phẫu thuật, phương pháp cũ chỉ là an ủi mình.

Dung Hiểu đem thảm len đã gấp kỹ để ở một bên, tâm tình không thể nào bình tĩnh, trong quá trình phẫu thuật thuốc tê sẽ mất đi hiệu lực, Dung Hiểu thật không dám nghĩ tới sẽ đau tới mức nào.

Phó Tu hít sâu một hơi, chớp chớp mắt, khiến tâm tình mình ổn định lại, đã sớm nghĩ tới kết quả này, cho nên cũng không bất ngờ lắm, điều duy nhất là thấy đau lòng vì Phó Duy Trạch: "Ông cũng nghĩ như vậy, cứ an bài vậy đi."

"Tiên sinh." Bác Trình đi tới khẽ gọi một tiếng, Phó Tu quay đầu liếc nhìn bác, sau đó quay sang nói với Dung Hiểu, "Hai đứa kiểm tra xong cũng trưa rồi, đều nghỉ ngơi một chút đi."

Nói xong mang theo bác Trình đi khỏi phòng bệnh.

Đóng cửa lại, bác Trình mới mở miệng: "Cậu hai tới nhà."

Phó Tu gật gật đầu, từ đầu tới cuối ông cũng không nghĩ chuyện Phó Duy Trạch tỉnh lại có thể giấu gã bao lâu, "Nó làm cái gì?"

"Không làm gì cả, chỉ đi tới phòng thiếu gia Duy Trạch liếc mắt nhìn qua một chút rồi đi, không nói gì."

...

Dung Hiểu đẩy ghế lăn để gần cửa sổ, trở lại bên cạnh bàn rót cốc nước đưa cho Phó Duy Trạch: "Uống nước đi."

Phó Duy Trạch tiếp nhận nói tiếng cảm ơn, liền nghe Dung Hiểu nói: "Bác Trình đã chuẩn bị cơm rồi, chúng ta ăn đi."

"Được." Phó Duy Trạch cũng không cảm thấy đói bụng lắm, có Dung Hiểu ở bên người, mùi hương trong veo kia như đang nuôi dưỡng anh, làm cho anh có cảm giác rất tốt.

Mới vừa mở hộp cơm ra, điện thoại cũ trong túi Dung Hiểu liền rung lên.

Tiếng rung ầm ĩ như xe nổ máy, dọa cậu giật nảy một cái.

Lúng túng lấy ra, nhìn thấy trên màn ảnh hiện một cái tên, theo bản năng nhìn về phía Phó Duy Trạch, vừa vặn anh cũng ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, Dung Hiểu không biết tại sao bản thân lại có cảm giác chột dạ.

"Sao lại không nghe?"

"Aizz... Là người quản lý của tôi!"

"Sợ?"

"Không, không phải." Dung Hiểu nói xong liền bấm nghe, có điều chưa kịp để cậu lên tiếng, bên kia đã truyền tới âm thanh, "Dung Hiểu tôi đúng là coi thường cậu rồi, lúc đầu còn nghĩ cậu không hiểu mấy chuyện này, không nghĩ tới là chân nhân bất lộ tướng, có điều thế sự đổi thay cậu nên cẩn thận chút."

Triệu Tĩnh nói xong trực tiếp cúp máy, Dung Hiểu cất lại điện thoại, cẩn thận liếc nhìn Phó Duy Trạch.

Cái điện thoại nát của cậu, lúc nhận điện thoại không khác gì phát thanh, chắc chắn Phó Duy Trạch cũng đã nghe thấy, nhấp môi dưới: "Chị ta chỉ muốn dọa tôi chút thôi, tôi không sợ."

Phó Duy Trạch bị câu nói này của Dung Hiểu khiến cho tâm mềm nhũn: "Sao em biết cô ta chỉ dọa em, sau này khi em tiến vào showbiz, không tránh khỏi sẽ chạm mặt, em không sợ cô ta sẽ làm gì em sao?"

Dung Hiểu lắc đầu: "Tôi không biết, chị ta nếu thật muốn làm gì thì bây giờ tôi cũng không đoán được, tôi không thể bởi vì việc này mà từ bỏ chuyện tôi muốn làm."

"Thích làm nghệ sĩ đến vậy sao?" Phó Duy Trạch có chút ngoài ý muốn với sự kiên định của cậu về việc này.

"Chỉ là tôi thích đóng phim thôi." Hoặc là nói, đóng phim có thể làm cho cậu lại gần ước mơ hơn một chút, có điều chuyện này không cần thiết phải giải thích với Phó Duy Trạch, "Ăn cơm thôi."

"Được."

Sáng sớm ngày hôm sau đã có kết quả, bác sĩ phụ trách điều trị chính cho Phó Duy Trạch nhanh chóng thành lập tổ nhóm, cẩn thận tỉ mỉ lên phương án cho cuộc phẫu thuật lần này.

Phó Tu tham dự thảo luận trở về: "Thời gian phẫu thuật đã xác định, trước buổi trưa ngày kia, bác sĩ cũng xem qua kết quả của Dung Hiểu, ngoại trừ hơi thiếu dinh dưỡng thì kết quả còn lại đều ổn, bao gồm cả phân tích tuyến mồ hôi cũng không khác người bình thường, con nói xem thứ mùi đó có phải là do tâm lý của con tác động không?"

Câu cuối cùng hiển nhiên là nói với Phó Duy Trạch, dù sao trừ anh ra, cho dù là bản thân Dung Hiểu hay những người khác đều không ngửi được mùi gì đặc biệt trên người cậu.

"Có thể là vậy." Ngay từ đầu cũng nghĩ tới kết quả đó, hiện tại càng thêm khẳng định, mùi hương trong veo trên người Dung Hiểu chỉ có hiệu quả đối với một mình anh.

Có lẽ thật sự là tâm lý anh có vấn đề.

Dung Hiểu không tiện tham dự vào đề tài này, tiếp nhận kết quả xét nghiệm của mình từ tay Phó Tu, liếc mắt nhìn một chút, xem không hiểu gì nên liền cất đi: "Ông ơi, bác sĩ có nói hai ngày trước phẫu thuật này cần chuẩn bị những gì không ạ?"

"Có nói, ẩm thực vẫn nên lấy thanh đạm làm chính, bảo trì tâm trạng thoải mái, nghỉ ngơi nhiều, buổi tối con chuẩn bị ít nước, giúp Duy Trạch lau người." Phó Tu nói tự nhiên, Dung Hiểu lại đỏ mặt, trước đó Phó Duy Trạch hôn mê việc này cậu cũng làm qua, nhưng dù sao lúc đó anh cũng không biết gì, hiện tại để cậu làm chuyện này khi anh tỉnh táo thì có chút xấu hổ.

"Ông để bác Trình..."

"Tôi làm được rồi." Dung Hiểu đỏ mặt, đánh gãy lời Phó Duy Trạch muốn nói, "Đừng... đừng làm phiền bác Trình, tôi làm là được rồi."

Phó Tu cười lắc đầu: "Dung Hiểu còn chưa ý kiến, con xấu hổ gì chứ, con yên tâm, lúc con hôn mê đều do cậu ấy giúp con."

Trêu ghẹo cháu mình một câu, Phó lão gia tử cảm thấy tinh thần rất tốt: "Ông đã nói chuyện với bác sĩ rồi, chờ con phẫu thuật xong có thể trở về nhà tĩnh dưỡng, lúc đó mời thêm bác sĩ hướng dẫn chuyên nghiệp tới để giúp con luyện tập, ông đã bảo bác Trình chuyển phòng của con với Dung Hiểu xuống tầng một, bên cạnh là phòng luyện tập, sau này đi lại cũng tiện."

Phó Duy Trạch gật gật đầu: "Ông thấy ổn là được rồi."

"Vậy được, hôm nay và ngày mai đều không có việc gì, để Dung Hiểu ở cùng con, chúng ta đi trước."

Người vừa đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người là cậu và Phó Duy Trạch, hai má Dung Hiểu nóng bừng đứng ở đó, không biết phải làm sao.

"Mặt em sao lại đỏ như vậy?"

"A?" Theo bản năng sờ lên mặt một cái, Dung Hiểu chớp mắt, chột dạ nói, "Hơi nóng."

Nói xong sợ Phó Duy Trạch hỏi lại, vội vàng nói: "Vậy... vậy anh muốn nghỉ ngơi trước, hay là tôi giúp anh lau..."

Lúc Dung Hiểu nói những lời này, ánh mắt lơ đãng không cố định, cũng không dám nhìn anh, nhìn vành tai thiếu niên dần đỏ lên, không nhịn được nghĩ sao một người có thể "mềm" như vậy: "Em như vậy là không thể chờ nổi muốn lau người cho tôi sao?"

"Không... không phải... không phải như thế." Dung Hiểu không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, sốt ruột nhìn sang, vừa vặn va vào con ngươi đen nhánh tràn ngập vẻ trêu tức, tim bởi vì quá hồi hộp mà đập thình thịch.

"Không phải như vậy thì là gì?" Dung Hiểu lớn lên dễ nhìn, cũng không giống phần lớn người song tính thiên về vẻ nữ tính âm nhu, vẫn giữ khí chất thiếu niên sạch sẽ ngây ngô, ngũ quan trẻ trung xinh đẹp, một đôi mắt nai trong suốt tràn ngập linh khí, lúc nhìn người khác rất chăm chú, khi cười sẽ cong cong như trăng lưỡi liềm, còn khi thẹn thùng, đôi mắt như có hơi nước, tràn ngập gợn sóng.

"Thì là... là... không phải anh cũng đã giúp đỡ tôi sao, tuy rằng không thể so sánh với việc anh giúp tôi, nhưng tôi cũng muốn giúp được anh trong khả năng của mình." Huống hồ cậu cũng không phải chưa từng làm những chuyện này.

Dung Hiểu câu nệ vặn vặn ngón tay, không biết Phó Duy Trạch có tin vào lý do này hay không.

Cẩn thận nhìn Phó Duy Trạch một chút, liền đối diện với ánh mắt tràn ngập ý cười của anh, tâm lý hoảng hốt: "Tôi, tôi đi chuẩn bị nước cho anh."

Nhìn Dung Hiểu hoảng loạn quay người chạy đi, khóe môi Phó Duy Trạch nở nụ cười.

Giúp Phó Duy Trạch lau người cũng không khó làm, khó là khó ở chỗ làm chuyện này lúc Phó Duy Trạch tỉnh táo.

Dung Hiểu làm ướt khăn, đỏ mặt: "Tôi bắt đầu đây."

Phó Duy Trạch ngồi ở đó, tay lật tạp chí gật đầu.

Dung Hiểu nắm khăn mặt: "Anh như vậy, tôi không cách nào giúp anh lau được."

Phó Duy Trạch ngẩng đầu nhìn lại đây, thấy Dung Hiểu đỏ mặt, đang dùng con ngươi đen láy hoảng loạn kiên định nhìn anh, không nhịn được đùa cậu: "Vậy là em muốn tôi cởi quần áo?"

"Cũng... cũng không cần." Dung Hiểu không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, nhanh chóng chớp chớp mắt, "Cởi nút ra là được."

"Ừm." Phó Duy Trạch cảm thấy nếu đùa nữa đứa nhỏ sẽ khóc mất, lúc đầu thì trắng, bây giờ mặt đỏ như muốn nhỏ cả máu rồi.

Anh đè nén ý cười, đưa tay lên cởi nút áo.

Bởi vì bị bệnh nên ít rèn luyện, thân thể so với trước đây gầy rất nhiều, ngay cả cơ bụng tám múi trước đây đều chỉ còn dư lại một lớp mỏng manh.

Dung Hiểu đỏ mặt, nắm lấy khăn, đến gần giúp Phó Duy Trạch tỉ mỉ lau chùi một lần, cảm thấy được bản thân như đang bốc khói.

"Xong rồi, xong rồi." Dung Hiểu vội vã lau xong giả vờ tự nhiên xoay người, đem khăn mặt ấn vào trong bồn chà xát.

"Ừm, phía dưới không cần lau sao?" Phó Duy Trạch cài lại nút áo, giống như lơ đãng hỏi.

"Có lau, thế nhưng tôi chỉ có thể giúp anh lau chân một chút thôi." Dung Hiểu nắm khăn mặt, nửa sau của câu nói chột dạ không thôi, xoa xoa khăn mặt, không nhịn được oán thầm anh không thể yên lặng chờ đợi sao?

Đối diện ánh mắt lên án của Dung Hiểu, Phó Duy Trạch suýt chút nữa không kiềm chế được bật cười, giơ tay ho khan một tiếng: "Có cần cởi quần không?"

"Không cần cởi, đồ bệnh nhân rất rộng, anh nằm xuống, tôi giúp anh lau là được rồi." Câu nói này có chút nóng nảy, dường như sợ nói chậm một chút thì anh sẽ thật sự cởi quần ra vậy.

"Ra là vậy a!" Ý cười của Phó Duy Trạch càng lớn, chỉ cảm thấy đứa nhỏ như vậy thật sự đáng yêu muốn chết luôn.

"Không thì có thể thế nào chứ!" Dung Hiểu vắt khăn cho khô, đỏ mặt nhìn anh chằm chằm, phảng phất chỉ cần anh dám nhiều lời một câu nữa, cậu sẽ xù lông cho coi.

"Tôi chỉ là có chút tò mò, lúc tôi còn hôn mê, em giúp tôi lau như thế nào?"

"Anh!"

_____

Cái chương dài muốn chớt luôn ý :'(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro