CHƯƠNG 17 - NHÌN GIỐNG CẬU LẮM ĐẤY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Lạc Sơ quay đầu, không thèm để ý đến hắn nữa.

Vu Chi Hằng thấy mình đã cố làm hòa mà Trình Lạc Sơ vẫn không chịu để ý, bèn thu lại vẻ mặt cười đùa, hắn cúi xuống trước mặt cậu, nhẹ giọng hỏi, "Tôi thực sự biết lỗi rồi. Tôi đảm bảo sẽ không dọa cậu nữa."

"Cậu muốn gì, hoặc có điều ước gì cứ nói với tôi. Chỉ cần tôi có thể làm, tôi sẽ giúp cậu thực hiện."

Trình Lạc Sơ cảm thấy hai bàn tay áp lên má mình thật nóng, nóng đến mức cậu muốn lập tức tránh ra, nhưng lại không nỡ rời bỏ đôi tay ấm áp và mạnh mẽ ấy. Dường như có một phần trong lòng cậu cũng đang kêu gào, muốn phá vỡ lớp bùn đất bao quanh, muốn để ánh nắng này luôn chiếu sáng lên mình.

Tim đập rất nhanh, Trình Lạc Sơ cảm giác như mình lại bị bệnh, trong đầu nghĩ rằng phải nhanh chóng tìm thời gian đến bệnh viện kiểm tra, dù sao cậu cũng đã hứa với Vu Chi Hằng sẽ lấy tương lai của mình để đền đáp hắn.

Trình Lạc Sơ cố gắng kiềm chế cảm giác kỳ lạ này và nói, "Vậy bài thi toán hôm nay làm đến đây thôi, phần còn lại không làm nữa."

"Chỉ thế thôi sao?"

Khi Trình Lạc Sơ nói điều này, Vu Chi Hằng không cảm thấy bất ngờ, hoặc nói đúng hơn, việc Trình Lạc Sơ nói như vậy là lẽ đương nhiên. Dù sao ở độ tuổi này, cậu vẫn còn giữ tính trẻ con.

Trình Lạc Sơ nghiêm túc gật đầu, "Đúng, tôi chỉ cần thế thôi."

"Ồ, vậy sao. Tôi còn tưởng cậu sẽ nói điều gì khác." Vu Chi Hằng thở dài.

Trình Lạc Sơ không hiểu, liền ồ lên một tiếng, "Nói điều khác? Khác gì cơ?"

Vu Chi Hằng lắc đầu, "Không có gì, cậu còn nhỏ, không hiểu cũng là bình thường."

"..."

"Cậu bị bệnh à!"

Vu Chi Hằng nằm dài trên ghế sofa cười lớn, Trình Lạc Sơ cầm gối ôm ném thẳng vào người hắn. Không biết qua bao lâu, vị trí của hai người đã hoán đổi, Trình Lạc Sơ nằm trên sofa, dưới lưng kê một chiếc gối, còn Vu Chi Hằng thì cúi xuống, giữ chặt tay cậu trên đầu.

Lạ lùng là cả hai đều không thấy tư thế này có gì bất thường.

Lúc đó, một tiếng mèo kêu mềm mại vang lên bên tai họ. Trình Lạc Sơ cố gắng ngồi dậy để nhìn xem chú mèo con trông như thế nào nhưng Vu Chi Hằng lại không muốn cậu toại nguyện.

Vu Chi Hằng quay đầu nhìn con mèo lông dài trắng tinh đang ngồi dưới ghế sofa và miêu tả nó cho Trình Lạc Sơ, "Mắt của nó rất đẹp, là sự chuyển sắc giữa xanh và bạc, lông cũng dài, trông rất mượt mà."

"Chết tiệt! Vu Chi Hằng, cậu đứng dậy đi! Cho tôi nhìn một cái thôi! Chỉ một cái thôi!!" Trình Lạc Sơ nghe hắn miêu tả mà tò mò muốn chết.

Lúc nãy cậu vội cho chúng ăn vì sợ chúng đói, nhưng chưa kịp ngắm kỹ những chú mèo ấy.

Vu Chi Hằng đột nhiên im lặng, kéo dài giọng "Ừm" một lúc rồi mới nói, "Nhìn kỹ thì, thực ra trông nó khá giống cậu."

"Làm gì có! Sao vừa nãy tôi không thấy chứ!"

"Ai mà biết được."

"Thiếu gia, xin lỗi đã làm phiền, ông bà chủ đã về rồi, thức ăn cũng đã chuẩn bị xong, đã đến giờ ăn rồi." Người quản gia đứng ngoài cửa gõ cửa và nói với Vu Chi Hằng, người đang trêu đùa Trình Lạc Sơ trong phòng.

Vu Chi Hằng thờ ơ đáp một tiếng "Ừ" rồi mới đứng dậy khỏi người Trình Lạc Sơ, đồng thời kéo cậu đứng dậy theo.

Trình Lạc Sơ nhìn tay Vu Chi Hằng đang nắm chặt tay mình, trong thoáng chốc cậu trở nên lo lắng, "Nhà cậu ăn cơm, cậu kéo tôi theo làm gì?"

________________________________________________________________________________

Còn 39 chương.....

○( ^皿^)っ Hehehe...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro