Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kinh thành đông đúc người, che ép nhau mà sinh sống,thân phận địa vị người người tôn kính ngước nhìn từng lời ăn tiếng nói điều là phải xem sắc mặt người khác.

"Ngươi đến "

Trong trang viên một chiếc bàn đá, một bóng dáng thon dài trắng trẻo ,khuôn mặt mỹ lệ ,bàn tay thon dài chọc chọc con mèo trên màn đá.

"nắng như vậy ngươi lại ngồi bên ngoài "

Tiêu Dương đặt củi trên trước cửa phòng hướng chỗ hắn đi đến.

"da ta tốt, dù Sao cũng không đen được "

Mang trên người trang phục đỏ thẫm ngoài bên ngoài trời nắng có chút chói một đi,nhưng dù vậy hắn vẫn vô cùng xinh đẹp.

"ngươi hôm nay đến trễ như vậy "

"... Vào trong đây ngồi "

Y hướng đến hắn kéo tay, con mèo vì thế nhảy đi mắt.

"A hoa chạy rồi là tại ngươi "

"nhanh vào trong "

Hai người đi vào mái hiên trước phòng chứa củi cứ thế ngồi

"ngươi dạo này rất bận sao "

Hắn hướng y nghiên đầu hỏi

"có chút... Ngươi hôm nay hơi chút lạ "

Tiêu Dương nhìn nhìn hắn ,y cảm thấy hôm nay Tô Tâm chính là không cao hứng có chút buồn bực Đi.

"nha~ ngươi tại Sao biết "

Hắn hướng y cười hiếp mắt, cứ như hoa đào nở vào mùa xuân

"Ta đoán..."

"Ta hôm nay gặp vài người làm ta mắc hứng "

"...."

Hắn chóng tay lên mặt nhàn chán hướng y hỏi

"ngươi vì sao cứ lê thê như vậy, rõ ràng khuôn mặt không xấu lại suốt ngày lắm lem như vậy "

"Không có thời gian ,gần đây sức khỏe bà không tốt càng không có ".

"nha~ bà ngươi ổn chứ "

"Ừm, chiều nay lấy thuốc có lẽ sẽ giao củi trễ "

Hắn nhìn y rồi lại môi muốn nói gì đó rồi lại im lặng.

"ta đem củi vào trong "

Y mở cửa hướng đóng củi lớn đem vào trong,bên trong khá nhiều củi dù sao cũng là một kĩ viện lớn,mình y giao là không đủ.

Đem củi sắp xếp tốt y lại hướng cửa đi ra.

Lại thấy hắn đứng trước cửa nhìn y, luôn là như vậy.

Luôn nhìn y bằng ánh mắt dịu dàng kia,ánh mắt xinh đẹp ấy mỗi khi nhìn ai điều khiến con người ta lầm tưởng rằng trong thế giới của hắn chỉ có mình ngươi vậy.

Ánh nắng chiếu lên trang phục thẩm tô thêm vẻ hoa lệ quyến rũ, tóc dài buôn xuống lưng,nhìn hắn có vẻ cô độc đứng ở đấy tựa đầu vào cửa cứ như vậy chờ ngươi,khung cảnh có thể khiến người ta có chút đau lòng lại có chút dáng say đắm

Khiến y trong lòng cồn cào, y biết hắn đối với y chính là trêu chọc, chọc y động lòng rồi lại cho y đau lòng, người này cùng y căng bản không cùng thế giới, không thể biết hắn đang nghĩ gì hay làm gì tiếp theo.

Mỗi lần điều vô tình khiến ngươi ta mê luyến nhưng hắn căng bản là một bộ nhàn chán không quản sự đời.

Từ nhỏ y đã thông minh hơn người trực giác đối với cảm xúc của người khác luôn rất cao, y biết hắn đối với y chính là vui đùa dù không biểu hiện trên mặt nhưng sự thờ ơ kia thì đã rõ.

Trong lòng y lại có chút đau lòng, mỹ nhân chính là khiến người ta đau lòng chính là khiến người yêu nhưng lại không thể với đến, quá cao quá xa vời.

Đối mắt với nhau, hắn tựa như nhận ra điều gì hướng y Đi đến,tiếp theo nắm lấy cổ tay y hướng hắn kéo xuống, làm y phải cuối mặt hướng hắn trực tiếp đối mặt

"Ngươi lại dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, ta không thích nó đừng cho rằng bản thân ngươi hiểu rõ ta"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro