Chương 30. Bánh mì thịt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Sunn

Beta:Thu Hà

Checker: Gà

***

Chương 30. Bánh mì thịt

Cối xay đá rốt cuộc cũng không phụ lòng mong đợi, mặc dù nhìn có chút thô thiển, nhưng thật sự có thể xây ngô thành bột.

"Có chút thô." Ninh Phỉ nắm trong tay một nắm bột ngô đã xay ba lần: "Cái này cũng không tệ, có thời gian chúng ta có thể làm một cái máy xay nhỏ mịn, có thể nghiền thêm một chút nữa, xay một ít bột mì ăn."

Đại Hoa nặn một nắm bột ngô nhỏ bỏ vào miệng, sắc mặt lập tức chua xót hồi lâu: "A Phỉ, bột ngô này ăn không ngon."

"Thịt hầm ăn rất ngon." Ninh Phỉ cho bột ngô cùng bột mì vào trong ống trúc, sau đó tìm ra một cái vỏ sò cỡ chậu rửa mặt từ trong không gian: "Ta nói cho ngươi biết trước, ta cũng không chắc lắm. Ta biết làm mì ống, nhưng dù sao cũng thử một chút đi, biết đâu ngươi sẽ thích."

"Ca ca làm gì cũng ngon." Ninh Chinh ngốc nghếch cổ vũ.

Ninh Phỉ bảo Ninh Chính đập một ít thịt băm ra, sở dĩ bọn họ làm vậy là do không có thớt và dao làm bếp nên không thể thái thịt. Nhưng bọn họ có búa đá, chỉ cần tìm được một tảng đá sạch sẽ đặt thịt lên trên, dùng búa đá đập liên tục, thịt vẫn có thể giã được.

Đại Hoa và lão Thạch Đầu giúp bóc tỏi, bóc hành và băm gừng, trong khi Thiết Trụ Tử ngâm một nồi nấm, dùng dao gọt vỏ thái nhỏ rồi cho vào món thịt nhồi.

Không còn cách nào khác, hiện tại bọn họ không có rau xanh, hơn nữa cái tụi mèo bự này cũng không thích cà rốt lắm, cho nên cà rốt chỉ có thể làm đồ ăn phụ.

Ninh Phỉ nhào bột, định làm bánh mì thịt. Thật ra anh muốn làm bánh bao, nhưng tiếc là không có gì thích hợp để cán bột, cho nên vỏ bánh bao trở thành vấn đề, bánh nhân thịt cũng tốt, chỉ cần bánh được dán trên đá bên cạnh hố lửa và chờ khô.

Ninh Phỉ đang nghĩ, sau này khi chuyển nhà, anh sẽ làm một cái lò đất sét.

Anh từng làm lò đất ở nhà, tuy sống ở thị trấn từ nhỏ nhưng anh cũng có một khoảng sân nhỏ trong nhà. Ninh Phỉ rất thích ăn bánh ngọt, lúc đó nhưng bánh ngọt không rẻ nên cha anh dứt khoát làm một chiếc lò đất, nhà có thừa trứng nên mẹ Ninh làm bột bánh theo cách làm bánh của người khác: nhét bánh vào chậu, cho vào lò nướng hình, chỉ chốc lát mùi thơm ngào ngạt của bánh sẽ tràn ngập sân.

Lý do hiện tại anh chưa làm lò đất là do chưa có vật liệu làm lớp cách nhiệt. Giữa hai lớp bùn trong lò đất nhất định phải có một lớp cách nhiệt, lúc trước cha Ninh dùng những chai rượu ông uống làm. Ninh Phỉ định đốt một số ống gốm nhỏ trong tương lai và sử dụng ống gốm làm vật liệu cách nhiệt.

Với chiếc lò đất, việc nướng bánh, nướng thịt, nướng BBQ sẽ không thành vấn đề.

Ninh Chinh cùng Đại Thạch làm hai nồi thịt băm lớn, sợ sẽ không đủ cho họ ăn.

Dù thiếu một vài loại gia vị như nước tương khi nhồi thịt, nhưng thịt nuôi không gây ô nhiễm, khiến thức ăn chăn nuôi vẫn rất ngon sau khi đã loại bỏ mùi tanh bằng nước hành, gừng, tỏi và tiêu. Ninh Phỉ làm mì nước, cái mà nhiều nước hơn mì sợi, sợi mì rất mảnh và mềm, nhưng loại mì này không cần cán để nhào thành bột, chỉ cần dùng tay bóp chặt, sau đó cho nhân thịt viên vào, gói lại như bún, đặt lên đá, ấn giữa rồi ấn ấn bốn phía, ấn đều cho đến khi thịt chín là được.

Mấy con mèo lớn nhìn cách làm bánh mì thịt của Ninh Phỉ, có vẻ rất đơn giản nên cũng hăng hái học theo, nhưng kết quả hoặc là nước dính trên tay, hoặc là nát bét do dùng lực quá nhiều. Nhân ở khắp mọi nơi, thậm chí cả đàn con non cũng bắt đầu ăn cắp nhân.

Ninh Phỉ cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, những người duy nhất có thể học cách làm bánh nướng chỉ có lão Thạch Đầu và Thiết Trụ Tử. Nhưng mà thiếu niên Thiết Trụ Tử này vẫn là một đứa trẻ cẩn thận, mặc dù có chút nóng nảy, nhưng cũng rất giỏi ngồi xuống làm một số công việc tỉ mỉ.

Không phải Đại Hoa không học được, mà do ba chú hổ con lúc nào cũng muốn quậy phá nên nàng không còn cách nào khác là bắt lũ con đi dệt một chiếc chiếu rơm bằng lá ngô. Ít nhất thì đàn con đã ngừng quậy phá khi người lớn nấu ăn dưới sự giám sát của nàng.

Ninh Chinh và Đại Thạch vụng về, lãng phí rất nhiều bột mì và thịt bằm, bị Ninh Phỉ mặt không biểu tình đuổi đi.

Hai người thất thần nhìn nhau, dứt khoát đào nhiều hạt lúa mì, đi xay bột.

Miếng chả đầu tiên đã chín, lớp da mềm bên ngoài được nhẹ nhàng xé ra, để lộ phần nhân thịt béo ngậy thơm phức bên trong. Ninh Phỉ đưa miếng bánh nhân thịt đầu tiên cho lão Thạch Đầu: "Ngươi là người lớn nhất trong bộ lạc chúng ta, nên ăn miếng bánh nhân thịt đầu tiên này đi."

Lão Thạch Đầu đắc ý, vội vàng dùng rơm rạ lau tay: "Cái này, cái này... Để sứ giả ăn trước."

"Ngươi là trưởng bối, khi ăn cơm thì vẫn nên để trưởng bối ăn trước mới phải, tuy rằng ở đây chúng ta không có loại quy định như vậy, nhưng nếu có món gì ngon, vẫn hy vọng trưởng bối có thể nếm thử trước." Ninh Phỉ nhét ổ bánh mì thịt vào trong tay lão Thạch Đầu, nói: "Thạch Đầu thúc, ngươi có muốn ăn thử không?"

Lão Thạch Đầu lại kêu lên.

Ở các bộ lạc trước đây, khi có con mồi, thịt ngon phải được ăn đầu tiên bởi thủ lĩnh và những con thú đang đi săn, tiếp theo là đàn con và cuối cùng là những con thú lớn tuổi. Nhưng ở đây, Ninh Phỉ để ông ăn trước.

Ông đột nhiên cảm thấy có chút áy náy với sứ giả, trước đây ông luôn nghĩ về cựu tộc, nhưng cựu tộc có thể cho lão cái gì? Tuy hiện tại bộ lạc còn rất nhỏ, nhưng lại không phải lo chuyện ăn uống. Còn có thể được tôn trọng... Ai không muốn được tôn trọng? Lão Thạch Đầu thổi hơi nóng của ổ bánh mì thịt, cắn nhẹ.

Loại hương vị này hoàn toàn khác với thịt hầm và thịt nướng mà lão thường ăn, mùi vị tinh tế hơn, rất dễ cắn nhai, cho dù vài năm nữa răng lão có lung lay, lão vẫn có thể ăn được.

Khi dùng răng cắn vào miếng bột mềm, mùi thơm của nấm từ trong nhân thịt cùng dầu mỡ tràn vào miệng, chỉ cần hớp nhẹ, nhân thịt như tan ra, mùi thơm đọng lại giữa môi và kẽ răng...

"Cha, ăn ngon không?" Đại Hoa nhướng người về phía Lão Thạch Đầu hỏi.

Lão Thạch Đầu giơ cánh tay lên lau nước mắt, nói: "Ngon quá, ngon thật... Ngon quá, huhu..."

Hai nồi bánh mì thịt lớn đều bị mọi người ăn sạch, ngay cả đàn con cũng chia nhau ăn hết một cái, chúng hú lên thích thú.

"Lúa mì bình thường không có vị, không ngờ sau khi nghiền thành bột lại ăn rất ngon." Đại Thạch liếm ngón tay dính dầu, cảm thấy vẫn chưa đã thèm. Đáng tiếc hắn đã no căng rồi, bụng trướng to, phỏng chừng há miệng là có thể nhìn thấy bánh mì thịt từ trong cổ họng.

"Đi rửa tay đi!" Đại Hoa chán ghét liếc nhìn Đại Thạch, từ khi học được cách "chú ý vệ sinh tắm rửa nhiều hơn", Đại Hoa đã nằm trong tâm lý của những người phụ nữ yêu cái đẹp, nàng tắm rửa sạch sẽ mỗi ngày, đánh răng hai lần một ngày, một lần cũng không thiếu. Đáng tiếc Đại Thạch luôn cho rằng đó là phiền phức, Đại Hoa có chán ghét cũng không sao, mỗi ngày sau khi rửa mặt, đánh răng, rửa chân xong nàng đều giám sát hắn, sau đó mới cho phép hắn hôn, nếu không chỉ có thể lăn sang một bên vẽ vòng tròn.

Ninh Phỉ dùng tro thực vật lau vết dầu mỡ trên chậu, cười nói: "Đây là sức hấp dẫn của đồ ăn. Thật ra trong khu rừng này có rất nhiều thứ có thể ăn được. Chỉ cần chúng ta là có thể khám phá và chế biến chúng thì món ăn sẽ thay đổi. Đó là một hương vị tuyệt vời."

Là người Trung Quốc, bay trên trời không ăn máy bay, chạy dưới đất không ăn tàu hỏa, bơi dưới nước không ăn tàu, bốn chân không ăn ghế, hai chân không ăn người, còn gì không ăn được? Cùng một món ăn, nhưng khi vào tay những người khác nhau sẽ tỏa ra mị lực không hề giống nhau, có một không hai. Anh làm bộ đội nhiều năm như vậy cũng đã chạy khắp nơi làm nhiệm vụ, ăn qua không ít đồ ăn ngon, nếu như thả những thứ kia ra, chỉ sợ đám mèo lớn này sẽ ăn tươi nuốt sống anh.

Thật tiếc là không có nước tương trong thịt băm, làm giảm tư vị hơn một nửa.

Ninh Phỉ đưa cái chậu đã lau dầu mỡ cho Ninh Chinh để hắn rửa, tự hỏi năm sau anh có thể thăng cấp để lấy hạt đậu nành không, nếu có thể, anh sẽ làm một ít tương. Cho dù là dưa chua, hay một thìa khi nấu và nhồi, nhất định sẽ khiến người ta sảng khoái.

Chỉ là khi anh còn nhỏ, anh đã đến nhà bà để xem bà làm tương và dưa cải muối, nhưng chưa bao giờ thử làm qua. Không biết chỉ với những lý thuyết này thì có thể làm ra được món ăn hay không...

Nửa đêm, lão Thạch Đầu nằm trên tấm da thú cạnh lò sưởi, trằn trọc không ngủ được.

Trong đầu ông nghĩ đến rất nhiều chuyện, khi còn trẻ nhìn thấy những con thú nhân già yếu tàn tật bị đuổi ra khỏi bộ lạc, ông hy vọng mình sẽ không bao giờ bị thương hay già đi, về sau, bộ lạc đuổi một đám những người có giun trong bụng ra, ông lại ước mình không bao giờ có giun. Nhưng dù sao thì ông cũng đã già, bạn đời của ông đã qua đời, chỉ để lại một đứa con là Đại Hoa. Mỗi ngày lão đều nhéo ngón tay, hy vọng mình có thể sống tốt thêm một năm nữa, bắt được nhiều con mồi hơn, cho phép mình ở lại bộ lạc thêm mấy năm, có thể cùng nữ nhi nuôi nấng đàn cháu nhỏ.

Sau đó, vì con gái sinh con vào mùa thu, nên khi một đứa con được sinh ra màu đen sẽ bị xem là đồ đen đủi mang lại nhiều xui xẻo, lập tức bị thủ lĩnh yêu cầu ném đứa con đi

Nhưng nó là con của Đại Hoa, khỏe mạnh cường tráng, vừa sinh ra đã khóc đòi sữa, còn gạt hết ca ca tỷ tỷ của nó sang một bên. Một đứa trẻ như vậy chắc chắn sẽ phát triển thành một thú nhân rất mạnh trong tương lai!

Đại Hoa không muốn mất đàn con của mình, Đại Thạch cũng vậy, họ đã cầu xin thủ lĩnh nhưng những thú nhân khác trong bộ lạc đều yêu cầu họ vứt bỏ đàn con đen đi, nếu không họ buộc phải rời khỏi bộ lạc.

Đó là những tộc nhân của họ, những kẻ mà ngày thường gặp nhau đều vô cùng tốt đẹp, những kẻ từng nhận sự giúp đỡ từ họ, vậy mà giờ đây trở mặt với họ vì một chú hổ đen.

Trong cơn thịnh nộ, lão Thạch Đầu rời khỏi bộ lạc cùng với con gái và con rể của mình, còn có cả Thiết Trụ đã không còn cha mẹ, mà không lâu sau đó là đến mùa đông.

Đứa nhỏ yếu nhất trong số bốn con thú nhỏ đã không thể sống sót qua mùa đông lạnh giá, lặng lẽ ra đi vào ngày hôm sau khi trời có tuyết. Đại Hoa đã khóc và chôn cất đứa bé, đồng thời quan tâm đến ba chú hổ con còn lại nhiều hơn. Lão Thạch Đầu từng nghĩ, chỉ cần bọn nhỏ có thể sống qua mùa đông này thì dù lão có chết cũng không sao.

Sau này gặp lão hổ, họ nảy sinh một số ý niệm. Chỉ là sau đó bọn họ không ngờ được, cái ý niệm quanh co này lại có thể giúp bọn họ có được một bộ lạc đủ ăn đủ mặc, lại vô cùng ấm áp. Không chỉ vậy, ông còn được tôn trọng, là người đầu tiên được ăn những món ăn ngon.

Sự tôn trọng này trước đây chỉ dành cho các thủ lĩnh, nhưng Ninh Phỉ nói rằng vì ông đã già, vì vậy ông nên là người đầu tiên được nếm thử nó.

Lão Thạch Đầu lặng lẽ đứng dậy, liếc nhìn đàn con nhỏ được bọc trong những lớp da thú bên dưới cây cột sắt, rồi thành kính cúi đầu trước bếp lửa.

Thần Thú ban cho họ móng vuốt và hàm răng sắc nhọn, ban cho họ thức ăn khắp núi non và đồng bằng, giờ ông còn có một sứ giả để dạy họ cách làm cho cuộc sống thoải mái hơn, nhưng ông vẫn... Vẫn còn...

"Ta, Triệu Thạch Đầu..." Lão Thạch Đầu thành kính niệm tên của mình, ông có họ do sứ giả đặt cho, nó sẽ mang lại may mắn cho ông: "Ta sẽ luôn trung thành với thần thú và sứ giả mãi mãi."

Các bộ lạc trước đây đã để họ ra đi, điều ông cần làm bây giờ là duy trì bộ lạc hiện tại của mình.

Hãy mãi duy trì... Sự tôn trọng mà sứ giả đã dành cho ông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro