chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại đi một chuyến vào trong thành bầu trời liền hoàn toàn đen đi xuống, chỉ là sau nửa đêm cửa thành liền phải đống,nếu lần này y về không kịp, có lẽ là phải ngủ lại ngoài đường đêm nay.

Y vừa đi vừa nghĩ không biết phải làm thế nào.

Y có nên hỏi vay Tô Tâm một chút bạc không, nhưng y lại làm sao có thể trả nổi cho hắn đây.

Ngay cả khi đem y đi bán cũng không thể nào bán như vậy nhiều vàng.

Y có chút u sầu,lại đi đi, liền đến Hoa Mộng Lâu phía cửa sau.

Y đi vào trong ,nơi đó một thân đỏ thẫm đã chờ sẵn, nhìn y cười nhẹ.

Nụ cười quyến rũ động lòng người, hướng y đi đến.

"Ngươi như thế nào bây giờ mới đến?"

".... Nhà ta có chút việc"

"Ngươi đến liền tốt, ta có chuyện muốn nói với ngươi"

Tô Tâm đưa y vào nhà chứa củi,thần thần bí bí đóng chặt cửa.

"A Dương"

"Làm sao vậy"

Y không hiểu gì cả, hôm nay Tô Tâm thật lạ , hắn có chuyện quan trọng muốn nói sao.

"Ngươi đi theo ta có được không"

Tô Tâm ánh mắt có chút mong đợi, trong lòng lại loạn cào cào.

"Theo ngươi ?"

Y nghiêng đầu ánh mắt lại mờ mịt,vì sao Tô Tâm lại muốn y theo hắn? Theo hắn đi đâu?

"Ta muốn rời khỏi đây, ngươi đi với ta có được, hai ta rời khỏi đây, chúng ta sẽ đi đến Tây Vực, A Dương ngươi cùng ta đi đi"

Tô Tâm nắm chặt lấy tay y, muốn đưa y đi cùng.

Hắn muốn rời khỏi nơi này, thời gian đã đủ rồi hắn không cần dây dưa với tên kia nữa, hắn chỉ việc cần chờ đợi thời cơ nữa thôi là hắn đã có thể trả thù rồi, hắn muốn đưa y cùng hắn rời đi rời khỏi nơi này ,hắn không muốn để y ở lại đây ,hắn muốn ở bên cạnh y.

{Tây Vực hay còn gọi là Tân Cương vì cũng ngu lịch sử địa lý nên không biết vào thời xưa Tân Cương gọi là gì chỉ thấy ghi là Tây Vực nên liền lấy Tây Vực}

Tiêu Dương có chút sửng sốt, Tô Tâm nói hắn phải rời khỏi nơi này, lại nói muốn mang y cùng rời đi..

Y nhìn vào trong ánh mắt mong đợi của hắn,chợt cảm thấy lòng như đau thắt lại, làm sao có thể,y làm sao có thể rời đi ,hơn nữa... vì sao hắn lại muốn đưa y cùng nhau đi, hắn chỉ là xem y làm huynh đệ muốn bên cạnh y nên mới nói vậy có đúng không? Hắn chỉ là sợ hãi bên ngoài nên mới muốn cùng y đi có phải không?

Hắn rời đi rồi? Y phải làm sao? Từ nay có phải hay không y sẽ không bao giờ có thể gặp lại hắn nữa.

Tây Vực? Đó là nơi nào? Chất hẳn là một nơi rất xa, hắn đi rồi sẽ không trở lại nữa,đúng rồi làm sao hắn lại muốn trở lại đây,nơi làm hắn tổn thương cơ chứ.

"A Tâm ta không thể..."

"VÌ CÁI GÌ?"

Tô Tâm không thể tin nổi nhìn Tiêu Dương ,bàn tay đang nắm cũng siết chặt lại làm tay Tiêu Dương đau đớn.

"A Tâm thật tốt, ngươi cuối cùng cũng có thể rời khỏi đây, A Tâm ngươi đừng lo lắng nếu cảm thấy buồn tẻ sau này ngươi có thể viết thư cho ta, ta có thể nhờ Lâm đại phu viết hồi âm cho ngươi"

".... Vì sao ? Vì sao ngươi lại không muốn cùng ta rời đi ? Vì cái gì ? NGƯƠI NÓI COI VÌ CÁI GÌ HẢ?"

Tô Tâm thật tức giận hét lên, vì cái gì y lại không muốn cùng hắn rời khỏi đây , chỉ cần cùng hắn rời đi y có thể sống thật tốt, có thể ở bên cạnh hắn, đừng nói hắn không biết y rất thích hắn ,vì cái lại không cùng hắn rời đi.

Cái nơi dơ bẩn này, cả cái tên khốn kiếp kia, cả đám ghê tởm ấy nữa, vì sao khi hắn muốn rời khỏi nơi đáng ghét này thì y lại không muốn cùng hắn rời đi.

Thật tức giận,hắn thật sự rất tức giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro