Chương 10 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

. . . . Ấm quá. . . . thoải mái quá. . . . Nơi này là nơi nào? Hắn đã chết rồi sao? Trước mắt tối đen như mực, cái gì cũng nhìn không thấy, bất giác tự với tay sờ soạng, chỉ cảm thấy dưới thân là những lớp vải dệt nhu mềm mát mịn, thoảng đâu đó ngửi thấy được một mùi hương thơm thanh thoát dễ chịu, khả vì cái gì. . . .

Hắn cảm thấy toàn thân trên dưới đau như bị ai dằn xé? Hắn là đã chết hay chỉ là đang trong cõi mộng? Đâu là thực đâu là hư. . . . . .

Cố gắng mở to mi mắt đang nặng như đeo chì, nam hài phát hiện chính mình đang nằm trên một chiếc giường mà cả đời này cũng chưa từng nghĩ sẽ được nằm qua nó, hắn mặc cảm tự ti nhất thời hiểu được bản thân dơ bẩn không xứng đáng được nằm ở đó.

Không kịp nghĩ nhiều, người đã lật đật ngọ nguậy muốn bò xuống giường, cũng không quan tâm toàn thân trên dười trải đầy vết thương, tứ chi nặng chịch căn bản cũng không nghe theo sự sai khiến của hắn, hơn nữa cả người hư nhuyễn-1, khiến cho hắn không còn một chút sức lực, liền mất đà ngã xuống giường một cách rất khó coi.

Lúc ngã xuống, vô tình va phải cánh tay đau nhức đã bị bẻ gãy từ trước, lại tác động lên nội thương ở ngực, cổ họng ngọt một trận, nhịn không được mà khụ vài cái, ói ra búng máu lớn, trên người vài chỗ miệng vết thương cũng vì té ngã va đập mà xuất huyết đến thê thảm, nhất là chỗ thẹn kia, truyền đến hỏa lạc đau nhức, hắn cảm nhận được dường như có thứ dịch thể sền sệt từ trong cơ thể chậm rãi chảy ra.

Nhưng thế nào lại đau như vậy, lại khó chịu đến thế, nam hài vẫn cố lần nữa gom hết khí lực toàn thân lê lết trên mặt đất một cách khó khăn, hắn không thể ở nơi này, hắn là tên một nô tài thấp hèn . . . . Ngay cả đứng ở cửa cũng không xứng. . . . Nếu bị người khác phát hiện. . . . Hắn sẽ lại bị đánh phạt. . . .

“Ai ~~ ngươi như thế nào đã thức dậy rồi?” Lăng Ngữ Hàn vừa vào liền chứng khiến tình cảnh dọa người trước mắt, đi theo phía sau là một nam nhân thân hình cao to vĩ ngạn-2, hai người cùng lúc liếc mắt nhìn nhau, hắn làm sao có thể tỉnh nhanh như vậy? Trầm hương trên bàn đối với hắn không có tác dụng sao?

Nhát gan ngẩng đầu, nhìn thấy hai người cực kỳ xa lạ, nam hài gương mặt trắng bệch cực kỳ sợ hãi nói: “Đối, thực xin lỗi. . . . Đại gia. . . . Nô tài. . . . Không phải cố ý. . . . Đợi một chút. . . . Nô tài lập tức đi ra ngay. . . . Thực xin lỗi. . . .”

Thanh âm dễ nghe tựa như âm thanh của huyền cầm ngân nga trong trẻo đắc động lòng người, nhưng căn bản lại không hoàn mỹ toàn vẹn là vì ngữ khí tự ti khiếp nhược kia.

“Ngươi toàn thân trơ trụi như thế, mà còn muốn đi đâu?”

Lăng Ngữ Hàn bộ dáng trêu chọc tươi cười hỏi, bước một bước lớn đi tới gần nam hài, hai tay chụp lấy thân thể yếu ớt của tiểu nam hài nhẹ nhàng ôm lên đặt hắn trên giường nhượng hắn nằm úp sấp, nhíu mày nhìn một hồi, tiểu mỹ nhân này lại khiến mình biến thành một thân chật vật.

Nhanh chóng gỡ các bông băng trên người nam hài xuống, một bên cầm vội chiếc khăn ẩm trong chậu rửa mặt, nhẹ nhàng lau rửa miệng vết thương cho nam hài.

“Đại. . . . Đại gia. . . . Nô tài sẽ làm bẩn ngài mất. . . .” Nam hài sợ hãi hướng góc trong giường lui lại, né tránh cánh tay đang tham tới của Lăng Ngữ Hàn, sợ trên người huyết bẩn cùng bụi bặm hội sẽ làm bẩn bộ xiêm y đắc tiền với chất liệu vô cùng thượng hạng trên người vị thiếu gia xinh đẹp kia.

Lăng Ngữ Hàn ôn nhu cười, “A! Đừng lo lắng, ta là lang y, mấy trường hợp huyết nhục-3 lẫn lộn ta đều đã thấy qua không ít lần, nếu ngươi gọi cái này là bẩn, hai tay ta đây chẳng phải là sớm nên thối rữa hay sao? Đây là Tuyết Liên cao, chuyên chữa trị ngoại thương, nó sẽ làm máu bầm tan ra mau thôi, ngươi đừng sợ.”

Nam hài lo lắng tay chân lại tiếp tục giãy dụa càng khiến thương thế của hắn càng lúc càng nặng hơn, Lăng Ngữ Hàn với một tay điểm Ma Huyệt-4 của hắn khiến hắn không thể động đậy, một bên nhanh chóng lau rửa miệng vết thương, thượng dược, băng bó, động tác liền mạch dịu dàng lưu loát.

“Ngươi chỉ tổn thương ở phần cánh tay là khá nghiêm trọng, nếu muốn nó chóng lành, nội trong một tháng tới, tốt nhất là đừng để nó là đừng cử động nhiều quá, tránh cầm vật nặng, biết không?”

Khi Lăng Ngữ Hàn đi đổi dược để thay cho tay trái của nam hài, dựa vào thiên tính của thầy thuốc liền mở miệng, cũng không quên trừng mắt, hung hăng liếc nam nhân phía sau một lần trước khi ra cửa.
Nam hài thản nhiên nhìn toàn thân sưng đến biến dạng, liếc mắt nhìn sang tay trái không cảm giác, đôi mắt buông xuống không nói, phải làm việc. . . . nhất định sẽ dụng đến hai tay. . . . Tay không lành được, cũng không có vấn đề gì. . . . nhưng công việc. . . . không thể không làm. . . .

Sau cùng Lăng Ngữ Hàn định bắt tay vào việc xử lý vết thương nghiêm trọng nhất phía sau nam hài, vị nam nhân từ đầu tới cuối đều không lên tiếng phút chốc cướp đi dược cao trên tay Lăng Ngữ Hàn, đôi mắt hàn băng ngàn năm nhìn chằm chằm Lăng Ngữ Hàn, đây là món đồ chơi của hắn, trước khi hắn còn chưa chơi đủ, ai cũng không được quyền động vào món đồ kia của hắn.

Lăng Ngữ Hàn buồn cười nhìn Nghiêm Dục Phong, hai ngày qua khi phụ trách thân thể nhỏ gầy này nên xem nên sờ, hắn toàn bộ cũng đã sờ soạng không ít lần, hiện tại hắn mới chịu biểu hiện muốn giữ lấy, có phải là quá muộn rồi hay không? Bất kể hắn còn sống hay đã chết lúc nào trông cũng hệt như một kiệt tác của tạo hóa, do hắn bất hảo còn có thể tái ăn đậu hủ tiểu mỹ nhân nhi kia vài ngày sao.

Nam hài nằm im bất động trên giường, chịu đựng đau đớn chờ Lăng Ngữ Hàn thay hắn chữa thương nơi thắt lưng, cổ họng không dám hé ra một tiếng, sau lại ý thức được bên giường tựa hồ thay đổi người khác, hắn khó hiểu quay đầu lại nhìn, miệng vết thương phía sau đột nhiên lại bị một ngón tay thon dài vuốt nhẹ, trên mặt tái nhợt chợt nhiễm một màu đỏ ửng, sợ hãi không dám nhìn hướng nam nhân bên giường, mãi đến khi cao dược chạm vào bên trong miệng vết thương bị xé rách, trùy tâm-5 kia lạnh đến cắt da đau đến nỗi chợt kiềm không được kêu rên một tiếng, nhắm chặt hai mắt, cắn môi, tay phải nắm thành quả đấm, gồng mình cố gắng chịu đựng.

“Tạ ơn… nhị vị đại gia. . . .” Thật lâu sau, sau khi đợi nam nhân xử lý hoàn vết thương xấu hổ nơi hạ thể, rồi mới giải khai huyệt đạo của nam hài, nam hài nhắm chặt hai mắt lúc này mới nhút nhát mở miệng nói lời cảm tạ.

“Uy! Dục Phong, ngươi đem hắn tra tấn thành như vậy, hắn còn đối với ngươi nói lời cảm tạ đấy!” Lăng Ngữ Hàn châm biếm nhìn Nghiêm Dục Phong.

Nam hài nghe vậy khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn về phía nam nhân có bộ dạng tuấn mỹ tà mị kia bên giường, nhưng không có một tia nhân khí của nam nhân ( khí chất của người bình thường) , hắn. . . . Hắn chính là Vương gia? !

Đêm đó hắn chỉ nghe được thanh âm châm chọc lãnh liệt kia của người kia, lúc đó trong phòng hoàn toàn tối đen, hắn cái gì cũng không nhìn thấy, làm sao biết nam nhân tuấn mỹ vô trù này chính là Vương gia.

Hồi ức kinh hoảng thống khổ lúc đó như được rập khuôn tái hiện trong đầu, không quan tâm thân thể còn đang đau đớn kịch liệt, nam hài suy yếu lui thân nghĩ muốn hướng giường đi ra ngoài, gương mặt kinh hoảng, run rẩy nói: “Thực xin lỗi. . . . Vương gia. . . . Nô tài. . . . Lập tức đi ra ngay. . . . Thực xin lỗi. . . .”

Bàn tay to không kiên nhẫn liều mình áp chế thân thể đang giãy dụa của nam hài, ánh mắt lạnh lùng lần thứ hai trừng hướng Lăng Ngữ Hàn đứng lẳng lặng một bên xem trò hay, còn tay kia thô lỗ đoạt chén thuốc trong tay hắn bưng qua, nâng cằm nam hài lên.
“Uống thuốc đi.” Nam nhân lãnh ngạnh mở miệng.

“Không. . . . Không. . . . Nô tài không tư cách uống thuốc này. . . . Vương gia. . . . Thực xin lỗi. . . .” Mới hiểu được vừa rồi là Vương gia thay hắn trị thương trong lòng lại vì thế mà cảm thấy e ngại hắn , cư nhiên còn nhường hắn chạm vào nơi địa phương dơ bẩn kia, gương mặt nam hài nao núng không ngừng nói, cúi thấp đầu xuống né sang một bên muốn tránh khỏi bát thuốc kia, hắn bất quá chỉ là tên nô tài đê tiện. . . .

Không tư cách nhượng chủ tử hầu hạ, huống chi bát thuốc kia là vô cùng quý giá, mười sáu năm qua cuộc sống ở Sở gia đau khổ thế nào càng khiến hắn lo sợ đủ chuyện, thật lòng làm sao khi không lại dám nhận hảo ý của người khác.

Nhưng liều mình giãy dụa hơn nữa vì quá độ sợ hãi, mà lần thứ hai nội thương nơi ngực nam hài dẫn tới bộc phát, chợt ngực nam hài như đau thắt lại, nam hài cố gắng nuốt xuống vị tanh ngọt gần như sắp tuôn ra nơi cổ họng, sợ hãi sẽ lại làm bẩn giường và xiêm y đắc tiền của Vương gia.

Vì tốc độ nuốt xuống so với dồn ép trong ngực chậm hơn rất nhiều vì thế lập tức dâng lên tụ huyết, chỉ còn cách lấy tay vội vàng che miệng lại nhưng không thể ngăn chặn, nam hài run rẩy ho nhẹ vài tiếng, lượng máu lớn nhất thời từ khe hở nhỏ hẹp giữa ngón tay chảy ra, bất chợt mất quá nhiều máu khiến nhiệt độ cơ thể hắn ngày càng trở nên hàn lãnh, hắn còn muốn mở miệng hướng Nghiêm Dục Phong giải thích, rốt cuộc lần vì mất sức, hai tay mềm nhũn buông xuống, cứ như vậy đi vào hôn mê.

Nghiêm Dục Phong cúi đầu, chạy nhanh đến phong bế huyệt đạo của nam hài để tránh hắn tái nôn nhiều huyết, đem thân thể tê liệt của nam hài kéo vào trong lòng, ôn nhu đưa nội lực chậm rãi xuyên vào sau lưng nam hài, bảo vệ tâm mạch hắn, khi chân khí xuyên vào giống nhau, Nghiêm Dục Phong nhíu mày, nam hài từ nhỏ trong cơ thể khí huyết tán loạn cùng thể chất hư hàn-6 , hắn lại không có nửa điểm võ công, thậm tính ra so với đứa nhỏ bình thường thì gầy yếu hơn, thật ra là chuyện gì đây?

Mà Lăng Ngữ Hàn lại quyết định xuất ra ngân châm thật nhanh trát vào mấy đại huyệt ở ngực nam hài, khai thông khí huyết đang chạy tán loạn xung quanh, lát sau, thân thể băng lãnh của nam hài mới dần dần ấm lại, Lăng Ngữ Hàn mới đưa ngân châm từ từ gỡ xuống.

Sau khi vất vả ổn định thương thế của nam hài, Lăng Ngữ Hàn mới bất mãn mở miệng: “Tiểu gia hỏa này thật là nhát gan, hắn hiện tại cực kì sợ ngươi, nên người đừng đi dọa hắn nữa, dọa hắn sợ quá, đến ta cũng không cứu nổi đâu.”

Nghiêm Dục Phong lãnh nhãn đảo mắt liếc nhìn người đang nói, sau đó thu hồi nội lực, cũng không ôn nhu lắm đem nam hài đặt ngay ngắn trên giường.

Lăng Ngữ Hàn ánh mắt lạnh lùng ngắm hướng nam hài trên giường, hỏi: ” Bây giờ ngươi định làm gì với hắn?”
Nghiêm Dục Phong mặc không lên tiếng, một hồi lâu sau mới thản nhiên mở miệng: “Không biết.”

Lăng Ngữ Hàn vừa nghe qua không khỏi chán nản, căm giận nói: “Nói như thế nào đứa nhỏ này cũng là vô tội! Ngươi xem bộ dáng nhát gan tự ti thế kia, giống với kẻ hay gạt người sao? Cùng lắm chỉ là một tiểu hài tử thôi mà, hắn chẳng qua là bị tên thương nhân Sở Thiên Nghiêu vô lương kia uy hiếp bắt đại giá.”

“Đợi Phong Minh trở về trước rồi tính sau.”
_________________________________________
Chú thích
1- hư nhuyễn: trở nên yếu ớt, mơ hô
̀
2- vĩ ngạn: cao to tráng lệ, ngạo mạn, kiêu căng

3- huyết nhục: máu thịt

4- Ma Huyệt: huyệt làm cho tê dại

5- trùy tâm:
+ Trùy: cái dùi, vật hình dùi, dùi lỗ
+Tâm: trung tâm

6- hư hàn: thân thể hư nhược, yêu ớt, băng lãnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro