CHƯƠNG 41 - TAN NÁT CÕI LÒNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người cứ đứng dưới tòa ký túc xá đắn đo mãi, cuối cùng Trình Lạc Sơ cũng nhượng bộ, và Vu Chi Hằng cũng toại nguyện được lên phòng cùng cậu.

Tòa ký túc xá mà Trình Lạc Sơ đang ở mới được xây xong vào mùa hè vừa qua, dù môi trường tốt nhưng vẫn chưa có nhiều sinh viên vào ở, vì vậy không có cảnh đang đi thì đột nhiên có người từ một phòng ký túc xá, nhà vệ sinh chung hay phòng giặt chạy ra.

Trên đường lên lầu, Vu Chi Hằng vừa đi vừa quan sát tòa nhà mới này.

"Ký túc xá này có môi trường tốt thật đấy." Vu Chi Hằng mở lời.

Trình Lạc Sơ chỉ ừ một tiếng.

"Cậu bạn bên lớp 5 cùng phòng với cậu ấy, cậu ta có người yêu chưa vậy?"

Trình Lạc Sơ quay đầu liếc Vu Chi Hằng một cái, "Cậu lo chuyện người ta có người yêu chưa làm gì?"

Vu Chi Hằng không phục, "Nếu chưa có người yêu thì tôi giới thiệu cho một người. Dù là nam hay nữ, lớp tôi thiếu gì trai xinh gái đẹp, chẳng lẽ không ai vừa mắt cậu ta?"

"Nếu cậu ta có người yêu rồi thì tôi cũng yên tâm."

Trình Lạc Sơ dừng bước, nhìn Vu Chi Hằng với ánh mắt khó hiểu.

Vu Chi Hằng chỉ nhìn cậu với vẻ mặt đầy chân thành, không nói lời nào.

Trình Lạc Sơ cảm thấy Vu Chi Hằng hình như có bệnh gì đó. Khi lên tới tầng nơi mình ở, Trình Lạc Sơ lấy chìa khóa ra, cắm vào ổ khóa và vặn vài lần, rồi 'cạch' một tiếng, cửa mở ra.

Trình Lạc Sơ vẫn đang cúi đầu rút chìa khóa, vừa nghe thấy có tiếng động trong phòng, cậu vừa tò mò định nhìn vào thì ngay lập tức bị đôi bàn tay to lớn của Vu Chi Hằng bịt mắt lại.

"Ơ? Cậu làm gì thế..."

"Suỵt."

Chưa kịp nói xong, Trình Lạc Sơ đã bị Vu Chi Hằng ngắt lời. Dù ngăn cản nhanh như vậy, nhưng hai người trong phòng vẫn nghe thấy tiếng động và vội vàng tách ra ngay lập tức.

Trình Lạc Sơ cũng cảm nhận được có gì đó không ổn, cậu quay đầu nhẹ nhàng hỏi Vu Chi Hằng, "Có chuyện gì vậy?"

Vu Chi Hằng buông tay xuống, chỉ nói, "Không có gì."

Trình Lạc Sơ nhìn vào trong phòng với vẻ nghi ngờ.

Một người là bạn cùng phòng của cậu, còn người kia là một chàng trai lạ mặt mà cậu chưa từng gặp, dường như không phải là học sinh của trường.

Cậu do dự nhìn vào khóe môi của họ - đỏ rực. Mặc dù Trình Lạc Sơ chưa từng hôn ai, nhưng cậu hiểu rõ không thể nào tự làm cho môi mình trở nên đỏ như vậy được. Thêm vào đó là biểu cảm cố nén cảm xúc của chàng trai lạ mặt kia, Trình Lạc Sơ cảm thấy mình dường như đã làm gián đoạn điều gì đó.

"À..."

"Cậu về trước đi, A Triều." Bạn cùng phòng của Trình Lạc Sơ nói với chàng trai đứng bên cửa sổ.

Chàng trai im lặng nhìn cậu ta một lúc rồi gật đầu mà không quay lại, bước ra khỏi phòng.

Trình Lạc Sơ cảm thấy không khí có chút ngượng ngùng.

Cậu đứng yên tại chỗ, lúng túng không biết phải làm gì. Bạn cùng phòng thấy cậu ngượng, bước đến kéo cậu vào phòng. Tình cờ, Vu Chi Hằng đứng bên ngoài nhìn thấy cảnh đó, lòng tuy có chút ghen tuông nhưng cũng cảm thấy yên tâm hơn về người bạn cùng phòng này.

"Tôi về trước đây." Vu Chi Hằng nói vọng vào phòng.

Lúc này, bạn cùng phòng mới như thể nhận ra rằng ngoài Trình Lạc Sơ còn có một người nữa.

Cậu ta ho khan hai tiếng rồi hỏi Trình Lạc Sơ, "Đây là ai vậy?"

"Đây là bạn của tôi." Trình Lạc Sơ đáp.

Bạn cùng phòng liên tục gật đầu, "Ồ ồ, bạn hả."

Mặc dù chỉ là một cuộc đối thoại bình thường nhưng Vu Chi Hằng vẫn cảm thấy giọng điệu này nghe có chút khó chịu. Nhưng khi nghĩ đến việc người bạn cùng phòng kia đã có người yêu, Vu Chi Hằng cũng cố nén cảm giác khó chịu trong lòng lại.

Khi Vu Chi Hằng xuống tầng, hắn bất ngờ gặp lại chàng trai lạ mặt mà hắn vừa nhìn thấy trong phòng của Trình Lạc Sơ. Có vẻ như chàng trai này đã cố ý đứng đợi hắn, bởi ngay khi Vu Chi Hằng vừa bước ra khỏi hành lang, chàng ta đã xuất hiện từ chỗ của quản lý ký túc.

Chàng trai gọi với, "Chờ chút."

Vu Chi Hằng quay lại nhìn cậu ta hỏi, "Có chuyện gì không?"

Chàng trai gật đầu, "Cậu là Vu Chi Hằng phải không? Nghe danh đã lâu rồi. Tên của cậu thường được nhắc đến trong miệng các thầy cô giáo của trường chúng tôi. Dù hơi đường đột nhưng tôi muốn hỏi, cậu có thích đàn ông không? Hoặc là, cậu có bạn trai chưa?"

Vu Chi Hằng lạnh lùng liếc chàng trai một cái, "Liên quan gì đến cậu?"

Chàng trai có vẻ khó chịu với thái độ của Vu Chi Hằng, cau mày và giọng nói trở nên kém lịch sự, "Thì ra đây là học sinh giỏi nhất toàn trường của trường cậu à? Thái độ này khiến tôi nghi ngờ giáo viên trường cậu không có mắt hay sao ấy."

Vu Chi Hằng cười khẩy, "Cậu mỉa mai cũng có giới hạn thôi. Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chúng ta không quen biết gì cả, cậu dựa vào cái gì mà đòi tôi trả lời những câu hỏi cá nhân đó?"

"Nếu chỉ điều này đã khiến cậu nghi ngờ thì tôi cũng nghi ngờ việc trường cậu nói chỉ tuyển học sinh có phẩm chất tốt và không gây rối là giả đấy, bạn Điền Văn Triều à."

"?" Điền Văn Triều sững người, nghi ngờ hỏi, "Sao cậu biết tôi tên là Điền Văn Triều?"

Vu Chi Hằng nhìn cậu ta với vẻ mặt 'cậu ngốc à' và nói, "Cái bảng tên trên đồng phục của cậu là đồ trang trí à?"

Điền Văn Triều được nhắc mới nhớ ra mình quên tháo bảng tên ra.

Cậu ta hừ nhẹ, "Vừa nãy tôi chỉ đùa với cậu thôi. Cậu yên tâm, cậu không hợp với gu thẩm mỹ của tôi đâu. Tôi chỉ muốn nói với cậu rằng, cậu bạn ở cùng phòng với Văn Thiên, tức là người mà cậu đã che mắt ấy, tốt nhất cậu khuyên cậu ta đổi phòng đi. Tôi có cảm giác Văn Thiên đã để mắt tới cậu ta rồi."

Vu Chi Hằng không tin, "Không thể nào, vừa nãy các cậu không phải còn đang hôn nhau sao? Sao cậu lại nói những điều này sau lưng cậu ta?"

Điền Văn Triều gần như phát điên, nhưng cậu ta lại không có bằng chứng cụ thể để chứng minh mình nói thật.

"Bất kể cậu tin hay không, nhưng những gì tôi nói đều là sự thật." Điền Văn Triều nói.

"Nếu thật sự như vậy thì rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện này. Nếu đã xảy ra hơn một lần, điều đó có nghĩa là cậu ta từng thành công. Vậy tại sao cậu vẫn chưa rời bỏ cậu ta?" Vu Chi Hằng không tin lời của Điền Văn Triều.

Điền Văn Triều cười khổ, không nói thêm gì, chỉ khẽ thì thầm, "Bởi vì tôi thích cậu ấy."

Họ là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Điền Văn Triều chỉ sinh trước Văn Thiên vài ngày. Mẹ của họ là bạn thân từ thời còn chưa sinh con và đã hứa hẹn sẽ kết duyên cho con cái của mình. Một bên nghĩ rằng sẽ sinh con gái, bên kia lại nghĩ rằng sẽ sinh con trai. Thế nhưng, cuối cùng cả hai lại sinh con trai. Mối hôn ước định sẵn này suýt nữa bị hủy bỏ, nhưng khi thấy hai đứa trẻ gắn bó như hình với bóng, không thể rời xa nhau, cả hai gia đình đều mềm lòng và giữ lời hứa.

Chỉ là, không ai trong hai gia đình hỏi qua ý kiến của bọn họ. Khi còn nhỏ, họ không hiểu, nhưng khi lớn lên, vẫn chẳng có ai hỏi. Điền Văn Triều đã thích Văn Thiên từ thuở bé, nhưng Văn Thiên chưa bao giờ để mắt đến cậu ta, và cũng chẳng bao giờ có tình cảm với cậu ta. Mãi đến khi Văn Thiên kéo theo một cậu trai trắng trẻo, dễ thương tới trước mặt cậu ta và nói, 'Đây là bạn trai của tôi.' thì trái tim của Điền Văn Triều hoàn toàn tan nát.

Lúc đó, Điền Văn Triều mới học lớp 8, cậu ta đã tự nhủ rằng đó chỉ là sự nổi loạn tuổi dậy thì. Có lẽ không lâu sau Văn Thiên sẽ mất hứng và chia tay, cậu ta vừa đau lòng nhưng cũng tự an ủi mình.

Nhưng rồi tốc độ thay đổi bạn trai của Văn Thiên chẳng khác gì thay áo, Điền Văn Triều cũng càng ngày không hiểu được cậu ta.

Hai người họ hôn môi cũng là kết quả của việc Điền Văn Triều không thể kiềm chế nữa mà tỏ tình với Văn Thiên. Kết quả là Văn Thiên chẳng quan tâm chút nào, thậm chí còn hờ hững nói, 'Thích tôi thì cứ hôn tôi đi.'

Trong lúc bốc đồng, Điền Văn Triều đã quên mất mình đang ở ký túc xá và hôn Văn Thiên, dẫn đến cảnh tượng mà Vu Chi Hằng và Trình Lạc Sơ vừa nhìn thấy.

Vu Chi Hằng nhìn chàng trai có tình yêu còn mù quáng hơn mình, không biết nên nói gì. Vì đây là người không xuất hiện trong kiếp trước của hắn, hắn không rõ quá trình và kết cục của họ như thế nào. Nhưng qua những lời của Điền Văn Triều, Vu Chi Hằng cảm thấy kết cục của họ có lẽ sẽ không tốt đẹp.

Nhưng tất cả những chuyện này không liên quan đến Vu Chi Hằng. Chỉ cần Văn Thiên không làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hắn và Trình Lạc Sơ thì sẽ không có vấn đề gì.

Vu Chi Hằng quay người, vừa đi vừa nói: "Cảm ơn vì lời nhắc nhở của cậu. Tôi sẽ chú ý đến họ. Nếu Văn Thiên làm gì có hại cho Lạc Sơ, tôi chắc chắn sẽ không tha thứ cho cậu ta."

Điền Văn Triều đứng sững, nhìn bóng lưng của Vu Chi Hằng càng lúc càng xa, trong lòng không khỏi nghĩ: 'Nếu Văn Thiên cũng thích mình, thì khi cậu ấy bị tổn thương, liệu mình có thể đường hoàng mà bảo vệ cậu ấy không?' Rồi cậu ta lại lắc đầu, Văn Thiên là người mạnh mẽ, kiên cường, làm sao cậu ấy lại để người khác bắt nạt mình chứ.

Trong khi đó, trong ký túc xá, Trình Lạc Sơ đang tò mò nhìn chằm chằm vào Văn Thiên.

Văn Thiên bị ánh mắt đầy nhiệt huyết của Trình Lạc Sơ làm cho khó chịu, sắp cảm thấy như bị nhìn thấu: "Cậu.... cậu làm sao vậy?"

"Quan hệ của hai người là gì?" Trình Lạc Sơ hỏi.

"Không có quan hệ gì cả."

Trình Lạc Sơ cau mày, "Vậy tại sao hai người lại hôn nhau?"

"Cậu thấy à?"

Trình Lạc Sơ lắc đầu: "Không thấy, nhưng tôi không ngốc. Vu Chi Hằng che mắt tôi, nhưng âm thanh hai người hôn nhau cũng không nhỏ. Nếu tôi không đoán được thì thật quá đơn thuần rồi."

Văn Thiên khẽ cười nhạt: "Hôn nhau không có nghĩa là nhất định phải ở bên nhau."

"Tôi không thích cậu ta."

Trình Lạc Sơ ngạc nhiên: "Cậu không thích cậu ấy, nhưng cậu ấy rõ ràng là thích cậu mà."

"Cậu ấy thích tôi không có nghĩa là tôi phải đáp lại."

Trình Lạc Sơ cảm thấy mình vẫn quá đơn thuần. Theo quan điểm của cậu, khi thích ai đó, nhất định phải có phản hồi, dù là từ chối hay đồng ý, nhưng không thể không có bất kỳ phản ứng nào. Điều đó chẳng phải giống như hành vi của những người tệ bạc, lừa dối cảm xúc của người khác sao?

"Tôi biết trong lòng cậu chắc đang chửi tôi là một kẻ xấu xa. Nhưng tôi và cậu ấy là bạn từ nhỏ, cậu ấy luôn coi tôi như em trai để chăm sóc. Đột nhiên, cậu ấy tỏ tình với tôi, ai mà tin được? Lỡ như cậu ấy nhầm lẫn giữa tình thân và tình yêu, và khi cậu ấy tỉnh táo lại rồi bỏ đi để tìm người mà cậu ấy thực sự yêu thì tôi phải làm sao?" Văn Thiên nói với giọng như không quan tâm, nhưng mỗi từ đều xuất phát từ tận đáy lòng.

"Nhưng mà..." Trình Lạc Sơ muốn nói gì đó.

"Thôi, cậu đừng khuyên nữa." Văn Thiên ngắt lời.

Nhưng điều Trình Lạc Sơ muốn nói là, ánh mắt mà Điền Văn Triều nhìn Văn Thiên giống hệt cách Vu Chi Hằng nhìn mình, không có gì khác biệt.

Tại sao Văn Thiên lại không tin rằng Điền Văn Triều thực sự thích mình?  

________________________________________________________________________________

Còn 15 chương.....

ヾ(@⌒ー⌒@)ノ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro