Chương 19: Hụt hẫng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại bây giờ, Y Sinh sợ cậu ta, sợ vô cùng, cả thân mình y run lẩy bẩy, không dám nói câu nào, chỉ ở yên đó mặc nước mắt tuôn rơi. Đến lúc Cố Minh phát hiện ra cọc chi phiếu trên tay y, liền cười lạnh nói:

- À há! Bây giờ gan cũng lớn nhỉ? Dám trộm tiền cơ đấy?

- Không... không...

Chưa để y nói hết câu, Cố Minh liền bắt lấy cánh tay y, trực tiếp kéo lên cầu thang. Nhưng chân y hiện giờ không thể nào theo kịp cước bộ của Cố Minh, liền cứ thế bị cậu ta xách lên lầu, ném vào thư phòng trước sự ngạc nhiên của Cố Nham.

- Xem em phát hiện được gì này?

- Không... không phải mà...

Y vội giải thích với Cố Minh rồi đưa cọc chi phiếu cho Cố Nham, hai tay run rẩy nói:

- Tôi... tìm được...

- Số ngươi may nhỉ? Muốn tìm là thấy? Có ý đồ gì?

Y Sinh không ngờ hắn ta vẫn còn bực bội với y, một hồi lâu không dám nói gì. Bất ngờ Cố Nham đứng dậy:

- Được rồi, đồ đã tìm thấy. - Nói rồi nâng cằm y lên - Có phải giờ nên chơi một chút không nhỉ?

Nghe được chữ "chơi" phát ra từ miệng Cố Nham, Y Sinh đang run lại càng run hơn, ánh mắt hoảng sợ hiện rõ trên khuôn mặt sắc nét.

- Nhưng... nhưng mà...

Y gấp rút đến độ sắp khóc, nơi đó tuy đã đỡ hơn nhưng vẫn còn rất đau, cộng thêm vết thương dưới chân làm y xuống sức rất nhiều, y nghĩ mình không thể nào phối hợp với bọn họ được, mà nếu không làm được họ sẽ mất hứng, rồi lại đánh y.

Cố Nham vừa buông tay ra khỏi khuôn mặt y thì một cái tát từ tay của Cố Minh vang dội khắp căn phòng:

- Tên điếm cũng có ngày giả bộ thanh cao! Nực cười!

Lực tát của cậu ta rất mạnh, làm y nằm sõng soài dưới đất, ôm lấy bên mặt đã hiện lên vết đỏ, y run rẩy ủy khuất. Bọn họ cứ luôn miệng gọi mình là điếm, mà bọn họ không biết họ là người đã phát hiện ra bí mật của "tên điếm" này, là người đầu tiên và cũng là duy nhất đụng vào y, là người lấy đi lần đầu tiên của y, là người đã khiến y kết thúc tuổi thanh xuân duy nhất của mình chính là bọn họ.

Cũng không thèm nhìn xem thương thế của y, nắm những sợi tóc đen mềm mại của y mà kéo xuống tầng hầm - nơi gây ra ác mộng của y. Đến cầu thang, y trượt chân, lao thẳng xuống tầng dưới, xung quanh lại vang lên tiếng xì xầm của người hầu. Y cuộn tròn người lại, muốn làm giảm đi sự tiếp xúc với vết thương, đồng thời y cũng không muốn nghe những lời nói đó, y muốn giữ lại cho mình một ít lòng tự tôn.

Hai người họ lại dựng y lên, kéo xuống tầng hầm, mặc cho y giãy dụa, van xin. Tuy nhiên, hành động của Cố Nham làm y rất bất ngờ: hắn ta ngồi lên trên ghế sofa ở góc phòng, kéo y nằm sấp trên đùi hắn ta, nhẹ nhàng cởi áo. Tuy không hiểu hành động của hắn ta là ý gì, nhưng y hy vọng lần này bọn họ có thể làm nhẹ hơn, một chút thôi cũng được, có lẽ là cảm ơn vì y tìm được tiền chăng?

Khi vừa nằm lên đùi Cố Nham thì vết thương Cố Minh đánh ở bụng tối qua lại bị đè, làm y phải cố sức dịch thân mình lên để giảm đau đớn. Y Sinh không ngờ rằng khi mình làm vậy thì làn da mềm mại của y chà xát với đùi của hắn ta, làm cự long dần đứng lên. Nhưng đỉnh điểm là phân thân nhỏ mềm của y cũng cọ xát, gây nên sự nhộn nhạo không kìm chế được trong lòng Cố Nham.

Y Sinh cảm nhận được vật thô to đứng lên thì giật mình, dù tư thế này vẫn chưa được thoải mái, y cũng không dám động dù chỉ một chút.

- Xong chưa? - Cố Minh lên tiếng hỏi.

- Được rồi.

Nghe vậy cậu ta cầm ống nước đến đằng sau y, mạnh tay đẩy thẳng vào trong, dòng nước cũng mạnh mẽ xối vào trực tràng của y.

- A... A...

Y Sinh la to đứt quãng, nước mắt tràn ra, thân thể theo bản năng muốn lăn xuống sàn, trốn tránh đau đớn. Cố Nham nhìn y một chút rồi vòng tay qua cổ y, giữ y ở một vị trí.

Trong bụng dần trướng lên rất khó chịu, nước vẫn chưa chịu dừng, đau đớn làm Y Sinh run mạnh cả thân mình. Vừa đau vừa mệt, y muốn nhanh chóng ngất đi để kết thúc nỗi đau này.

Khi nước được bài xuất ra, hai người bọn họ cùng kinh ngạc, Cố Nham là người mở miệng trước:

- Có vẻ thứ vào bụng ngươi gần đây không chỉ là cháo nhỉ?

Câu nói đó kéo y về từ trong cơn mơ màng, đang không biết giải thích thế nào thì Cố Minh đã mở miệng:

- Điếm mà, chắc đi quyến rũ mấy người kia để có cơm ăn chứ gì?

Y Sinh mấy máy môi muốn trả lời, nhưng không biết nói thế nào. Không lẽ nói là ăn đồ thừa của chó? Đó là con chó bọn họ ưa thích, không chừng họ lại vì đó mà đánh y. Nghĩ tới đây y ngậm miệng, thôi thì chịu một ít tiếng xấu còn hơn bị họ đánh, được giảm đi một chút đau đớn, cũng chả sao.

Tuy đầu nghĩ như vậy nhưng nước mắt y đã vô thức dâng lên, cũng giống như chủ nhân của chúng, chúng rụt rè không dám chảy xuống, chỉ dám ở trên đó mà long lanh.

Thấy y đã lâu không trả lời, ngược lại đầu Cố Minh đã nổi lên hắc tuyến đen xì, có lẽ lần trừng phạt này sẽ không nhẹ như y tưởng rồi...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hụt hẫng chưa háhá :))
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mình muốn là đợi đến khi được 100 view rồi đăng mà sao lâu quá *buồn*.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro