CHƯƠNG 48 - TAM QUAN VỠ NÁT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Lạc Sơ thản nhiên vẫy tay, "Được rồi, em biết rồi."

Khi Trình Lạc Sơ bước ra khỏi phòng, cậu vô tình chạm mặt với ông chủ đang đứng ngay bên ngoài. Cậu định mở miệng nói gì đó, nhưng khi lời vừa đến miệng thì cậu chợt nhận ra mình dường như không có tư cách để nói những điều này với ông chủ.

Cậu mím môi, cúi đầu nhìn điện thoại vẫn đang đổ chuông liên tục, rồi gật đầu chào ông chủ.

"Xin lỗi, tôi đi...."

"Đừng lo, tôi sẽ chú ý hơn đến Tiểu Điềm. Gần đây tôi quá bận nên không để ý đến cảm xúc của em ấy. Nhưng..... có lẽ ngay từ đầu, cách tôi bắt đầu với em ấy đã khiến em ấy hiểu lầm. Tôi sẽ giải quyết hết những chuyện này, cậu yên tâm. Một khi tôi đã ở bên Tiểu Điềm, tôi sẽ không để em ấy chịu thiệt thòi chút nào." Ông chủ nói với giọng đầy hối lỗi và áy náy khiến Trình Lạc Sơ đang bước đi cũng phải dừng lại.

"Những lời này, anh nên nói với chính anh ấy thì hơn. Anh ấy không phải người không biết lý lẽ, cũng không phải kiểu người cố chấp. Tính cách của anh ấy thoải mái, chỉ cần anh giải thích rõ ràng, anh ấy sẽ nhanh chóng quên đi." Trình Lạc Sơ đáp lại với giọng điệu bất đắc dĩ.

Ông chủ thở phào, vừa cười vừa nói, "Phải, tôi biết mà. Em ấy hoạt bát như vậy, chỉ cần giải thích rõ thì chẳng bao lâu em ấy sẽ lại vui vẻ như trước."

Trình Lạc Sơ quay đầu nhìn anh ta, ngạc nhiên khi thấy ông chủ nở một nụ cười.

Cậu sững sờ một lúc rồi quay đầu đi, tiếp tục bước ra ngoài. Trong lòng như vừa được giải thoát, có lẽ đó là nụ cười hạnh phúc mà người ta thường có khi nghĩ về người mình yêu.

Cậu tự hỏi, liệu Vu Chi Hằng có nở nụ cười như vậy khi nghĩ về mình không?

Cuộc gọi của Vu Chi Hằng bị tự động ngắt sau một thời gian dài không có ai bắt máy. Trình Lạc Sơ đứng ngoài quán bar, lá vàng rơi lả tả trong gió, bóng lưng cậu cô độc hơn bao giờ hết.

Cậu hắt xì một cái, rồi quay lại vào trong quán bar.

Trong khi đó, Vu Chi Hằng nhìn vào điện thoại vừa bị ngắt tự động mà trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy bất an.

Hắn biết có thể Trình Lạc Sơ đang bận, có thể đã ngủ, hoặc đang tắm. Dù sao cũng đã muộn, không phải ai cũng giữ điện thoại suốt từ sáng đến tối.

Nghĩ vậy, Vu Chi Hằng thấy mình không có gì phải lo lắng nữa, nên thay vì gọi tiếp, hắn gửi vài tin nhắn quan tâm.

Vu Chi Hằng: [Cậu đang làm gì thế?]

Vu Chi Hằng: [Đã đi ngủ chưa?]

Vu Chi Hằng: [Điểm số sắp có rồi, tôi mong sẽ thấy tên cậu trên bảng vàng.]

Vu Chi Hằng: [Chúc ngủ ngon, mơ đẹp, hy vọng cậu có một giấc mơ tuyệt vời.]

"Không gọi nữa à? Trình Lạc Sơ không nghe máy sao?" Luật Vận nằm trên giường ký túc xá, ngẩng đầu nhìn Vu Chi Hằng.

Nghe thấy thế, Vu Chi Hằng liếc mắt nhìn cậu ta, nhăn mặt như nhìn thứ gì ghê tởm rồi nói với giọng châm chọc, "Mày tưởng ai cũng như mày à, dán mắt vào điện thoại từ sáng đến tối, hết pin cũng phải cầm theo cục sạc dự phòng."

"Trọng lượng này có là gì, quá dễ dàng cầm theo!" Luật Vận khoe khoang.

Thấy cậu ta còn tự hào, Vu Chi Hằng cảm thấy bất lực.

Vu Chi Hằng: Phải rồi, dễ dàng đến thế mà người cậu thích lại bỏ đi mất.

Luật Vận ngẩn người nhìn lên trần nhà, rồi chợt nhớ ra cách đây khoảng mười phút, khi đang lướt video, cậu ta có thấy tài khoản của Trình Lạc Sơ đang hiển thị trạng thái trực tuyến.

Cậu ta nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi lẩm bẩm, "Không thể nào đi ngủ nhanh vậy chứ?"

Vu Chi Hằng cách ta cậu một khoảng, không nghe rõ, bèn ngẩng đầu lên nhìn cậu ta với vẻ băn khoăn, "Hả?"

Luật Vận nghĩ một lát, rồi cảm thấy có thể mình nhìn nhầm hoặc hệ thống gặp lỗi, bởi xác suất xảy ra điều này khá cao. Cậu ta lắc đầu, lẩm bẩm trong khi đang ngậm kẹo mút, "Không sao, chắc tao nhớ nhầm."

Đúng lúc đó, Vu Chi Hằng nhận được một cuộc gọi. Khi nhìn vào, hắn nhận ra là từ một người bạn cũ từ thời trung học, người mà hắn đã lâu không liên lạc. Không ngần ngại, hắn bắt máy trước mặt Luật Vận.

"Alo?"

"Chi Hằng, là tao đây! Mẹ tao nói hôm nay có sự kiện lớn tại một quán bar đồng tính ở chỗ tao, nghe nói có nhiều người quan trọng sẽ đến. Mẹ bảo tao đi xem thử có thể làm quen với ai không, nhưng tao nghĩ tao không phải người đồng tính, một thằng trai thẳng như tao đến đó có lạ quá không. Sau đó tao nghĩ đến mày, vì trước đây mày hay đi bar, mà bar bình thường chắc cũng chẳng khác gì bar đồng tính. Mày có thể đi cùng tao không? Nếu mày không chịu nổi, chúng ta có thể rời đi ngay lập tức."

Khi cậu bạn nói mấy câu đầu, Vu Chi Hằng bắt đầu nghĩ liệu có phải đó là quán bar mà Trình Lạc Sơ từng làm việc không, nhưng hắn cho rằng chuyện này khó xảy ra vì không thể trùng hợp như vậy.

Hơn nữa, dù hắn là một người đồng tính nhưng người khác không biết điều đó, việc đi cùng một người bạn cũ đã không còn thân thiết để đến một quán bar đồng tính lại càng lạ lùng hơn.

Vì thế, Vu Chi Hằng từ chối: "Tối nay không tiện lắm."

"Tại sao không tiện...?" Giọng người bạn bỗng dừng lại, rồi lập tức nói, "Không phải là mày đang ở bên bạn gái chứ?!"

"Ê, tao xin lỗi! Trễ thế này rồi mà tao còn làm phiền mày với chị dâu. Xin lỗi nhé, tao xin lỗi cả hai luôn."

Vu Chi Hằng: "?" Hắn đã nói gì đâu? Sao cậu ta lại tự tưởng tượng ra vậy?

Mặc dù bị hiểu lầm nhưng Vu Chi Hằng không muốn giải thích. Hắn cảm thấy như vậy cũng tốt, khỏi phải đi cùng cậu ta đến quán bar.

Hắn hắng giọng hai lần, "Đúng rồi, tao đang ở với người yêu, tối nay không tiện lắm."

Người bạn lập tức nói, "Không sao, không sao, hôm nay tao phiền mày rồi."

Sau một lúc nói chuyện khách sáo, cả hai cúp máy.

"Ai vậy?" Luật Vận phì cười, "Không đúng, phải hỏi người yêu mày đâu? Khi nào mày định ở cùng người yêu của mày hả?"

Vu Chi Hằng liếc mắt nhìn cậu ta, "Mày là đồ ngốc à? Đó chỉ là cái cớ thôi, tao làm gì có người yêu nào."

"Là bạn học hồi trung học, hồi đó chơi với nhau nhưng sau này phát hiện cậu ta tiếp cận tao với mục đích khác nên nghỉ chơi." Thật ra, không phải là Vu Chi Hằng phát hiện ra điều này hồi trung học mà là ở kiếp trước, khi hắn bận rộn theo đuổi Trình Lạc Sơ. Cuối cùng, Trình Lạc Sơ vào công ty của hắn và phát hiện có điều không ổn.

Ban đầu Vu Chi Hằng không tin, nhưng sau khi Trình Lạc Sơ nhiều lần nhấn mạnh, hắn đã nhờ người điều tra.

Trước đó, Vu Chi Hằng quá tin tưởng người bạn ấy nên không bao giờ nghi ngờ. Có lẽ vì biết rằng hắn không đề phòng, người bạn đó cũng không giấu giếm hành động của mình. Kết quả điều tra nhanh chóng được đưa ra, khi Vu Chi Hằng nhìn thấy chồng kết quả đó, hắn cảm thấy quan điểm sống của mình như bị phá vỡ.

________________________________________________________________________________

Còn 8 chương.....

o(* ̄︶ ̄*)o

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro