CHƯƠNG 23 - KHÔNG ĐƯỢC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chớp mắt, hai ngày cuối tuần lặng lẽ trôi qua. Phần lớn học sinh đều cảm thấy mình chỉ vừa nhắm mắt một chút nhưng khi mở mắt ra thì đã đến thứ Hai rồi, rõ ràng là chẳng làm được gì cả.

Sáng thứ Hai, còn khoảng nửa tiếng trước khi vào lớp, Trình Lạc Sơ bước vào lớp với dáng vẻ mệt mỏi. Đầu gối vừa chạm vào ghế là cậu đã ngã phịch xuống chiếc ghế vẫn còn hơi lạnh.

Lúc này, bạn cùng bàn của cậu đang cúi đầu, điên cuồng làm nốt đống bài tập của hai ngày cuối tuần với tốc độ nhanh nhất có thể.

Thấy Trình Lạc Sơ vừa vào lớp đã gục xuống bàn ngủ, cậu bạn lập tức sốt sắng: "Anh Trình! Đừng ngủ vội! Trước tiên cậu phải làm hết bài tập đã, đặc biệt là tiếng Anh! Nếu cô biết cậu chưa làm, cô chắc chắn sẽ kiếm chuyện với cậu đó!"

Trình Lạc Sơ bị cậu bạn vừa lắc vừa nói làm phiền, cậu cảm thấy khó chịu nên bèn hừ một tiếng. Cậu mệt mỏi đến mức sắp chết ngất đi rồi.

Từ hồi tiểu học, cậu đã có một thói quen: hễ gặp bài nào chưa giải được, cậu sẽ kiên trì làm đến khi giải được mới thôi. Những bài tương tự cũng thế, cậu sẽ học hết cho đến khi nắm chắc thì mới dừng lại.

Thói quen này đã theo cậu đến tận bây giờ.

Cậu biết đây là một thói quen không tốt nhưng một khi đã bắt đầu thì rất khó dừng lại. Dù có nhận ra, cậu cũng sẽ chọn cách phớt lờ vấn đề này.

"Đừng ồn nữa, để tôi ngủ một chút."

"Anh Trình....."

"Cậu muốn đẻ trứng thì đừng đẻ ở đây."

"Ai đẻ trứng chứ? Nếu đẻ ra, tôi sẽ lấy trứng làm món trứng chiên chín kỹ cho những đứa trẻ không nghe lời, chưa ăn sáng."

Ngay lúc Trình Lạc Sơ sắp ngủ gật, từ phía trước cậu vang lên một giọng nói mang theo nụ cười đầy ngạo nghễ.

Giọng nói này cậu quen thuộc nhất, không cần đoán cũng biết là ai. Cậu không buồn ngẩng đầu hỏi Vu Chi Hằng làm sao mà biết mình chưa ăn sáng, chỉ làm như không nghe thấy gì và lấy áo khoác đồng phục trùm kín đầu và nửa thân trên.

Vu Chi Hằng nhìn dáng vẻ mệt mỏi như bị yêu quái hút hết tinh khí của cậu một lúc rồi mới mở miệng: "Không phải là cậu đang lén lút qua lại với yêu tinh khác sau lưng tôi đấy chứ?"

Ngay lập tức, cậu bạn cùng bàn vốn đang giả vờ làm bài tập nhưng thực chất là hóng chuyện, chứng kiến cảnh Trình Lạc Sơ đang yếu đuối như cái xác liền bừng tỉnh. Cậu đạp mạnh vào chiếc ghế của Vu Chi Hằng đang ngồi trước mặt, làm cả người lẫn ghế ngã nhào.

Trong phòng, tiếng ồn ào khi các học sinh trao đổi đáp án lập tức dừng lại. Bầu không khí trở nên yên tĩnh, thậm chí còn yên lặng hơn cả khi có giáo viên vào lớp. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người họ.

Khi nhìn thấy người bị Trình Lạc Sơ đá ngã là ai, các bạn học đều thầm đổ mồ hôi lạnh cho cậu. Nhưng trái với suy nghĩ của mọi người rằng chàng trai ngồi dưới đất đang nhếch miệng cười kia sẽ nổi giận, họ chỉ nghe thấy hắn nói: "Chân có đau không? Tôi biết cậu không có yêu tinh nào khác. Những yêu tinh bên ngoài làm sao có ai đẹp trai và quyến rũ như tôi? Có ai khỏe mạnh, vạm vỡ như tôi đâu? Tôi chỉ đùa thôi, đừng giận mà."

Nhìn cảnh tượng này, mọi người không biết nên biểu đạt cảm xúc thế nào.

Nhìn vào người mình vừa vô ý đá ngã mà vẫn dịu dàng dỗ dành mình, Trình Lạc Sơ cảm thấy có chút áy náy. Tại sao cậu lại luôn dễ dàng mất bình tĩnh và làm tổn thương người khác như vậy? Chỉ là một trò đùa thôi mà, sao mình lại khó chịu đến thế?

Cậu ngồi xổm xuống, đưa tay về phía Vu Chi Hằng vẫn đang ngồi dưới đất. Cậu muốn nói lời xin lỗi nhưng không biết phải mở lời thế nào. Hình như từ trước đến giờ cậu chưa từng xin lỗi ai, và cũng chưa từng có ai xin lỗi cậu.

Vu Chi Hằng nhìn thấy sự bối rối trong mắt cậu, hắn không muốn để Trình Lạc Sơ nghĩ nhiều, liền nắm lấy tay cậu, dựa vào lực đứng dậy. "Cậu khỏe quá đấy, tôi thật sự không ngờ, dù thấp hơn tôi mà lại có thể đá cả người lẫn ghế ngã như vậy."

Có người giúp dựng lại chiếc ghế bị đá ngã. Vừa ngồi xuống ghế, Vu Chi Hằng lập tức bật dậy.

"Tsss."

"Sao vậy? Có phải tôi vừa làm cậu bị thương không?" Nghe tiếng kêu đau của Vu Chi Hằng, Trình Lạc Sơ lo lắng đến gần hỏi.

Vu Chi Hằng lắc đầu, nói một cách miễn cưỡng: "Không sao, không nghiêm trọng lắm, chỉ là mông tôi có lẽ bị vỡ đôi rồi."

"Mông bị vỡ đôi thì có cần gọi 120 không?"

Vu Chi Hằng lắc đầu và thuận miệng nói: "Không cần đâu, cậu chỉ cần ăn trưa với tôi trong học kỳ này là được." Nói xong, hắn nhận ra có gì đó sai sai.

Sao giọng này nghe quen thế nhỉ?

Giọng phụ nữ...

Và rất quen...

Hắn cứng ngắc quay đầu lại, thấy cô Khương Điềm đang đứng sau hắn với nụ cười nửa miệng. Ngay lập tức, hắn cảm thấy lưng mình không còn đau, chân cũng không còn tê, và quan trọng nhất là mông cũng không bị vỡ đôi nữa. Hắn thậm chí còn cảm thấy mình có thể sống thêm vài ngàn, vài vạn năm, dù sao thì 'tai họa' cũng kéo dài mãi mà.

Mà hắn chính là cái 'tai họa' đó...

Kẻ gây họa cho Trình Lạc Sơ...

Vu Chi Hằng ngay lập tức quay đầu, vội vã nói với Trình Lạc Sơ: "À, Tiểu Sơ này, sắp vào học rồi, tôi về lớp trước nhé. Tôi có mang bữa sáng cho cậu, ở trong ngăn bàn của cậu, nhất định phải nhớ ăn đấy nhé. Tôi đi trước đây, trưa nay tôi sẽ quay lại tìm cậu!"

Vừa nói xong, hắn đã biến mất khỏi lớp.

Trình Lạc Sơ không biểu lộ gì trên mặt, vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng như thường, nhưng trong lòng cậu thì như có hàng vạn con ngựa chạy ngang qua. Vu Chi Hằng đúng là..... giỏi diễn thật!

Hắn suýt chút nữa lừa được cậu luôn rồi.

Khương Điềm không biết Vu Chi Hằng ở trong lớp vì thường ngày cô không kiểm tra lớp trong giờ tự học sáng, hôm nay chỉ tình cờ đi ngang qua và bắt gặp tình huống này. Khi nhớ lại vẻ mặt láu cá của Vu Chi Hằng, cô bắt đầu tự hỏi liệu việc giao cho hắn kèm cặp Trình Lạc Sơ có phải là một quyết định đúng đắn hay không.

Khương Điềm rời lớp trong dòng suy nghĩ, còn Trình Lạc Sơ thì theo lời Vu Chi Hằng nói, lấy bữa sáng ấm áp ra từ ngăn bàn.

Cậu quay sang hỏi người bạn ngồi cạnh mình: "Cậu ấy đến từ khi nào?"

Người bạn cùng bàn nghĩ một lúc rồi đáp: "Hình như, đến từ sớm lắm rồi thì phải?"

Còn sớm thế nào thì cậu ta không nói, vì chính cậu ta cũng không biết. Chỉ biết là lúc mình đến, dường như đã thấy bóng dáng của Vu Chi Hằng rồi.

Trình Lạc Sơ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Cơn buồn ngủ của Trình Lạc Sơ đã bị trò đùa vừa rồi của Vu Chi Hằng phá tan. Cậu mở bữa sáng mà Vu Chi Hằng mua cho và bắt đầu ăn, đồng thời lướt điện thoại.

Lướt một lúc, cậu mới nhớ ra rằng gần đây mẹ cậu dường như không gọi điện để xin tiền nữa. Cậu muốn biết đã bao lâu từ lần cuối mẹ cậu xin tiền, nhưng khi mở danh bạ, cuộc gọi gần nhất lại là vào thứ Bảy, với tên ghi chú là 'Cô Lâm.'

Cô Lâm....

Cậu nhớ ra rồi, đó là người phụ nữ đã ép cậu uống rượu lần trước, hứa rằng nếu cậu uống hết cô ấy sẽ mở sâm-panh. Cậu vẫn tự tin về tửu lượng của mình, nhưng không ngờ hôm đó cậu uống chưa được mấy ly đã say khướt.

May mà Tiểu Điềm phát hiện ra điều bất thường và kịp thời đưa cậu về phòng nghỉ nhân viên.

Nhìn cuộc gọi kéo dài năm phút này, cậu biết chắc là Vu Chi Hằng đã nhận thay cậu.

Lúc đó cô Lâm đã nói gì? Và Vu Chi Hằng đã nghĩ gì sau khi nghe những lời đó?

.....

"Anh Vu, lúc nãy mày đi đâu vậy?" Luật Vận thấy Vu Chi Hằng chạy về thì tò mò hỏi.

Phùng Thuần liếc nhìn cậu ta một cái, "Còn có thể đi đâu được nữa."

Phùng Thuần trông có vẻ gầy đi nhiều trong hai ngày qua, khuôn mặt thanh tú hơn hẳn. Dù vẫn trò chuyện với Luật Vận nhưng giọng điệu của cậu ta không còn dễ chịu như trước.

Luật Vận có thể cảm nhận rõ sự xa cách từ Phùng Thuần, nhưng vì từ nhỏ được nuông chiều, giờ xảy ra chuyện thế này, cậu ta cũng không biết phải làm gì. Càng sốt ruột, cậu ta càng ăn nói lung tung, "Không, tôi hỏi anh Hằng đi đâu thì có liên quan gì đến cậu? Sao cậu phải trả lời thay?"

"Tôi!"

"Được rồi, hai cậu đừng cãi nhau nữa. Cãi thì ra ngoài mà cãi, đừng cãi trước mặt tôi." Vu Chi Hằng nhìn thấy hai người này ở cùng một chỗ là thấy nhức đầu, đặc biệt là Luật Vận, người chẳng biết cách quan tâm người khác gì, khiến hắn muốn nhét cậu ta vào bụng mẹ và tái sinh một lần nữa.

Người ta thì muốn EQ có EQ, muốn IQ thì có IQ....

Còn đến lượt Luật Vận, muốn EQ thì không có EQ, muốn IQ cũng không muốn có IQ, hắn cũng không cầu cậu ta có cả hai, chỉ cần có một trong hai là được.

"Vừa rồi tao đi đưa bữa sáng cho Trình Lạc Sơ." Nhắc đến Trình Lạc Sơ, trên mặt Vu Chi Hằng vô thức hiện lên nụ cười dịu dàng mà chính hắn cũng không nhận ra.

"Ôi ôi, nhìn người ta hạnh phúc chưa kìa." Các bạn xung quanh trêu chọc.

Bình thường họ không ưa Trình Lạc Sơ lắm nhưng cũng chẳng cố tình gây khó dễ cho cậu. Một phần là vì cậu đánh người và mắng người rất ghê, không dám chọc vào, phần còn lại là Trình Lạc Sơ cũng không chủ động trêu chọc họ.

Phùng Thuần là bạn cùng bàn với Vu Chi Hằng, cậu ta cúi xuống nhìn sách rồi hỏi: "Cậu dạy kèm cho Trình Lạc Sơ thế nào rồi?"

Vừa nhắc đến Trình Lạc Sơ, Vu Chi Hằng liền trở nên hứng thú: "Tiểu Sơ rất thông minh, tôi giảng một lần là cậu ấy hiểu ngay. Những dạng bài biến đổi, chỉ cần làm thêm vài lần là cậu ấy gần như nhớ hết."

Phùng Thuần gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó hỏi tiếp: "Sắp tới kỳ thi tháng rồi, cậu nghĩ Trình Lạc Sơ có thể tăng bao nhiêu hạng?"

Vu Chi Hằng suy nghĩ một chút, "Hiện tại thì chưa thể kết luận được. Dạo này tôi đang giúp cậu ấy học bù chương trình lớp 10 mới, mà kỳ thi tháng thì toàn là đề lớp 12 nên muốn tăng hạng thì tôi nghĩ cũng khá khó."

"Vậy cậu tranh thủ thời gian bổ sung cho cậu ấy những kiến thức còn thiếu đi."

"Tại sao?"

"Còn tại sao nữa?" Phùng Thuần nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc, "Nếu không có chút tiến bộ nào, cô Khương chắc chắn sẽ đề nghị với thầy Tạ để cậu không dạy kèm Trình Lạc Sơ nữa."

"Sao cậu biết được?" Vu Chiến Hằng ngạc nhiên.

"Chuyện này đâu cần đoán, một tháng mà không có chút tiến bộ nào, cậu nghĩ cô Khương sẽ còn cần đến cậu làm gì? Thà rằng cô ấy chịu thêm áp lực mà tự mình kèm Trình Lạc Sơ còn hơn."

Vu Chi Hằng vừa tưởng tượng đến cảnh Trình Lạc Sơ gần gũi với người khác, lòng hắn đã dâng lên cảm giác ghen tuông không thể kiềm chế.

Không được, hắn không thể để chuyện này xảy ra!

________________________________________________________________________________

Còn 33 chương.....

(^_-)db(-_^)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro