CHƯƠNG 39 - NHƯNG MÀ CẬU ĐÃ QUÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà có chút muốn giữ lại, nhưng vừa quay người lại, điều bà nhìn thấy là cảnh Vu Chi Hằng và Trình Lạc Sơ đang thân mật đội mũ bảo hiểm bên nhau. Những cảm giác áy náy cuối cùng đối với con trai bà hoàn toàn biến mất.

Bà cau mày khó chịu, kéo cô gái bên cạnh – người vừa tò mò về Trình Lạc Sơ – rồi quay lưng rời đi.

"Cô Trình, anh trai lúc nãy là ai vậy ạ?" Cô gái hỏi.

Mẹ Trình nhíu mày, khó chịu đáp: "Cô không biết cậu ta."

"Ơ?" Cô gái ngạc nhiên, thầm nghĩ, nếu không biết thì sao anh ấy lại nói chuyện với bà? Hơn nữa, khi thấy anh ấy quay lưng đi, phản ứng đầu tiên của bà là định giữ lại mà. Không những vậy, mắt của hai người còn giống nhau đến lạ, bà đang lừa ai chứ!

...

Vu Chi Hằng lái xe mô tô xuyên qua khu vực hoang vắng xung quanh trường học. Dù là khu vực gần trường nhưng nơi đây vẫn có người phạm pháp, đánh nhau và trộm cắp.

Đến khi vào trung tâm thành phố, không được đi mô tô nữa, Vu Chi Hằng đỗ xe trong bãi xe chuyên dụng rồi kéo Trình Lạc Sơ vào một trung tâm thương mại. "Sao định vị lại ở chỗ đó?"

Trình Lạc Sơ cảm nhận ánh mắt dò hỏi của Vu Chi Hằng, cậu ngoảnh đầu đi, bướng bỉnh không nói lời nào. Vu Chi Hằng thở dài. Một khi cậu bướng lên, dù có mười con bò cũng không kéo lại được.

Thấy cậu không muốn nói, hắn cũng không ép, đành tạm thời bỏ qua.

"Thôi được rồi, cậu không muốn nói thì đừng nói, tôi không ép." Vu Chi Hằng xoa đầu cậu.

Trình Lạc Sơ cúi đầu, mặc kệ Vu Chi Hằng xoa, hắn có xoa đến rối tung cả đầu, cậu cũng không để ý.

"Vẫn còn sớm, cậu có muốn ăn gì không?"

Trình Lạc Sơ lắc đầu.

"Vậy tôi sẽ đưa cậu đi ăn ở tiệm mà tôi hay đến. Hai vợ chồng chủ quán thích mấy đứa nhỏ xinh xắn như cậu lắm."

Trình Lạc Sơ định lắc đầu thì bị Vu Chi Hằng chặn lại.

"Nếu cậu còn lắc đầu, tôi sẽ đánh ngất cậu rồi vác đi đấy. Đừng sợ mất mặt, tôi dày mặt quen rồi, làm bao nhiêu lần cũng chẳng sao."

"Cậu thật quá đáng!" Trình Lạc Sơ kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên cậu gặp người thừa nhận mình mặt dày như thế.

Vu Chi Hằng hừ một tiếng, không quan tâm: "Đi thôi."

Trình Lạc Sơ bực bội, "Đi thì đi, sao cậu lắm lời thế."

"Cậu biết mà, tôi chỉ nói nhiều trước mặt cậu thôi."

"Thế tôi phải cảm ơn cậu à?"

"Không cần khách sáo thế đâu."

Hai người vừa cãi vã vừa bước đến quán ăn mà Vu Chi Hằng nhắc đến. Trên đường đi, họ không để ý rằng có người bạn học cùng trường đã chụp lại cảnh thân mật mờ ám giữa hai người và đăng lên diễn đàn trường.

"Cậu nghĩ họ có thật là một cặp không?" Cô gái chụp ảnh nhìn vào màn hình điện thoại, hỏi với vẻ ngờ vực.

"Có vẻ vậy, nhưng mà cậu chụp họ như thế có hơi quá không?" Cô bạn đi cùng lo lắng, nhìn cảnh tượng bạn mình đăng bức ảnh mà không để lộ danh tính, cảm thấy việc này không hay, nhưng cũng chẳng can ngăn được.

Có lẽ do hôm nay là cuối tuần, nhiều học sinh ở nhà nghỉ ngơi, nên bài đăng nhanh chóng lên top diễn đàn trường. Chỉ sau một thời gian ngắn, bài viết đã thu hút hàng chục nghìn lượt xem. Tất nhiên, không chỉ có học sinh trong trường, mà còn có cả những cựu sinh viên và học sinh từ các trường khác cũng vào xem.

Khi cả hai ngồi trong quán ăn sáng, Vu Chi Hằng nói vài câu với nhân viên phục vụ, sau đó họ mang thực đơn xuống.

"Cậu gọi từng này liệu có đủ cho hai người ăn không?" Trình Lạc Sơ hoài nghi hỏi.

Vu Chi Hằng nhướng mày, hắn che miệng cười khẽ: "Cậu ăn một mình đi, tôi ăn ở nhà rồi."

Trình Lạc Sơ không để ý đến biểu cảm của hắn, cậu cúi đầu, vẫn còn hơi nghi ngờ: "Thật không?"

Vu Chi Hằng gật đầu: "Thật đấy, nhà tôi ăn sáng sớm, tôi đã ăn cùng họ rồi."

Nghe vậy, Trình Lạc Sơ mới nhớ ra, dựa theo những gì Vu Chi Hằng từng đăng lên trang cá nhân, có vẻ như đúng là như hắn nói. Cậu nhẹ nhõm hơn và tin vào lời Vu Chi Hằng.

Vì lúc này cũng không còn sớm, quán ăn đã vắng khách, ít người vào hơn, nên bữa sáng của Trình Lạc Sơ được phục vụ khá nhanh. Người phục vụ vừa đẩy một chiếc xe nhỏ đầy thức ăn mà Vu Chi Hằng đã gọi, vừa sắp từng món lên bàn. Sau khi người phục vụ rời đi, Trình Lạc Sơ tò mò nhìn vào một bát chất lỏng màu trắng đục trước mặt mình.

"Đây là gì? Sữa đậu nành à?" Trình Lạc Sơ dùng thìa khuấy nhưng chưa vội uống.

"Cậu thử xem thì biết, nhanh đi, tôi nghe nói món này ngon lắm." Vu Chi Hằng đẩy bát về phía cậu.

Trình Lạc Sơ thấy Vu Chi Hằng nhiệt tình như vậy, có chút nghi ngờ. Cậu cầm quả trứng trà đặt bên cạnh, bắt đầu bóc vỏ. Vừa bóc, cậu vừa nói: "Tôi thấy cậu có vẻ thích uống, hay cậu thử trước đi, tôi muốn ăn cái gì đó trước đã."

Vu Chi Hằng cười gượng: "Tôi thì....."

"Uống đi, nếu không tôi sẽ nghi ngờ trong bát có gì không ổn đấy."

"Tôi đâu dám làm thế, sao cậu lại nghi ngờ tôi chứ?" Vu Chi Hằng tỏ vẻ oan uổng.

Trình Lạc Sơ nói: "Thế thì chứng minh cho tôi đi, để tôi tin cậu."

Vu Chi Hằng đành cầm bát đưa lên miệng. Thật ra hắn có chút khó xử, hắn nhớ lại lần mẹ hắn lừa hắn uống sữa đậu nành nhưng thực chất lại là nước đậu thối. Cảm giác kinh khủng đến mức hắn chỉ muốn cắt lưỡi mình để rửa sạch miệng. Lần này, hắn gọi nước đậu thối cho Trình Lạc Sơ để cậu nếm trải cảm giác bị lừa.

Để không bị phát hiện, Vu Chi Hằng cố nén khó chịu, nhấp một ngụm nhỏ và nuốt xuống dưới ánh mắt của Trình Lạc Sơ. Quá trình diễn ra suôn sẻ, đến mức Trình Lạc Sơ không nhận ra điều gì bất thường.

Sau khi bóc xong quả trứng trà và thấy Vu Chi Hằng uống ngon lành, Trình Lạc Sơ cũng thử một ngụm. Vừa đưa vào miệng chưa đầy hai giây, cậu suýt nữa phun ra. Cậu không nói lời nào, nhưng ánh mắt nhìn Vu Chi Hằng nói lên tất cả. Dù không thốt nên lời, rõ ràng trong đầu cậu đang mắng hắn thậm tệ.

Khó khăn lắm mới nuốt được ngụm nước đậu thối, Trình Lạc Sơ vội vàng nhét đầy bánh táo đỏ vào miệng, nhưng dù miệng đầy những món ngon hơn, cảm giác hôi thiu vẫn đọng lại.

"Vu Chi Hằng! Cậu có ý gì đây!"

"Không có ý gì cả."

Trình Lạc Sơ tức đến mức chỉ muốn nhảy lên bàn, cậu túm lấy cằm hắn bắt hắn nhìn thẳng vào mình, sau đó nhét hết bát nước đậu thối vào miệng hắn. Vu Chi Hằng thoáng thấy lạnh sống lưng.

Một lúc sau, Vu Chi Hằng mới nhận ra rằng Trình Lạc Sơ thực sự giận. Cậu không ăn món nào mà hắn gắp cho, thậm chí không hề chạm đũa. Hơn nữa, khi hắn nói chuyện, cậu chỉ đáp lại bằng một tiếng "ừ" lạnh nhạt, không nói thêm gì.

Lúc này, Vu Chi Hằng bắt đầu chột dạ. Hắn chạm vào tay Trình Lạc Sơ, cố gắng làm lành: "Này, cậu giận thật đấy à?"

"Sao cậu không nói gì với tôi vậy?"

"Tôi sai rồi, tôi không nên chọc giận cậu, đừng giận nữa được không?"

"Rõ ràng là cậu lừa tôi trước, sao cuối cùng lại là cậu giận tôi? Tôi cũng biết giận đấy!"

Sau khi nói xong câu đó, khoảng năm phút nữa trôi qua mà Trình Lạc Sơ vẫn không có ý định nói chuyện với hắn, Vu Chi Hằng cảm thấy như quả bóng bị xì hơi, mất hết năng lượng, thậm chí còn có chút yếu ớt.

"Lạc Sơ, tôi thật sự thật sự biết lỗi rồi, xin cậu rộng lượng tha thứ cho tôi một lần đi." Vừa nói, hắn vừa rút ra một nắm sô-cô-la đồng xu rẻ tiền từ túi áo bán trong tiệm tạp hóa của trường.

Hắn biết rằng, bất kể lúc nào, Trình Lạc Sơ luôn thích mấy món đồ nhỏ đơn giản này, ăn vào vừa vui vẻ lại không thấy có lỗi.

Quả nhiên, đúng như Vu Chi Hằng nghĩ, mỗi khi thấy những món đồ này, Trình Lạc Sơ đều mắt sáng lên.

"Sao cậu lại mua mấy thứ này vậy?" Trình Lạc Sơ kéo tất cả những viên sô-cô-la đồng xu trên bàn về phía mình, tiện tay bóc một viên rồi bỏ vào miệng.

"Sao tôi lại không mua được chứ? Dù tôi không thích sô-cô-la ngọt và mềm như thế này, nhưng không chịu nổi là có người lại rất thích." Vu Chi Hằng tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng giọng điệu lại lộ ra sự vui vẻ.

Trình Lạc Sơ lập tức loại bỏ mình khỏi danh sách, cậu nhớ là chưa từng nói với Vu Chi Hằng về việc này, nên chắc chắn người mà Vu Chi Hằng đang nói đến không phải là mình.

Vu Chi Hằng cũng quên mất rằng hắn và Trình Lạc Sơ mới quen nhau chưa lâu, nên không thể nào biết được nhiều thứ như vậy.

Trình Lạc Sơ ngập ngừng hỏi: "Người mà cậu nói là ai vậy?"

Vu Chi Hằng khựng lại một chút, lúc này mới nhận ra rằng hành động của mình thực sự có chút bất hợp lý đối với Trình Lạc Sơ.

Hắn không kịp nghĩ ra lý do, chỉ đành nói: "Người đó chẳng phải đang ở ngay trước mặt tôi sao?"

"Trước mặt cậu?" Trình Lạc Sơ ngạc nhiên, rồi lại nói: "Tôi nhớ là tôi chưa từng nói với cậu chuyện này mà."

"Không, cậu đã nói với tôi rồi, chỉ là cậu tự quên mất thôi."

Trình Lạc Sơ suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không nhớ ra. Trong ký ức của cậu, không hề có lần nào bản thân chủ động nói với Vu Chi Hằng rằng mình thích những món đồ nhỏ đó. Nhưng tất nhiên, cũng có thể cậu đã vô tình nói ra mà bản thân không nhớ được.

________________________________________________________________________________

Còn 17 chương.....

☆*: .。. o(≧▽≦)o .。.:*☆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro