Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2.

Sau một cuộc tình, cách tốt nhất để khiến bản thân tê liệt là bắt đầu một mối quan hệ mới.

Đương nhiên đó là đối với một kẻ cặn bã như tôi.

Tình cảm, là thứ vô giá trị nhất trên thế giới này.

Tôi hút thuốc trong quán bar đồng tính theo thói quen, mà Ngụy thiếu gia cùng một giới với tôi, đưa mắt nhìn Trầm Nghiễn đi cùng tôi.

"Ôi trời, tiểu Giang tổng, đây là người của cậu à? Cực phẩm đó."

Tôi nhìn theo hướng của anh ta.

Trầm Nghiễn mặc một chiếc áo khoác kaki, thân hình cao ráo thon gọn nghiêng người bên quầy bar, một mình yên tĩnh cụp mắt xuống, nhẹ nhàng lắc ly cocktail nồng độ thấp bằng những ngón tay thon dài, hoàn toàn tách biệt khỏi không gian huyên náo xung quanh.

Thật đúng là cực phẩm ,bỗng nhiên có thể khiến cho người khác dâng lên ham muốn chinh phục.

Tôi cười một tiếng trầm thấp từ cổ họng, "Giữ miệng sạch sẽ một chút, hắn không phải người trong giới này của chúng ta."

Ánh mắt của Ngụy thiếu gia vẫn không rời khỏi Trầm Nghiễn, mà Trầm Nghiễn phía bên kia lại không hề hay biết, uống thêm một ly cocktail, men say nhàn nhạt dâng lên trong mắt.

"Vậy có nghĩa là vô chủ. Không thuộc giới này thì sao, cực phẩm như vậy, nếu được chơi tới tay, thì đời này cũng đáng giá."

Tôi xoay ly rượu trong tay, cúi đầu nhìn đôi mắt mình phản chiếu trong ly rượu, trông đê tiện lại nhơ nhuốc, không tự chủ mà cười giễu cợt, "Chơi tới tay? Vậy cũng phải có lệnh mới được chơi. Anh có biết hắn là ai không?"

Ngụy thiếu nổi lên lòng hiếu kỳ, "Hắn là ai vậy?"

Tôi tùy ý uống nửa ly rượu, "Lão già phái tới để quản lý tôi, sinh viên ưu tú trở về từ nước ngoài, chỉ cần hắn về tố cáo một câu, cũng đủ để anh ăn đủ ở thủ đô này."

Trầm Nghiễn là người quản gia mà mấy tháng trước lão Giang tổng đã phái tới bên cạnh tôi, nói dễ nghe chút, là trợ lý mà lão Giang tổng phái đến để giúp con trai mình làm việc, nhưng nói khó nghe chút, chính là người mà lão già phái tới để giám sát cuộc sống riêng tư của tôi.

Nhưng trong số những trợ lý đi theo tôi, Trầm Nghiễn là người ở lại lâu nhất.

Bởi vì hắn đủ khôn ngoan, cũng đủ nghe lời, cũng biết, những gì nên nói, những gì không nên nói với lão Giang tổng. Mà những người thức thời như vậy, thường không có nhiều.

Nhưng Ngụy thiếu lại xem thường, "Chỉ là người làm thôi mà, tiểu Giang tổng, cậu cũng có lúc mềm lòng nương tay như vậy sao? Hay là, bởi vì người này, có vài phần giống với Sở Thương, tiểu Giang tổng... không bỏ được?"

Anh ta vừa mới dứt lời, ly rượu trong tay ta đã tạt lên mặt anh ta, rượu nhỏ xuống từng giọt, thấm ướt hết bộ quần áo đắt tiền trên người anh ta.

Ngụy thiếu bật dậy, động tĩnh ở bên này trực tiếp thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trong gay bar.

"Tên họ Giang kia, có phải cậu bị bệnh hay không hả?"

Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta, "Tôi đã nói rất nhiều lần, đừng có nhắc đến tên người đó trước mặt tôi."

Tính cách của Ngụy thiếu cũng thuộc loại dễ nổi nóng trong giới này.

"À... Coi như cậu không bỏ được thì sao nào? Không phải Sở Thương đã bỏ trốn cũng người khác sao, muốn tôi xem..."

Ngụy thiếu ghé sát bên tai tôi, "Người bên cạnh cậu cũng sẽ chạy trốn cùng kẻ khác, dù sao mới vừa rồi, cũng có vài người chuẩn bị tấn công quản gia của cậu đấy."

Tôi nhìn về phía Trầm Nghiễn, thấy được quả thật có vài tên đàn ông động dục ngu ngốc đang nhìn chằm chằm vòng eo có được do luyện tập quanh năm của Trầm Nghiễn, vài kẻ to gan thậm chí đã bắt chuyện.

Tôi cười lạnh một tiếng, trước hết ném tên họ Ngụy ngu ngốc bên cạnh xuống đất, sau đó ấn anh ta lại.

"Tên họ Ngụy này, anh không xứng nhắc đến cái tên Sở Thương trước mặt tôi."

"Nhưng có vài lời, anh nói cũng rất đúng."

Ánh mắt tôi rơi xuống Trầm Nghiễn ở phía xa đang bị người ta tiếp cận, vẻ mặt ôn hòa khiêm tốn của hắn khi trao đổi với người khác lại biến thành một bộ dạng khác trong mắt tôi, khiến cho người ta dấy lên toan tính.

"Loại cực phẩm như vậy, không chơi tới tay, đúng là đáng tiếc."

Để không bị gián đoạn trải nghiệm nội dung truyện của Tặc Team, hãy vào app fuhu/funhub để đọc toàn bộ truyện Khuất Phục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro