Chương 30: Bí Cảnh (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ly Huyên vẫn luôn tuân thủ mệnh lệnh của Lãng Phong, trừ khi là vạn bất đắc dĩ nếu không hắn tuyệt đối không rời Vũ Vân Khuynh nửa bước. Mà vào thời điểm Lãng Phong đi cùng hai người Thôi Ý chưa lâu thì Trạch Huỳnh cũng lập tức xuất hiện trước cửa động.

Ly Huyên không quá ngạc nhiên, dù sao khi Vũ Vân Khuynh rời khỏi sự bảo vệ của Cửu Thiên Môn thì chuyện Trạch Huỳnh xuất hiện cũng chỉ là sớm muộn. Tất nhiên lúc này hắn không dám làm bậy vẫn một mực ẩn thân chờ xem mọi thứ tiếp diễn thế nào. Dựa trên tình huống hiện tại, nếu hắn đoán không nhầm thì đám sương mù kì lạ ngoài kia hẳn có liên quan đến tên Yêu Vương này. Tuy nhiên điều Ly Huyên thấy thú vị nhất chính là vẻ mặt nhăn nhúm như táo bón của Vũ Vân Khuynh, cái gì phong hoa tuyệt đại quả thật không nên dùng chung một chỗ với Vũ Phong Chủ ngay lúc này.

Cho nên Ly đại nhân vừa nằm vùng vừa phải nhịn cười rất vất vả.

Này đúng là quá đặc sắc!

Đương nhiên Vũ Vân Khuynh làm gì còn tâm trạng mà giữ hình tượng. Hắn im lặng ngồi thu người vào một góc nhằm giảm thiểu tối đa sự tồn tại của bản thân. Rất tiếc âm mưu của hắn không những bất thành mà còn khiến Trạch Huỳnh bên kia dở khóc dở cười. Dù vậy hắn vẫn rất ung dung đến bên người Vũ Vân Khuynh rồi lại chầm chậm cúi đầu để mắt mình nhìn thẳng vào đôi mắt đen tuyền không chút ánh sáng của người trước mặt.

Hai mắt không nhìn thấy khiến Vũ Vân Khuynh căng thẳng đến mức đình chỉ hô hấp, lại nghe thanh âm xuýt xoa có phần châm chọc của Trạch Huỳnh: "Lần đầu gặp mặt, Vũ Phong chủ quả đúng là danh bất hư truyền. Dung nhan này thật sự không hổ danh Linh Huyết tộc."

Hắn vừa nói vừa đưa nhón tay vuốt nhẹ bên chiếc cổ thon dài. Cảm giác lạnh buốt từ cổ đánh thẳng vào lòng Vũ Vân Khuynh.

Mẹ nó mẹ nó mẹ nó. Tiếp theo chính xác là bị cắn đúng không!?

Ma cà rồng!! Vampire!!

Hệ thống đâu!! Ta cần tỏi!! Tỏi!! Tỏi!!

Ngoài ý muốn khi hắn không liên lạc được với hệ thống, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là Vũ Vân Khuynh sẽ ngồi im để Trạch Huỳnh muốn làm gì thì làm. Vừa nghĩ tay liền động, hắn nhanh như chớp tụ linh lực đánh một chưởng về phía Trạch Huỳnh.

Một chưởng này hiển nhiên không làm khó được kẻ trước mặt, Trạch Huỳnh nhẹ nhàng xoay người lùi lại, vừa định buông lời châm chọc đã nghe bên tai vang lên tiếng huyền cầm.

Mị Nguyệt Cầm hiện thế, Vũ Vân Khuynh hai tay như chớp loạn tấu một khúc nhạc.

Này chính xác là "loạn tấu".

Khóe mắt Trạch Huỳnh không ngừng co giật, vừa né chiêu vừa ép bản thân không một phát bóp chết Vũ Vân Khuynh. Dĩ nhiên Ly Huyên cũng sẽ không để hắn thực hiện được ý định. Ly Huyên nhanh như chớp xuất thủ, chỉ tiếc Trạch Huỳnh không phải dễ đối phó hắn một kích đỡ lấy sát chiêu của Ly Huyên nhanh chóng giữ một khoảng cách an toàn với hai người.

"Ly Huyên?" Trạch Huỳnh vẻ mặt âm tầm: "Ngươi dám phản bội bổn vương?"

Ly Huyên rút roi vừa đánh về phía hắn vừa gằn từng tiếng: "Ta chỉ trung thành với một mình Quân Chủ!"

Trạch Huỳnh dường như bị hai từ "Quân Chủ" của Ly Huyên đả kích đến mức quên cả tấn công. Vũ Vân Khuynh nhíu mày nghi hoặc nhưng tay không dừng động tác liên tục công kích Trạch Huỳnh. Mà Ly Huyên cũng không nhàn rỗi hắn một bên tấn công một bên lại tạo tiếng động dẫn dắt Vũ Vân Khuynh.

Những tưởng đã có thể ép Trạch Huỳnh vào thế yếu chẳng ngờ chính lúc này hắn hừ lạnh một tiếng, nguồn ma lực kinh hoàng đánh úp tới buộc họ phải dừng tay chống đỡ. Nắm bắt thời điểm này Trạch Huỳnh dùng ma khí chém một nhát về phía Ly Huyên, rồi trong tích tắc tiếp theo lại xuất hiện trước mặt Vũ Vân Khuynh tiếp tục xuất ra một chưởng vào người hắn. Bạo kích khiến hai người va mạnh vào vách động.

Ly Huyên bị vết chém tạo thành trọng thương, máu tươi đã rất nhanh thấm ướt thân trên, có lẽ vì chấn thương quá nặng khiến hắn tạm thời mất ý thức. Điều cuối cùng hắn nhớ được trước khi chìm vào bóng tối là vẻ mặt trắng bệch của Vũ Vân Khuynh cùng với một Trạch Huỳnh đang nở nụ cười ngạo nghễ.

Ly Huyên vẫn nghĩ Vũ Vân Khuynh đã rơi vào tay Ma Giới, không ngờ rằng hắn lại có thể xuất hiện ở đây, hơn nữa còn lâm vào tình trạng thê thảm như vậy.

Nghiêm Lăng nhìn Liệp Hoài Khanh tụ linh lực bao quanh Vũ Vân Khuynh vẽ mặt càng thêm lo lắng. Quả nhiên sau đó liền có tiếng phản đối: "Liệp chưởng môn làm vậy là có ý bao che người nhà!?"

Nghiêm Lăng cau mày. Quả thật hành động này tuy có thể tạm ngăn Vũ Vân Khuynh nhưng đồng thời cũng chính là cung cấp một lượng linh khí khổng lồ để hắn hấp thụ. Chưởng môm sư huynh suy cho cùng vẫn là đang bảo vệ Cửu phong chủ.

Sau lời nói của kẻ vừa rồi liền có rất nhiều người nhận ra vấn đề mà đồng loạt kháng nghị.

"Liệp chưởng môn! Mong người lấy đại cục làm trọng."

"Vũ phong chủ hắn phát điên rồi, ngài nên trực tiếp giết hắn!"

"Nói không chừng hắn chính là bị hung thi cắn mới trở nên như vậy."

"Đúng vậy!"

"Giết hắn đi!!"

"Mau giết!!"

Không gian bốn bề đồng loạt hô giết. Nghiêm Lăng đứng một bên không khỏi sốt ruột nhìn chằm chằm gương mặt Liệp Hoài Khanh đã sớm phủ một tầng sương giá. Chính lúc này một người nữa xuất hiện, hắn ta đứng chắn trước người Vũ Vân Khuynh còn đang bất động. Lãng Phong lúc này như một pho tượng thần uy nghiêm tại thượng, ánh mắt lơ đãng ẩn chứa sát ý lạnh đến thấu xương:

"Các vị tiền bối chớ nên động thủ, sư tôn bất hạnh gặp nạn. Còn mong các vị ra tay tiếp ứng."

Khí thế của Lãng Phong quá lớn khiến mọi người ở đây nhất thời bị hắn làm kinh sợ, bao gồm cả các tông sư như Nghiêm Lăng và Liệp Hoài Khanh. Dù vậy Liệp Chưởng môn rất nhanh đã hồi thần đăm chiêu nhìn vào thanh kiếm trên tay Lãng Phong.

"Tiếp ứng? Cửu Thiên Môn đây là đang không vì đại cục mà bao che người nhà? Vũ Vân Khuynh đã bị Bí Cảnh bức điên, giữ lại còn có ích lợi gì?" Người nói là một đạo nhân mặc áo bào xám trắng, tay cầm phất trần, trông bộ dáng kia chính là đang không phục.

Lãng Phong không đáp lời, đôi mắt âm trầm phủ một màu tăm tối không rõ xúc cảm. Mà vị đạo nhân kia còn đang muốn hùng hỗ thì bên má chợt bỏng rát, trong nháy mắt đất trời quay cuồng liền như vậy ngã ra nền đất.

Liệp Hoài Khanh cố giấu kinh ngạc hướng ánh mắt về phía Lãng Phong. Nghiêm Lăng cùng những người khác cũng bị dọa không nhẹ.

Tu vi ở mức kim đan kì. Từ lúc nào mà tiểu tử này đạt được thành tựu như vậy.

Uyên Cát một mực đứng bên cạnh Thanh Hy hai mắt như phát sáng. Nàng kéo tay áo sư tôn, giọng nói vui vẻ lạ thường: "Sư tôn, kia là Phong ca ca. Vừa rồi là Phong ca làm đấy, huynh ấy giỏi như vậy? Soái chết ta!!"

Thanh Hy không để tâm tới Uyên Cát, nàng ta có vẻ tức giận thu lại tay áo đang bị đệ tử bắt lấy. Vừa rồi chính nàng ta là người kích động đám đông nhằm tạo sức ép cho Chưởng môn sư huynh, kế hoạch đang thuận lợi lại bị tên tiểu tử kia chen ngang!

Trạch Huỳnh kia không phải nói là sẽ mang Vũ Vân Khuynh đi sao? Vì cái gì giờ lại thành dạng này.

Thanh Hy dù bất mãn nhưng rất nhanh đã mỉm cười đắc ý.

Vũ Vân Khuynh trở nên điên khùng thế này cũng tốt. Nàng không tin Chưởng môn còn có thể tiếp tục bảo vệ một kẻ điên!!

Về phần Lãng Phong kia nàng còn phải xem xét lại. Tiểu tử này quả thật không tầm thường...

Tiếng sấm một lần nữa vang vọng. Mọi người ở đây bị thanh âm kia kéo khỏi trầm mặt, dần dà ai cũng nhận thấy một nguy cơ lớn hơn.

Thanh Hy cũng không ngoại lệ, nàng nhìn bầu trời u tối liền hốt hoảng gọi Liệp Hoài Khanh: "Sư huynh! Mau dừng lại!! Thiên Kiếp sắp tới rồi!"

Thế nhưng Liệp Hoài Khanh giống hoàn toàn không nghe thấy, hai mắt hắn chỉ dán chặt vào Vũ Vân Khuynh phía sau Lãng Phong. Một lần lại một lần tụ linh khí cho Vũ Vân khuynh, không màng đến mọi chuyện xung quanh.

Trong mắt hắn, chí ít Vũ Vân Khuynh cũng đã an tĩnh lại.

Lãnh Phong nhíu mày nhìn hắn, vừa nhìn liền cả kinh. Sắc mặt Liệp Hoài Khanh đã hoàn toàn không còn chút huyết sắc, linh lực xung quanh không thể kết tụ mà trở nên hỗn loạn. Hắn nhanh như chớp tiến đến bên cạnh y, cẩn thận giúp Liệp Hoài Khanh ổn định tâm mạch. Mắt thấy Chưởng môn định lên tiếng Lãng Phong đã nhanh chóng cắt lời: "Tự ý tu luyện là lỗi của đệ tử, nhưng tình thế hiện tại cấp bách mong Chưởng môn nhân tạm gác sang một bên."

Liệp Hoài Khanh đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, hắn hừ lạnh. Dưới sự giúp đỡ của Lãng Phong dần dần tụ lực.

Thanh Hy và Nghiêm Lăng đương nhiên không thể đứng nhìn vị chưởng môn không chút chuẩn bị cứ vậy mà gánh chịu thiên kiếp, hai người nhanh chóng lập trận thủ hộ Liệp Hoài Khanh. Thanh Hy run giọng nói với hắn: "Sư huynh, chuyện khác đừng quan tâm tới. Xin huynh tập trung hội tụ linh khí chống đỡ thiên kiếp!!"

Chính lúc này một luồng hắc khí ập tới. Ma khí ngút trời kéo theo tiếng gào thét căm phẫn. Từ trong ma khí Trạch Huỳnh dần hiện thân, chỉ là cơ thể hắn lúc này đã không còn nguyên vẹn.

Ly Huyên không dám tin mà đứng từ xa nhìn vào kẻ mới tới. Trạch Huỳnh lúc này kho một pho tượng bị đập phá đến thảm thương, gương mặt hằn lên từng đường nứt rõ rệt, một bên cánh tay trái đã mất hoàn toàn còn không ngừng tràn ra yêu khí. Nếu nhìn kĩ còn có thể trong thấy nơi bị thương thỉnh thoảng còn rơi từng mảnh vỡ vụn.

Vào lúc này Ly Huyên mới có thể hiểu được lí do Trạch Huỳnh khao khát muốn có được Linh Huyết Vương đến vậy.

Một Linh Huyết Vương ngoại trừ có thể tăng cường tu vi còn có thể trị lành bất cứ vết thương nào. Mà Trạch Huỳnh muốn bắt được Vũ Vân Khuynh lí do chính là để hồi phục cho cơ thể đã sớm không toàn vẹn của mình.

"Trạch Huỳnh!?"

Lãng Phong nghe thấy giọng nói có phần kinh hãi của Liệp Hoài Khanh, đáy mắt liền trầm xuống, hắn đôi con ngươi đen kịt nhìn chằm chằm Trạch Huỳnh:"Nhị vị tiền bối, Chưởng môn nhân nhờ hai người."

Bấy giờ Trạch Huỳnh giống như điên loạn, hắn nghiến răng nhìn về phía Vũ Vân Khuynh còn đang bần thần: "Ta không cam tâm. Ta không thể cứ thế này mà chết ở đây!! Ta không cam tâm!! Không cam tâm!!"

Thế nhưng chưa chạm được vào người trước mặt đã bị một thanh huyền kiếm chặn ngang. Trạch Huỳnh cuồng dại lao về phía trước, đầu óc sớm đã trống rỗng.

Vì cái gì?

Ngay cả bản thân Trạch Huỳnh cũng không hiểu tại sao đột nhiên mọi chuyện lại thành thế này. Rõ ràng hắn đã có được Vũ Vân Khuynh trong tay, rõ ràng chỉ còn một bước nữa hắn đã có thể ngạo nghễ xưng Vương. Cho đến khi hắn nhìn thấy vật gì đó rơi ra khỏi người Vũ Vân Khuynh, lại trơ mắt nhìn kẻ kia vồ lấy thứ quả kì quái trong cái hộp nọ.

Lúc hắn nhận thấy có điều bất thường thì mọi chuyện đã muộn màng. Linh lực bạo phát ở khoảng cách cực gần hầu như đã đánh nát cái cơ thể tạm bợ này của hắn.

Tưởng chừng thuận lợi cuối cùng lại thành ra thế này. Bảo hắn chấp nhận?

Không đời nào!!

Ly Huyên nhìn Lãng Phong vất vả ngăn cản Trạch Huỳnh đến gần Vũ Vân Khuynh, cho dù Ma Vương trọng thương thì vẫn là quá sức đối với Lãng Phong lúc này. Quả nhiên không bao lâu sau hắn đã rơi vào thế hạ phong. Ly Huyên thấy tình huống ngày càng bất ổn liền mặc kệ hết thảy nhanh chóng xé một mảnh áo che mặt rồi xông vào tiếp ứng.

Trên đỉnh đầu mây đen ngày một cuồn cuộn. Vũ Vân Khuynh mờ mịt nhìn vào hình ảnh hỗn loạn trước mắt...

Không có Lãng Phong, không có Liệp Hoài Khanh, không có Nghiêm Lăng, không có Trạch Huỳnh... không một ai cả. Thứ duy nhất tồn tại lúc này chỉ còn màng đêm vô tận.

Hắn muốn ánh sáng!! Hắn phải tìm ánh sáng.

[Vũ Vân Khuynh...]

Ai đang gọi?

[Tỉnh lại.]

Là ai?

[Mau tỉnh lại!!]

Vũ Vân Khuynh mỏi mệt nâng mắt. Gương mặt mờ mịt phút chốc tràn đầy kinh ngạc.

Trước mặt hắn lúc này lại xuất hiện thêm một Vũ Vân Khuynh giống hắn y như đúc!!

Hết chương 30

__________oOo_________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro