Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9.

Dung Hiểu chỉ nghĩ Phó Duy Trạch có lời muốn nói với Phó Tu nên kêu cậu ra ngoài, cậu đứng ở cửa cũng không dám đi xa, sợ lát nữa Phó Duy Trạch cần tới cậu lại không tìm được.

Y tá nhìn thấy cậu, nghĩ là có chuyện gì thì đi qua hỏi: "Em sao lại ra ngoài?"

Nhìn thấy chị y tá vừa rồi, Dung Hiểu nở nụ cười: "Bọn họ đang..."

Còn chưa nói xong, cửa phòng theo dõi bật mở, Phó Tu nói: "Dung Hiểu mau vào đi."

Dung Hiểu vừa thấy sắc mặt Phó Tu không đúng, liền biết Phó Duy Trạch đang cần cậu, không để ý đến chị y tá đứng đó, trực tiếp tiến vào phòng theo dõi cùng Phó Tu.

Lúc này lông mày Phó Duy Trạch nhíu chặt, trên mặt bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp, Dung Hiểu sợ hết hồn, nghĩ đến lời nói trước đó của Phó Duy Trạch chợt hiểu được vừa rồi Phó Duy Trạch tại sao lại kêu cậu đi ra ngoài.

"Thật sự không cần kêu bác sĩ hả?" Dung Hiểu nắm chặt tay anh, cảm giác được lòng bàn tay anh lạnh lẽo, không nhịn được lo lắng hỏi.

Trong khoảnh khắc bàn tay được Dung Hiểu chạm vào, mùi hương trong veo lại tản mát vào không khí, dần trở nên nồng đậm, nơi hai bàn tay nắm lấy nhau như có dòng nước ấm tràn vào thân thể, cảm giác đau đớn từng chút biến mất.

Bởi vì đau đớn mà thần kinh căng thẳng, thư giãn một lúc, Phó Duy Trạch nhìn về phía Dung Hiểu, khàn khàn nói tiếng cảm ơn.

"Anh vừa để tôi đi ra ngoài là để làm thí nghiệm sao?" Tâm tình Dung Hiểu có chút phức tạp, lại không biết biểu đạt thế nào, dù sao cậu và Phó Duy Trạch không có quan hệ gì, cho nên cậu cũng cần phải quan tâm đến những gì anh làm, nhưng từ chuyện này khiến cho cậu cảm thấy rằng người đàn ông này không hề coi trọng thân thể của bản thân.

Không nhận ra sự buồn bực trong câu nói của đứa nhỏ, Phó Duy Trạch gật đầu nói: "Vừa rồi ông có bấm thời gian"

"Mười phút." Phó Tu nhìn đồng hồ đeo tay nói, "Các con chỉ có thể tách ra mười phút, cho nên Dung Hiểu à, mấy ngày này liền làm phiền con chăm sóc bên người Duy Trạch một bước không rời rồi."

"Con biết ạ thưa ông." Dung Hiểu thở dài, kiểm tra như vậy cũng tốt, để hai người họ biết được giới hạn thời gian, cũng tránh xảy ra bất trắc.

Phó Tu gật gật đầu: "Được rồi, hai đứa nghỉ ngơi trước, có việc gọi cho ông."

Đưa mắt nhìn Phó Tu rời đi, Dung Hiểu ngồi xuống ghế dựa, nhìn Phó Duy Trạch: "Anh còn đau không?"

"Không đau." Dù nói vậy nhưng trận đau đớn của rồi cũng làm tiêu hao hết hơn nửa sức lực, kỳ thực anh còn rất may mắn, nếu không phải có Dung Hiểu ở đây, với cơn đau đớn như vừa rồi, trong lúc phẫu thuật phát tác, anh hoàn toàn không có lòng tin có thể tiếp tục kiên trì.

Dung Hiểu nghe vậy không nhịn được nhớ lại nội dung tiểu thuyết, không hiểu sao lúc đấy cậu mới chỉ đọc được ba chương đầu cộng thêm một bản giới thiệu tóm tắt, giới thiệu tóm tắt nói "Dung Hiểu" làm nam thê xung hỉ gả vào nhà họ Phó, sau khi Phó Duy Trạch tỉnh lại, quan hệ của hai người cũng không tốt lắm, mà "Dung Hiểu" vì muốn địa vị của mình thật vững chắc trong nhà họ Phó, vội vàng muốn có được một đứa con, nhưng mỗi lần hắn (*hắn ở đây chỉ Dung Hiểu trong tiểu thuyết nguyên tác) đưa ra ý kiến muốn ngủ cùng Phó Duy Trạch, đều bị người đàn ông này từ chối.

Hắn không cam lòng, để có được đứa con đã làm ra rất nhiều chuyện nhưng cũng không thể toại nguyện, không chịu được đả kích, trong một đêm mưa chạy ra ngoài, xảy ra tai nạn giao thông mất trí nhớ, sau khi mất trí nhớ thì tính tình "Dung Hiểu" biến đổi rất lớn...

Tóm tắt đến đây là hết, còn về phần sau này tính tình "Dung Hiểu" thay đổi thành tốt hay xấu, Dung Hiểu cảm thấy không liên quan tới mình, dù sao từ khi bắt đầu, cậu cũng không phải hắn, càng không thể phát sinh việc sẽ vì đứa nhỏ mà quyến rũ Phó Duy Trạch.

Giới thiệu tóm tắt tuy không có nhiều nội dung, nhưng cũng khái quát một chút toàn bộ mạch truyện phát sinh, trong phần tóm tắt cũng không nói "Dung Hiểu" có mùi hương tự nhiên từ cơ thể hay không, nhưng nếu có, quan hệ của hai người sao không tốt lên được?

Nhớ lại ba chương đầu có nói tính cách "Dung Hiểu" âm trầm, không dễ ở chung, hắn muốn gả tới hoàn toàn là vì ham muốn bối cảnh nhà họ Phó, có thể trợ giúp hắn thoát khỏi cảnh khốn khó, còn Phó Duy Trạch chết hay sống, hắn cũng không quan tâm.

Cho nên phần tóm tắt nói Phó Duy Trạch sau khi tỉnh lại, quan hệ hai người cũng không tốt, khả năng là liên quan đến tính tình của "Dung Hiểu", còn từ chối yêu cầu "Dung Hiểu", nhớ tới câu nói hôm trước, Dung Hiểu cảm thấy được khả năng là do phương diện kia của Phó Duy Trạch thật sự có vấn đề.

"Em đang suy nghĩ gì vậy?" Phó Duy Trạch bị biểu tình lúc thì nhíu mày lúc thì trừng mắt của Dung Hiểu làm cho có chút tò mò cậu đang nghĩ gì.

Dung Hiểu sợ hết hồn, chột dạ chớp chớp mắt: "Không, không có gì." Nói xong, cầm lấy tăm bông trên bàn chấm chút nước, lại chấm bông lên đôi môi của Phó Duy Trạch, "Đừng nói chuyện nữa, miệng anh khô rồi."

Phó Duy Trạch buồn cười nhìn cậu, không có chọc thủng sự chột dạ của cậu, chỉ cảm thấy đứa nhỏ lúc này đáng yêu dã man.

Ngày thứ hai sau khi phẫu thuật Phó Duy Trạch có thể rời khỏi phòng theo dõi, một tuần sau xuất viện.

Tốc độ khôi phục của anh làm bác sĩ cảm thấy vô cùng khó tin.

Các trường hợp giống Phó Duy Trạch, sau khi phẫu thuật ít nhất phải nằm phòng theo dõi một tuần, còn anh thì đã có thể rời khỏi phòng theo dõi sau một ngày, ba ngày có thể ngồi dậy dựa vào ghế lăn hoạt động, một tuần liền có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng.

Quả thực khó mà tin nổi, vì thế nhiều vị chuyên gia liên hợp hội chẩn đều không tra ra kết quả, cuối cùng chỉ có thể đem tất cả những biểu hiện này xếp vào kỳ tích.

Mà trong thời gian một tuần này, theo sự khôi phục của thân thể Phó Duy Trạch, bây giờ thời gian anh và Dung Hiểu có thể tách ra từ mười phút tăng lên mười lăm phút.

Bởi vậy suy ra, có lẽ khi nào thân thể Phó Duy Trạch khỏe hẳn, mùi hương trên người Dung Hiểu sẽ không còn sức ảnh hưởng với anh nữa.

Dung Hiểu sau khi biết được liền thở phào nhẹ nhõm, như vậy cậu có thể yên tâm rời đi rồi.

"Hiểu Hiểu, thiếu gia Duy Trạch hiện tại đã ổn rồi hả?" Dì Lưu đem lát chanh vừa cắt bỏ vào ly thủy tinh, rót thêm nước ấm rồi đưa cho Dung Hiểu.

"Còn chưa ạ, một tuần sau vẫn phải đi bệnh viện kiểm tra, nếu khôi phục tốt có thể cắt chỉ, sau đó còn phải tập phục hồi chức năng."

"Vậy sau khi phục hồi chức năng xong, có phải là sẽ trở về như bình thường không?"

Dung Hiểu cười gật gật đầu: "Bác sĩ nói, sau khi phẫu thuật có chín mươi phần trăm khôi phục lại như người bình thường."

"Thế thì tốt quá rồi, ông trời phù hộ, Bồ tát phù hộ."

Dì Trương nói xong hai tay chắp tay trước ngực hướng lên trời vái lạy.

Dung Hiểu bưng nước chanh từ phòng bếp đi ra, đưa cho Phó Duy Trạch: "Bác sĩ nói anh phải uống nhiều nước, xúc tiến sự trao đổi chất, tăng cường tuần hoàn máu, có lợi cho sự khôi phục vết thương."

Phó Tu từ trên lầu đi xuống vừa vặn nghe thấy Dung Hiểu nói, bác Trình bên cạnh cười nói: "Xem ra Dung thiếu gia rất quan tâm thân thể của Duy Trạch thiếu gia."

Phó Tu vui mừng nói: "Nó là đứa nhỏ cẩn thận."

Bác Trình cười gật đầu.

Phó Duy Trạch nắm cốc thủy tinh, biểu tình có mấy phần cứng ngắc: "Tôi uống không ít rồi."

Dung Hiểu không nói lời nào chỉ híp mắt cười nhìn anh.

Phó Duy Trạch bị nhìn liền hơi chút chột dạ, nắm cốc, nâng lên uống cạn sạch nước chanh, hiển nhiên trước đó cố ý không uống nước là vì muốn giảm thiểu số lần đi vệ sinh, đều bị Dung Hiểu nhìn rõ.

Trả lại ly rỗng, nhíu mày nhìn cậu: "Vui hửm?"

Dung Hiểu cười gật gật đầu, vươn tay tiếp nhận cốc, quay người trở lại nhà bếp.

Cậu cũng hiểu được, theo tình hình thân thể Phó Duy Trạch bây giờ, đi vệ sinh là một việc rất lúng túng, vì thế cậu cũng tận lực nể mặt anh, chỉ là anh vì muốn tránh lúng túng, cố gắng không uống nước, cậu cảm thấy như này thì có hơi quá.

Phó Tu đi tới bàn ăn ngồi xuống: "Sao rồi, hai ngày nay thân thể khỏe hơn chưa?"

"Vẫn tốt ạ." Lúc cùng Phó Tu ở chung, Phó Duy Trạch từ trước đến giờ đều rất kiệm lời.

Bác Trình đứng ở một bên, đã sớm quen thuộc hình thức hai ông cháu bọn họ ở chung, chờ Dung Hiểu tới, cười thay cậu kéo ghế tựa: "Dung thiếu gia, ăn cơm thôi."

Thấy bác Trình như vậy, Dung Hiểu đỏ mặt ngồi xuống: "Cảm ơn bác Trình ạ, lần sau cứ để cháu tự mình làm."

"Không sao đâu Dung thiếu gia." Bác Trình cười lấy đũa đưa cho cậu, yên lặng lùi sang một bên.

"Ây, trùng hợp thế, đang dùng cơm sao!" Âm thanh đột nhiên xuất hiện, phá hủy không khí vốn đang hài hòa yên tĩnh.

Dung Hiểu nghe tiếng liền nhìn về phía Phó Hằng Vũ, ngũ quan Phó Hằng Vũ lớn lên rất giống Phó Tu, chỉ là trên mặt hắn luôn mang theo nụ cười bất cần đời, thoạt nhìn có chút tà khí.

Phó Tu để đũa xuống, nhíu mày nhìn sang: "Mày tới làm gì?"

"Ba, nghe nói Duy Trạch xuất viện, con phận làm chú có thể không đến thăm một chút sao, đúng không, Duy Trạch, có khỏe không?"

"Nhờ phúc của chú, hết thảy đều tốt." Thần sắc Phó Duy Trạch bình thản, dường như sự xuất hiện của Phó Hằng Vũ đối với anh mà nói cũng không có ảnh hưởng gì.

"Xem ra cậu khôi phục không tồi, cũng có thể ngồi vào bàn ăn cơm, bác Trình, hiếm khi tôi trở về một lần, cũng lấy cho tôi một cái bát đi, tôi không ăn đâu, ngày hôm nay ngồi với mọi người ăn một bữa cơm đoàn viên." Nói xong Phó Hằng Vũ liền tự mình ngồi xuống.

Đôi mắt nhìn về phía Dung Hiểu đang ngồi cạnh Phó Duy Trạch, nhếch khóe môi: "Duy Trạch chú nói này, mạng cậu đúng là lớn, tai nạn xe cộ nặng như vậy, cậu không chỉ có thể tỉnh, còn cưới thêm được một người vợ xinh đẹp, thật là khiến người ta ghen tị."

"Chú hai ghen tị cái gì?" Phó Duy Trạch vươn tay gắp chút đồ ăn đặt vào trong bát Dung Hiểu, ngoái đầu lại nhìn về phía Phó Hằng Vũ, "Ghen tị vì tôi xảy ra tai nạn, hay là ghen tị vì tôi có vợ xinh đẹp, nếu là vế sau, thím hai có thể sẽ đau lòng đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro