CHƯƠNG 47 - NGẠI NGÙNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông chủ thở dài bất lực, sau đó nhanh chóng thay đổi sắc mặt để đón tiếp người tiếp theo đến tham gia sự kiện.

Sau khi kéo Trình Lạc Sơ vào phòng nghỉ của nhân viên, Tiểu Điềm lấy ra một bộ đồng phục mới toanh từ ngăn kéo phòng thay đồ.

"Nè, đây là bộ mới mà ông chủ đặt may đấy. Tôi biết cậu sẽ quay lại nên đã lén báo số đo chiều cao và kích cỡ của cậu đó." Tiểu Điềm mở túi đựng quần áo, trong đó là một bộ vest đen ôm dáng với vài chi tiết trang trí màu tím đậm.

Tiểu Điềm đẩy Trình Lạc Sơ vào phòng thay đồ, vừa đẩy vừa phấn khích nói, "Bộ này nhìn hợp với cậu quá! Màu tím là hợp với cậu nhất, mặc vào chắc chắn đẹp mê hồn, chắc chắn sẽ khiến đám nhân viên mới đến đây cứ kiêu căng khinh thường người khác phải ngẩn ngơ chết mất."

Trình Lạc Sơ bình thản đáp lại, "Không phải ông chủ nói là đủ nhân viên phục vụ rồi sao, sao còn tuyển thêm người?"

"Ai biết anh ấy nghĩ gì. Rõ ràng là có cậu, có tôi, có bartender là đủ rồi, thế mà tự dưng lại đi tuyển thêm bao nhiêu người, mà ai nấy đều làm như không xem ai ra gì, cứ như mấy công tử bột ấy." Nhắc đến đây, Tiểu Điềm lại nổi cáu, cậu ta đứng ngoài phòng thay đồ, kể lể với Trình Lạc Sơ bên trong, "Cậu biết không, mấy ngày đầu họ mới đến, tôi tưởng là dễ gần lắm, không nói chuyện với tôi chắc là vì mới đến nên chưa quen, thế là tôi chủ động bắt chuyện với họ."

"Kết quả là chưa nói được bao lâu thì họ lại bảo tôi phục vụ họ, bưng trà rót nước cho họ. Cậu cũng biết rồi đấy, tôi là kiểu chỉ bộc lộ tính nóng với người trong nhà thôi, lúc đó tôi tức lắm, nhưng vì họ đông quá nên tôi nhịn. Đúng lúc ấy, ông chủ xuất hiện."

"Ông chủ vừa tới là họ lập tức ngoan ngoãn hết, còn rót trà bê ghế cho tôi nữa."

"Thế mà ông chủ vẫn chưa đuổi bọn họ à?" Trình Lạc Sơ cảm thấy khó hiểu, rõ ràng trước đây chỉ cần ai làm sai một chút thôi là bị đuổi ngay lập tức, vậy mà lần này anh ta lại giữ mấy người đó lại.

Tiểu Điềm hừ hừ vài tiếng tỏ vẻ không cam lòng.

Nhưng khi cậu ta nghĩ đến việc dù cậu ta có bực thế nào đi nữa, bạn trai của mình cũng không chịu đuổi những người đó thì cậu ta lại thấy buồn.

Cậu ta nghĩ rằng có lẽ người yêu mình không thích mình nhiều như cậu ta nghĩ.

Đang tự trách mình thì Trình Lạc Sơ đã thay xong quần áo và bước ra khỏi phòng thay đồ.

Trình Lạc Sơ vốn có làn da trắng, dù có phơi nắng thế nào cũng không dễ bị đen. Bộ đồ đen vốn đã làm nổi bật làn da trắng, thêm vào đó là những chi tiết màu tím, khiến cậu càng trở nên sáng sủa hơn.

Tiểu Điềm nhìn vòng eo thon gọn của cậu, trầm trồ, "Trời ơi, lâu lắm rồi tôi mới thấy lại cái eo nhỏ của cậu đấy! Lần cuối tôi thấy cũng lâu lắm rồi. Mấy tháng qua cậu không tăng thêm chút thịt nào à? Có phải cậu bạn kia ngược đãi cậu không?"

Trình Lạc Sơ thắc mắc, "Cậu bạn nào?"

Tiểu Điềm nói, "Là cậu bạn đã cứu cậu đó."

"Đó là giúp đỡ, chứ không phải giải cứu, Tiểu Điềm, đừng dùng sai từ." Trình Lạc Sơ bất lực chỉnh lại.

Tiểu Điềm khô khan đáp một tiếng "ồ", rồi lẩm bẩm, "Tôi chỉ học hết tiểu học thôi, thấy ý giống nhau thì nói thôi, cậu đừng chỉ ra chỗ sai của tôi nữa. Nếu có người ngoài nghe được thì xấu hổ lắm."

"Có gì mà xấu hổ chứ." Trình Lạc Sơ nhẹ nhàng vén tóc Tiểu Điềm đang rủ xuống trước mặt cậu ta ra sau tai.

"Anh có rất nhiều ưu điểm, biết làm rất nhiều thứ, giỏi hơn rất nhiều người. Chỉ vì bằng cấp mà cảm thấy tự ti hay xấu hổ thì thật không đáng chút nào." Trình Lạc Sơ xoa đầu cậu ta, "Anh nên sống vui vẻ, thoải mái tiêu tiền của ông chủ, bởi vì anh xứng đáng. Những khó khăn anh phải chịu trong nửa đời trước, từ bây giờ anh phải đòi lại tất cả từ ông trời."

"Anh phải khiến những kẻ coi thường anh đều phải sợ hãi, phải hối hận vì những gì họ đã làm với anh."

"Hu hu, tôi cảm động quá, được quen biết cậu đúng là phúc phần tôi tu từ kiếp trước." Tiểu Điềm bỗng ôm chầm lấy Trình Lạc Sơ.

Trình Lạc Sơ vỗ vai cậu ta, nhẹ nhàng nói, "Anh nói gì thế, được quen biết anh mới là vinh hạnh lớn nhất của em."

Không biết câu nói nào đã chạm đến nơi sâu thẳm trong lòng Tiểu Điềm, cậu ta bắt đầu khóc nức nở. Khả năng dỗ dành của Trình Lạc Sơ chỉ đủ để an ủi mấy đứa trẻ mẫu giáo. Ngay cả lần trước Vu Chi Hằng giận dỗi, cậu cũng biết hắn không thực sự giận, chỉ cần dỗ qua loa một chút là xong.

Nhưng Tiểu Điềm thì khác.

Tiểu Điềm là người bạn tốt nhất mà cậu từng có, tình cảm của cậu dành cho Tiểu Điềm không giống như với Vu Chi Hằng. Cậu không thể dùng cách dỗ Vu Chi Hằng để dỗ Tiểu Điềm, như vậy không phù hợp.

Đang lúc Trình Lạc Sơ lúng túng không biết phải làm sao, cậu bỗng cảm nhận được một luồng khí lạnh sau lưng.

Cậu run rẩy quay đầu lại nhìn.

Tiêu đời rồi.

Trời sập rồi.

Ông chủ đến từ lúc nào thế! Cậu không hề nhận ra!

Trình Lạc Sơ vỗ nhẹ vào Tiểu Điềm, người vẫn còn đang khóc nức nở trong vòng tay của mình.

Tiểu Điềm tưởng rằng Trình Lạc Sơ đang an ủi mình nên không phản kháng, giọng nghẹn ngào nói, "Tôi biết rồi, cậu không cần dỗ tôi nữa đâu. Tôi khóc một lúc sẽ ổn thôi."

Trình Lạc Sơ nhìn chằm chằm vào ánh mắt lạnh lùng như muốn ăn tươi nuốt sống của ông chủ, trong đầu nghĩ thầm, trời ơi! Cậu đâu có dỗ anh! Cậu nào dám! Nếu cậu dám chạm vào anh thêm một lần, bạn trai của anh có khi sẽ chặt tay cậu mất!

Khi Trình Lạc Sơ tưởng rằng mình sắp không còn đường thoát, điện thoại của cậu bỗng đổ chuông.

"Đừng nhìn tôi chỉ là một con cừu~ Bé cừu thông minh khó đoán....." Tiếng nhạc vang lên khiến cậu không cần nhìn cũng biết là ai gọi.

Đây là nhạc chuông mà Vu Chi Hằng đặc biệt điều chỉnh khi lần trước hắn cầm điện thoại của cậu.

Lúc đó, sau khi cài xong, Trình Lạc Sơ không để ý xem Vu Chi Hằng đã chọn nhạc gì, theo thời gian, cậu cũng quên mất. Không ngờ hôm nay lại có 'bất ngờ' thế này.

Tiểu Điềm, người đang khóc nức nở, dùng áo của cậu để lau nước mắt và nước mũi, bỗng bị tiếng nhạc làm cho bật cười.

Lần này người cảm thấy xấu hổ không phải là ai khác mà chính là Trình Lạc Sơ.

Cậu bực mình định cúp máy, nhưng nghĩ đến ông chủ đang nhìn chằm chằm bên ngoài, thôi, vẫn nên không cúp, vừa lúc lấy cớ này để rời khỏi đây.

Trình Lạc Sơ nói với Tiểu Điềm, "Tôi đi nghe điện thoại đã, anh tự bình tĩnh lại nhé."

Tiểu Điềm đã bình tĩnh từ lúc nãy và cũng phát hiện ra bạn trai mình đang đứng ngoài cửa. Hiểu rằng Trình Lạc Sơ cố tình nhường không gian cho hai người họ, Tiểu Điềm gật đầu đồng ý.

"Được, cậu cẩn thận nhé. Có gì nhớ gọi cho tôi." Nói xong, Tiểu Điềm bỗng nhận ra dấu vết nước mắt mình đã để lại trên áo Trình Lạc Sơ, khuôn mặt cậu ta đỏ bừng lên vì ngượng ngùng.

________________________________________________________________________________

Còn 9 chương.....

\((( ̄( ̄( ̄▽ ̄) ̄) ̄)))/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro