chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Thiên Hà đối với Tô Tâm là vừa gặp đã yêu, từ trước đến nay hắn ta gặp qua không ít mỹ nhân nhưng đối với Tô Tâm chính là chấp niệm, hắn ta cảm thấy chỉ mình mới xứng với người kia, cũng như chỉ có người kia mới xứng với hắn

An Thiên Hà không sai biệt lắm cùng Tô Tâm có ba năm qua lại, người kia một chút đối với hắn cũng không giao động,hắn ta muốn đem người chuộc thân nhưng hắn một mực không chịu.

An Thiên Hà dây dưa với kĩ nam tin đồn đã lan khắp nơi nhưng đối với hắn ta không quan trọng.

Tô Tâm không cần tiếp ngủ, hắn đã nói với chủ điếm phía sau, cùng lắm cũng là bồi nói chuyện.

Lần này đến hắn ta là muốn đưa hắn rời đi, hai người cải nhau một trận.

Hắn ta vạn phần không hiểu vì sao Tô Tâm không muốn rời đi,hay là ở đây hắn có người trong lòng.

"Tô Tâm hay qua lại với những ai sao?, không có nha hắn tuy có quen biết nhiều người nhưng qua lại không nhiều, lại ít cùng người khác đặc biệt giao hảo "

"Thật sự không có ai cùng hắn thường xuyên gặp nhau sao? "

Mỹ nữ khẽ suy tư một lúc

"có thì vẫn có nhưng... "

"Nhưng thế nào? "

"Người kia chỉ là một tên giao củi mà thôi, Tô Tâm thường hay gặp y "

"Hắn tên gì? Trông ra Sao "

"Ngươi hôm nay Sao vậy? Cùng lắm chỉ là một tên lâu la mà thôi ngươi để ý nhưng vậy làm gì? "

"bảo ngươi nói thì ngươi nói đi "

"Y tên là Tiêu Dương nha, bền ngoài cường tráng dáng người... Ưm dáng người rất đẹp, ây nha làm các cô nương như ta có chút nhớ thương là kiểu dáng người anh tuấn hùng dũng, Y có chút ít nói, ta cùng y trò chuyện không nhiều nhưng lại tương đối hảo cảm, khuôn mặt cũng tuấn tú đi? Lúc nào ta gặp hắn Đều là tóc tai không gọn gàng "

"Hảo ta rời đi ngươi chờ ta quay lại "

Nam nhân co chân nhanh chóng rời đi giao phòng, bỏ lại mỹ nữ khuôn mặt bàn hoàng

"ây nha... Lại hỏi ta một câu cứ đi à? Này này "

.

.

.
An Thiên Hà ngồi trong phòng khách sang trọng, tay đi cầm chén trà ghé vào cửa sổ nhìn,bên dưới có thể thấy được viện sau.

Một bóng dáng nhân nam mang trên người bó củi thật lớn, hắn ta liếc nhìn,tóc không chỉnh tề, quần áo quá mức cũ đi thật là xấu.

Một người bình thường ban một bó củi lớn như vậy xem ra thể chất thật sự rất tốt.

Người kia mở cửa liền đem củi vào trông, hắn ta nhìn không hồi lâu mới thấy người từ bên trong đi ra

Hắn ta phi thường nhàn chán nhìn,một người như vậy sao lại được Tô Tâm để ý đáng

Nhưng không ngờ hắn ta lại thấy Tô Tâm từ bên ngoài bước vào trong sân.

Người kia vẫn một bộ y phục đỏ, tay cầm dây buột hướng tóc trên người y buột,sau đó còn lấy khăn giúp y lau mặt.

An Thiên Hà có chút không vui hắn ta trước giờ chưa từng được hắn đối đãi như vậy.

Tiêu Dương khuôn mặt đỏ ửng có chút bối rối, muốn tránh ra lại bị tay hắn nắm lại.

Tô Tâm nhìn y có chút bối rối, trong lòng phì cười, hảo thật đáng yêu, cứ một chút như vậy hắn liền muốn trêu chọc y.

Bỗng dưng Tiêu Dương thấy lạnh người, y cảm nhận được có một ánh mắt sắt bén hướng y bắn đến.

Y ngước mặt lên trên liền thấy một tử y nam tử vô cùng anh tuấn hướng y nhìn đến

Trong giây phút ấy hai người ánh mắt nhìn nhau, tựa như xưa hoa treo nở có thứ tình đó nảy mằn, một thứ gì đó quen thuộc nhưng lại xa lại xao động trong tim của mỗi người.

Một sợ chỉ đỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro