CHƯƠNG 21 - MÈO CON

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vu Chi Hằng không quan tâm ai là bố ai là mẹ, hắn chỉ nghĩ rằng, miễn là hai người họ là một gia đình thì được rồi.

Hắn quay lại bàn, ngồi xuống, cầm một cây bút lông màu đen viết lên một tờ giấy hơi vàng.

Trình Lạc Sơ thấy hắn viết nghiêm túc cũng không khỏi cảm thấy tò mò, vì vậy cậu đặt mèo trở lại ổ nhỏ rồi đi đến bên cạnh Vu Chi Hằng xem hắn viết gì.

"Trình Kỳ An?" Trình Lạc Sơ hỏi với giọng không hiểu, "Ý nghĩa là gì vậy? Sao cậu lại đổi tên cho tôi?"

Vu Chi Hằng bị trí tưởng tượng phong phú của cậu làm cho buồn cười, "Cậu nói xem trong đầu cậu có những thứ gì mà lại đòi tôi đổi tên cho cậu? Tôi đổi tên cho cậu làm gì?"

"Vậy cậu viết cái này để làm gì?"

Vu Chi Hằng nhìn cậu bằng ánh mắt như không thể tin nổi rằng cậu lại quên, "Cậu quên rồi sao?! Chúng ta vừa mới có mèo con mà! Đương nhiên là phải đặt tên cho nó rồi." Nói xong, hắn dừng lại một chút, "Hay cậu không muốn con của chúng ta?"

Nói xong, trong ổ mèo phía xa, 'mèo con' cũng phối hợp kêu một tiếng.

Một lớn một nhỏ phối hợp lại khiến Trình Lạc Sơ không biết nói gì nữa.

Trình Lạc Sơ có chút hoài nghi về cuộc sống của mình.

Cậu đá mạnh chiếc ghế xoay của Vu Chi Hằng, đẩy cả người và ghế đi, rồi lại lấy một chiếc ghế khác từ xa ngồi xuống.

"Được rồi, hai người đừng làm phiền tôi nữa, tôi phải bắt đầu học hành chăm chỉ đây."

Vu Chi Hằng đáp: "Học hành chăm chỉ."

Trình Lạc Sơ tức giận liếc hắn một cái, "Sao, cậu còn không tin à?"

Vu Chi Hằng lắc đầu, nhưng khi gặp ánh mắt nguy hiểm của Trình Lạc Sơ thì hắn lập tức gật đầu, "Không không không, tôi tin! Tôi tin!"

Thấy hắn nói vậy, Trình Lạc Sơ mới hài lòng.

Tiếp theo, cậu lại nghe thấy Vu Chi Hằng nói: "Vậy, Trình học bá, có thể phiền cậu sửa lại bài toán sai trong sách toán vừa rồi được không?"

Trình Lạc Sơ phẩy tay một cái, tự tin nói: "Không có vấn đề gì! Giao cho tôi!"

"Được, đại học bá."

Khi sách ở trước mặt, Trình Lạc Sơ đã hoàn toàn sững sờ.

Cậu nhớ rõ ràng rằng vừa rồi Vu Chi Hằng đã giải thích bài này cho cậu, sao giờ cậu không thể nhớ nổi gì nữa? Ủa, cái gì đây? Đây có phải là tiếng Trung không? Đây có phải là những chữ Hán mà cậu từng biết không? Đây có phải là môn học mà cậu từng rất giỏi ở cấp 2 không?

Một chuỗi câu hỏi lấp đầy đầu óc cậu, ánh mắt cầu cứu của cậu nhìn về phía Vu Chi Hằng, người vẫn đang cúi đầu không biết đang làm gì trên giấy. Chỉ vừa nghĩ tới việc mình vừa rồi đã khoe khoang như thế nào, cậu lại xấu hổ thu ánh mắt về, bắt đầu chìm đắm trong suy nghĩ.

Càng nghĩ, không biết sao cậu lại bắt đầu thấy buồn ngủ.

Cậu cảm thấy mình càng nhìn những chữ đó, chúng càng trở nên mờ mịt, đôi khi lại nhấp nhô khiến cậu càng thêm mơ hồ.

Dần dần, cậu cảm thấy những chữ trước mắt ngày càng mờ và đen, cuối cùng, trong giây tiếp theo thì cậu đã ngủ thiếp đi.

Khi trán cậu vừa định đập vào cuốn sách trên bàn thì Vu Chi Hằng, người luôn âm thầm theo dõi, đã đỡ trán cậu lại, giúp cậu tránh khỏi nguy cơ bị sưng một cục to.

Vu Chi Hằng lắc đầu bất lực, nhỏ giọng nói: "Tôi đã biết chắc chắn sẽ có một con lười như vậy mà."

Lúc này, Trình Lạc Sơ không biết mình đã có thêm một biệt danh là 'con lười', nhưng Vu Chi Hằng tin rằng trong thời gian không xa, Trình Lạc Sơ nhất định sẽ biết, và đến lúc đó chắc chắn cậu sẽ cầm gạch đuổi theo hắn.

________________________________________________________________________________

Còn 5 chương.....

╰(*°▽°*)╯

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro