Chương 23: Đêm dài nhiều chuyện xảy ra...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu nói kinh thành giống như một bầu trời với đầy những ngôi sao là ánh sáng từ những chiếc đèn lồng rực rỡ, thì hoàng cung chính là mặt trăng của bầu trời đầy sao ấy. Nhìn không khí nhộn nhịp xa hoa thế này, hẳn chẳng ai tin rằng hơn ba năm trước Vũ Hoa Quốc từng xa đà hỗn loạn đến mức hoang phế.

Hiện tại hoàng thành thay chủ, vương vị đổi ngôi. Vũ Hoa Quốc đã mất thay vào đó là Huyền Long Quốc dưới sự trị vì của Vô Song Đế_Nam Cung Chấn Vũ, ngài vừa trị vì liền cứ như vậy trong ba năm ngắn ngủi dẫn dắt đất nước biến thành cường quốc, hùng bá một phương.

Tuy nhiên, không có quá nhiều người biết rằng bên cạnh hoàng đế còn có một vị cao nhân lặng lẽ dự tính hết mọi đường đi nước bước...

Ngoài cửa cung có bóng người chậm rãi tiến vào, thị vệ gác cổng nhìn thấy y liền nhanh chóng tiến đến hành lễ: "Quốc sư, người đã về, ta lặp tức bẩm báo hoàng thượng."

Diệp Thiên Bích khoát tay: "Không cần, không cần. Ta tự vào tìm hắn, các ngươi tiếp tục làm việc đi."

Khi Diệp Thiên Bích khuất bóng, một thị vệ nhỏ giọng nói với người bên cạnh: "Quốc sư kia lại gọi Hoàng thượng là "hắn"!? To gan như vậy!?"

Vừa dứt lời đã nhận một cái cốc đầu đau điếng: "Ngươi thì biết cái gì, Quốc sư chính là ân sư của Hoàng thượng, không có ngài thì Hoàng thượng cũng chẳng được như ngày hôm nay đâu."

oOo

Trong thư phòng, Vô Song Đế _ Nam Cung Chấn Vũ cũng không phải bận bịu phê tấu chương, mà ngược lại đang ngồi yên bất động bên thư án mà ngẩng người. Trên chiếc bàn trước mặt còn đặt một chén canh tổ yến còn ấm nóng.

Cũng không biết vì cái gì, linh cảm mãnh liệt nói cho hắn biết hôm nay người kia sẽ về. Chỉ là ngẩng người hơn nửa ngày cũng không thấy bóng dáng nọ đâu...

Mà Diệp Thiên Bích cả một đường thong dong tự tại, khi đến được nơi đã mất không ít thời gian. Vừa mở cửa lại đã ngửi được mùi hương của canh tổ yến, Diệp Thiên Bích cười cười hoàn hảo bỏ qua ánh mắt lưu luyến của ai đó: "Canh tổ yến? Hoàng thượng đúng là biết hưởng thụ..."

"Ngồi đi." Nam Cung Chấn Vũ nhìn hắn: "Khăn đeo đâu?"

Diệp Thiên Bích dở khóc dở cười lấy ra một mảnh lụa trắng trong ngực đặc lên bàn: "Bẩm Vô Song Đế của tôi, cái khăn kia của ngài căn bản chẳng có tác dụng gì..."

Nam Cung Chấn Vũ nhìn mảnh lụa nhưng rất nhanh lại chuyển mắt về phía hắn, thật lâu mới hỏi một câu: "Tại sao lại là Vô Song Đế?"

Diệp Thiên Bích hơi ngẩng người nhưng rất nhanh liền đáp lại: "Ngươi không thích? Rất tốt mà."

"Không phải..." Nam Cung Chấn Vũ nói: "Chỉ là không giống với tính cách của ngươi."

Diệp Thiên Bích vẫn mỉm cười nhưng im lặng không đáp...

Vô Song Đế... Vô Song Đế Quân...

Ngay từ đầu có lẽ đã nên là như vậy...

"Ăn đi." Tiếng Nam Cung Chấn Vũ bất ngờ cắt ngang suy nghĩ của hắn. "Canh tổ yến đó, cho ngươi."

Diệp Thiên Bích thu hồi tâm tình, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối: "Mấy món trong hoàng cung này căn bản không hợp khẩu vị của lão nhân gia ta. Ngươi tự ăn đi."

"Là ta nấu." Nam Cung Chấn Vũ chờ hắn nói xong mới thốt lên một cấu khiến người ta kinh tâm động phách.

"Cái gì?"

"Ta nói: Là ta nấu cho ngươi."

Diệp Thiên Bích: "..."

Cho nên chén canh này đúng là đủ quý, đủ ngon, đủ hấp dẫn!!

Vì thế không lâu sau đó một cung nữ được gọi vào dọn ra chén canh sứ nào đó đã sớm cạn.

oOo

Trở lại Minh Nguyệt Phong...

Vũ Vân Khuynh lại có một đêm mất ngủ, cũng không phải hắn đang lo lắng chuyện trọng đại gì mà cơ bản là phấn khích đến không buồn ngủ nữa.

Về phần tại sao lại như vậy có lẽ chỉ Diệp Thiên Bích là rõ nhất...

Trước khi trở lại kinh thành hắn đã ghé ngang Minh Nguyệt Phong nhằm "thăm hỏi" Vũ Vân Khuynh một chút. Vừa hay lúc ấy Vũ Phong chủ đã chuẩn bị lên giường đi ngủ lại chẳng biết từ đâu một cơn gió tạt vào mặt thổi mở hết cửa sổ lẫn cửa chính.

Và hiển nhiên rằng hắn bị dọa...

Này chính là cảnh kinh điển của mấy bộ phim võ hiệp khi sắp đến cảnh chém giết!!

Bất quá sau đó cũng không xảy ra chuyện gì.

Vũ Vân Khuynh hít một hơi chưa kịp tĩnh tâm, thì bên vai lại có người vỗ vỗ hai cái. Thế là trong lúc bất ngờ hắn trực tiếp cầm luôn cái chân đèn ném thẳng vào người ta...

Diệp Thiên Bích bình tĩnh đặt cái chân đèn vào đúng vị trí bày tỏ hắn rất bất đắc dĩ. Bản thân cũng nhanh chóng tìm một chỗ an phận ngồi xuống: " Lâu ngày không gặp, Vũ Phong Chủ vẫn hoạt bát như vậy..."

Vũ Vân Khuynh kì thật rất muốn phun ra một tràng ngôn từ không hợp lễ nghi để biểu hiện tâm trạng của mình.

Thế quái nào vừa mới chạm mặt lúc sáng lại thành lâu ngày không gặp rồi!?

Thật may hắn không có tiền sử bệnh tim...

Cảm ơn ba mẹ...

Vì thế bây giờ trong căn phòng tối om, cửa nẻo mở rộng có hai bóng trắng ngồi đối diện nhau. Cảnh tượng quỷ dị nói không nên lời...

Vũ Vân Khuynh hít sâu một hơi, ngăn bản thân nghiến răng nghiến lợi: "Diệp công tử lại có chuyện gì sao?"

Diệp Thiên Bích không trả lời ngay mà ném một thứ về phía hắn. Vũ Vân Khuynh bắt lấy, phát hiện đó là một chiếc hộp tinh xảo to cỡ lòng bàn tay. Vũ Vân Khuynh hơi nhíu mày: "Cho ta?"

"Vật là tìm được ở chỗ của ngươi, làm sao có thể nói là cho ngươi." Diệp Thiên Bích cười thành tiếng: "Thứ này ngươi nhất định phải mang theo bên mình, lúc nguy cấp công dụng của nó còn hơn cả lọ dược lần trước cho ngươi."

Vũ Vân Khuynh vẫn còn ngơ ngác, Diệp Thiên Bích lại nói: "Đêm đã khuya, Vũ Phong chủ cũng nên nghỉ ngơi đi. Cáo từ."

Quay lại hiện tại Vũ Vân Khuynh ngồi ngơ ngác bên bàn trà, tay cầm cái hộp đã mở. Chỉ thấy bên trong là một quả tròn tròn đen đen đã bị cắn mất một miếng.

Cái thứ này...

Bố biết mà! Đã nói là dính nước bọt của nam chính phải giữ lại!! Giữ lại!!

Mị quá thông minh!! Quá chu đáo!!

Ha ha ha ha.

Đêm đó cả Minh Nguyệt Phong cứ cách vài khắc lại vang lên một tràng cười quỷ dị. Sáng hôm sau Thiên Toán Phong nắm bắt thông tin gửi đến cho Vũ Vân Khuynh một sấp bùa trừ tà chấn trạch, còn không quên quản bá gương bát quái mới ra lò cho đệ tử ở đây.

Kì lạ là đám đệ tử người này nối tiếp người kia cư nhiên chen nhau mua hết sạch!!

Bất quá đó là chuyện của ngày hôm sau, hiện tại ở một nơi khác không khí có lẽ không mấy tốt đẹp.

Thanh Hy ngồi bên thư án, mi mắt rủ xuống che đi nét bồn chồn trong đôi đồng tử nhuốm màu tĩnh mịch cùng không cam tâm. Mọi chuyện vốn dĩ đã rất hoàn hảo...

Chỉ cần để Vũ Vân Khuynh ở lại...

Chỉ cần hắn chết...

Chỉ cần như vậy, Chưởng môn sư huynh sẽ là của nàng!!

Vì cái gì cuối cùng lại thành ra thế này!?

Thanh Hy cắn môi, đôi bàn tay như ngọc mài siết chặc đến run rẩy. Chuyện đã đến nước này, tuyệt đối không thể thất bại.

Nàng ta hít sâu một hơi rồi chậm rãi bước về phía cửa, ngón tay thon dài phát họa vài đường trên không trung, ngay lặp tức một con hoàng điệp lấp lánh ánh kim hiện ra hòa vào rừng hoàng điệp giữa trời đêm Cửu Thiên Môn.

Đẹp đến mờ ảo...

Ở tu chân giới này, mỗi màu sắc của Linh Điệp có một nhiệm vụ khác nhau: Hoàng điệp báo tin, hồng điệp báo hỷ, bạch điệp báo tang, hắc điệp báo nạn.

Đó là phương thức liên lạc của các môn phái trong thế giới tu chân. Nếu hồ điệp không thể đến tay người nhận sẽ tự động tan biến, tuyệt nhiên không để tiết lộ tung tích.

Thanh Hy chính là dựa vào điểm này... đưa hoàng điệp đến ma giới truyền tin.

Trạch Huỳnh điềm nhiên nhìn con bướm nhỏ đang nhảy nhót trong lòng bàn tay, hắn đưa mắt về phía hắc y đang quỳ bên dưới, giọng nói không rõ hỉ nộ: "Vũ Vân Khuynh cũng sẽ đến Bí Cảnh?"

Hắc Diện Nhân cung kính đáp lời: "Đúng là như vậy, Vương. Thuộc hạ nghi ngờ Liệp Hoài Khanh kia đã đánh hơi được gì đó."

"Dù hắn biết thì đã sao? Hắn nghĩ rằng mang theo bên người liền có thể bảo vệ chu toàn?" Trạch Huỳnh cười lạnh: "Chi bằng nhân cơ hội mà nữ nhân ngu ngốc kia ban cho một mẻ diệt sạch."

Hắc Diện Nhân hơi ngẩng đầu, giọng có chút e ngại: "Vương, nhưng huyết khế có nói qua không được làm thương tổn Liệp Hoài Khanh và Cửu Thiên Môn... làm vậy e rằng."

"À... xém thì quên mất." Trạch Huỳnh cau khóe miệng: "Nhưng huyết khế kia cũng không phải là lập với Bản Vương. Tại sao bản vương lại phải quan tâm?"

Câu cuối cùng của hắn tuy mang nghĩa như câu hỏi nhưng giọng điệu lại trào phúng hời hợt. Phải biết rằng huyết khế là dùng máu để tuyên thệ, một khi có người vi phạm giao ước, máu trong cơ thể sẽ giống như kịch độc ăn mòn xương tủy. Dù có tu vi cao đến đâu thì hậu quả vẫn không tránh khỏi là cái chết cực kì thê thảm.

Hắc Diện Nhân trầm mặc cảm nhận lãnh khí chạy dọc xương sống, hắn cúi thấp đầu: "Đại Vương anh minh."

Trạch Huỳnh thu hồi nét cười, gương mặt thâm thúy thoáng cái trầm xuống: "Đã tìm ra tung tích của Ly Huyên chưa?"

"Thuộc hạ vô năng, vẫn chưa tìm thấy tung tích." Hắc Diện Nhân nói: "Tuy nhiên, nguồn năng lượng ngày trước thuộc hạ đã điều tra ra."

"Nói đi." Trạch Huyền ra lệnh.

"Theo thuộc hạ biết, năng lượng kia là do Bí Cảnh xuất hiện mà bạo phát." Hắn nói.

Trạch Huỳnh cau mày.

Bí Cảnh? Từ lúc nào Thiên Địa chi linh lại phản ứng mãnh liệt với sự xuất hiện của nó như vậy?

Hắn im lặng hồi lâu mới khoát tay bảo Hắc Diện Nhân lui ra. Sau đó bản thân cũng hóa thành màng sương màu máu mà biến mất.

Trạch Huỳnh đến một mật thất nằm trong tòa thành tại Ma Giới, hắn chậm rãi đi xuống dãy cầu thang xoáy ốc tưởng chừng vô tận. Điểm kết thúc chuỗi thang sâu thăm thẳm là một không gian nhỏ chật hẹp, ở ngay giữa là một chiếc bục đá cao, trên bục đá ấy đặc một thứ đen tuyền vừa giống nhẫn lại giống như móng vuốt.

Trạch Huỳnh vươn tay muốn chạm lấy nhưng bàn tay còn chưa với đến đã bị kết giới xung quanh đánh ngược lại, kết giới này mạnh đến mức bức hắn phải lùi lại mấy bước mới có dừng lại.

Hắn còn sống sao? Nhưng nếu thật là vậy tại sao Ấn Tín không có phản ứng?

Đại nghiệp mà Trạch Huỳnh ao ước chỉ một chút nữa sẽ đạt thành.

Linh Huyết Vương đã lộ diện.

Hiện tại hắn chỉ cần lấy được thứ này liền có thể xưng Thần!

Cửu Thiên Thắng ơi Cửu Thiên Thắng, ngươi liệu có ngờ được rằng thảm kịch mà ngươi chịu năm đó lại là do một tiểu yêu xà gây ra?

Vết nứt ở Ma Vực hay thậm chí là thảm kịch của mười hai thần điện vào mấy ngàn năm trước...

Đẩy một vị Đế Quân vào đường cùng sa đọa nhập ma. Chịu đủ oán thán của thiên hạ.

Đáng lẽ Cửu Thiên Thắng đã không phải gánh chịu quá nhiều như vậy.

Không nên là như vậy...

Hết chương 23

_______oOo_______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro