[Sóng nhiệt] Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Mắm Thơm Chứ Không Có Thúi
__________

Quá đỉnh luôn. Trong lòng Trương Tẫn Án chỉ có thể bình luận bằng câu này.

Cứ tưởng tác giả vừa nãy viết đã đủ hay rồi, không ngờ tác giả này còn đỉnh hơn, lượt chia sẻ nhiều như vậy quả đúng là có nguyên nhân cả. Vài nét bút ít ỏi thôi đã phác họa ra câu chuyện một lính mới vừa vào giới giải trí đem lòng yêu một ảnh đế của thời đại, không làm người đọc mất hứng chút nào, thậm chí có vài chỗ rất chân thực, gắn liền với thực tế.

Trương Tẫn Án đọc được có vài giây vậy mà suýt nữa cho rằng cậu Giang Tự Dương này thật sự thích mình, thật sự đang xoắn xuýt yêu thầm.

Trương Tẫn Án bị mê hoặc, vẫn muốn xem tiếp, chỉ tiếc là hết rồi, trước mắt chỉ có 20 chương.

Trương Tẫn Án liếc nhìn ghim đầu của tác giả, hình như là fan của Giang Tự Dương, chẳng trách có rất nhiều chi tiết được viết vào truyện, thậm chí sau khi mỗi chương được đăng lên, tác giả đều bình luận hình ảnh ở dưới.

Ví dụ như chương 20 mới nhất, mở đầu tác giả viết:

[Điện thoại vừa reo, Giang Tự Dương với đôi mắt lim dim đã cầm lấy nó ngay, âm thanh này là âm báo người mình theo dõi trên Weibo đã đăng bài. Giang Tự Dương bấm mở Weibo, thấy Trương Tẫn Án đã đăng một tấm hình.

Đó tấm anh chụp khi ở Toronto.

Giang Tự Dương ra sức chớp chớp mắt để tỉnh táo một chút, cậu ghé lại gần điện thoại cẩn thận nhìn hình ảnh trên màn hình. Qua ảnh phản chiếu trên cửa sổ, có thể lờ mờ nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ trắng.

Đó là Trương Tẫn Án! Mặt Giang Tự Dương đỏ lên trong nháy mắt, đáy lòng không ngừng một lần lại một lần xin lỗi Trương Tẫn Án, nhưng tay thì vẫn lưu hình.]

Mà dưới bình luận, ảnh tác giả đăng chính là tấm hình ở Weibo Trương Tẫn Án.

[Cô Nương Chậm Rãi Bước Ra]: Đoàn Viên thái thái đỉnh quá!! Viết hay thật sự luôn, tui mém nữa tưởng thật cmnl hu hu hu hu

[Gucci Trần Gian Mua Không Nổi]: Tui chân thành sâu sắc rơi lệ vì cái CP này hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu nhưng ghép CP chúng ta không xứng hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu

[Hôm Nay Âm Đục Vẽ Tranh Chưa]: Quá quá quá thật cmnr, đây là cái fanfic thật nhất mà tui từng đọc, yêu thầm ngon quá đi, tui đu, tui đu được chưa hả?

[Hjdjhgfueureiohf]: Thái thái đúng là fan Bốn Cừu, mấy cái chi tiết chỉ fan lâu năm mới biết mà chị đều viết hết, nào là nốt ruồi trên vai trái, hồi hộp căng thẳng sẽ thích bẻ khớp ngón tay.

[Nhìn Thấy Tui Hãy Kêu Tui Đi Làm Bài Tập]: Tui nghi ngờ thái thái là người bên cạnh họ, nếu không thì làm sao mà viết thật như vậy được, mấy đoạn trong nhà kia giống việc Bốn Cừu sẽ làm lắm á.

[Hệ Thống Hạn Chế Đoàn Viên] trả lời [Hôm Nay Âm Đục Vẽ Tranh Chưa]: [Rớt nước mắt] Fanart của thái thái làm tui có động lực cập nhật chương mới đó, thái thái vẽ đẹp lắm luôn.

[Hôm Nay Âm Đục Vẽ Tranh Chưa] trả lời [Hệ Thống Hạn Chế Đoàn Viên]: Cảm ơn thần tiên đã khen! Thích là được rồi, shipdom bè lá chỉ có thể tự sản xuất tự tiêu thụ.

Trương Tẫn Án bấm mở Weibo của Hôm Nay Âm Đục Vẽ Tranh Chưa, bài viết rất ít, chỉ có vài chục bài nhưng tất cả đều là tranh vẽ con trai.

Cơ bản đều gắn tag #Trương Dương Bất Hạ#, Trương Tẫn Án mở một bài mới nhất.

[Hôm Nay Âm Đục Vẽ Tranh Chưa]: #Trương Dương Bất Hạ# @Hệ Thống Hạn Chế Đoàn Viên Chúc mừng chương 19 Bốn Cừu gặp được anh cả (tuy chỉ là vội vội vàng vàng mà lướt qua), chuyện này nói cho chúng ta biết rằng nỗ lực tất sẽ có hồi báo [Không phải], mong đoạn trao thưởng sắp tới quá đi, Trương Dương xông lên!

Bối cảnh sân khấu của bức tranh giống hệt sân khấu của lễ trao giải, có một người đàn ông mặc tây trang đen đứng trên sân khấu, xung quanh toàn là đen và trắng, chỉ có cậu được ánh đèn bao lấy, cậu rũ mắt, nâng chiếc cúp, khẽ mỉm cười.

Người này hẳn là Giang Tự Dương.

Trương Tẫn Án từng xem rất nhiều fanart, lần nào xem cũng thấy vẽ rất đẹp, họ có thể vẽ thứ họ muốn lên cơ thể của của người họ thích, mỗi bức tranh là một câu chuyện.

"Bây giờ tụi nhỏ rất giỏi." Trương Tẫn Án thoát ra, trở về bài Weibo của Đoàn Viên một lần nữa.

Trương Tẫn Án vốn định nhìn xem có ngoại truyện gì để đọc không thì phát hiện tác giả vừa mới đăng một bài viết.

[Hệ Thống Hạn Chế Đoàn Viên]: Tui sợ là tui phải bỏ hố thật rồi [Tủi thân], thật sự hai người họ chẳng có chút tương tác nào cả, toàn dựa vào OOC trong đầu tui, tui khổ quá, hơn nữa hôm nay lại nhận được tin nhắn [Tủi thân], thật sự muốn drop lắm rồi.

Trương Tẫn Án: ? Mình vừa chuẩn bị nhảy hố thì drop?

Ngừng cũng được thôi, thế nhưng là ngừng vì bị chửi đó. Việc này làm Trương Tẫn Án hơi bực mình.

Bản thân nó chỉ là giải trí thôi, cũng chỉ high ở nhà mình, sao vẫn bị chửi?

Trương Tẫn Án đã lĩnh hội được giới fan xé nhau như thế nào, anh đã từng quan sát một trận xé nhau rất lớn, lúc đó có người nói một ca sĩ đã đạo bài hát của một nghệ sĩ vô danh nào đó, vì vậy dưới bình luận bắt đầu gây nhau.

Một phe nói đạo không có bằng chứng, một phe nói muốn bằng chứng có bằng chứng.

Điều khiến Trương Tẫn Án bội phục nhất chính là đám nhóc này chửi nhau 300 câu không trùng một câu - "Bác sĩ phụ trách của mày chịu không nổi nữa bảo mẹ mày đưa mày về lại tử cung", "Miệng mày hôi thế tao kiến nghị mày xịt thuốc trừ sâu DDVP khử hôi", "Mấy đứa ủng hộ đạo nhái, tao chúc chúng mày hí ha hí hửng đi mua hàng hiệu cuối cùng mua phải túi second-hand của mẹ mày bán đi."

Có điều Trương Tẫn Án cẩn thận ngẫm nghĩ, sở dĩ tác giả bị nói, nguyên nhân chủ yếu là ở anh. Là anh không có tương tác với người khác nên mới bị nói là gượng ép.

Này thì đơn giản, tương tác thôi mà? Đến lúc đó tương tác mấy chục bài, còn không lo không có truyện đọc?

Nghĩ đến đây, Trương Tẫn Án bèn đăng nhập tài khoản tìm tên Giang Tự Dương, tìm được Weibo của cậu.

Weibo Giang Tự Dương tên là Giang Bốn Con Cừu, cái tên này ngược lại khá thú vị, xem tiếp thông tin cá nhân, cậu là người của Truyền thông Trung Diệp.

Lại nhìn kỹ Weibo.

Hay thật, tổng cộng mới có mười ba bài đăng.

Trương Tẫn Án: "..."

Đúng lúc Lý Cường ngồi bên cạnh tỉnh giấc, híp mắt hỏi: "Em muốn đi vệ sinh à? Sao mặt mày như táo bón vậy?"

Trương Tẫn Án: "?"

Trương Tẫn Án buông điện thoại, hỏi: "Anh Cường, anh biết Giang Tự Dương không?"

"Giang Tự Dương?" Lý Cường dụi nhẹ mắt, "Là người bây giờ Tiểu Lưu đang dẫn dắt nhỉ?"

Trương Tẫn Án: "Chị Lưu Văn Bình?"

Lý Cường gật đầu: "Ừm."

Trước kia Lưu Văn Bình cũng là người đại diện của Gia Hoa, sau này hợp đồng đến hạn nên chuyển đến Truyền thông Trung Diệp làm người đại diện vàng, trước đây khi bàn giao có dẫn dắt Trương Tẫn Án mấy tháng. Tuy cô nghiêm khắc nhưng là một người chị rất tốt, bây giờ họ vẫn còn liên lạc với nhau. Chỉ có điều chuyện công việc thì không nói đến, xét cho cùng cũng là hai công ty khác nhau, vì thế hai bên cũng không biết tình hình hiện tại của đối phương như thế nào.

Không ngờ bây giờ Lưu Văn Bình lại là người đại diện của Giang Tự Dương, vậy làm tròn lên mà tính thì quan hệ của anh và Giang Tự Dương cũng khá thân thiết?

Trương Tẫn Án lại hỏi: "Giang Tự Dương là người mà em trao giải người mới à?"

"Ừm, đúng." Lý Cường hơi vui mừng, "Được đấy, anh cứ tưởng em không nhớ việc này."

Trương Tẫn Án xua tay: "Trí nhớ của em vẫn còn tốt lắm."

"Ừa, em chỉ là không muốn nhớ thôi." Lý Cường ngả về sau, cảm thán, "Nhưng mà đáng tiếc, từ sau khi cậu Giang Tự Dương đó nhận giải người mới, bộ phim tiếp theo hình như chẳng có nổi bật gì cả. Tuy kỹ thuật diễn của cậu ấy rất tốt, nhưng đang trong thời kỳ phát triển, lại thêm Trung Diệp em cũng biết đấy, dạo này đổ hết vào thần tượng nổi, sự quan tâm giành cho diễn viên giảm đi rất nhiều. Kịch bản cậu ấy nhận được là nhờ Tiểu Lưu cố gắng giành về, đều là mấy cái... kịch bản mà em hiểu đó. Nếu như có được kịch bản tốt, có lẽ cậu ấy sẽ nổi một thời gian."

Về điểm này Trương Tẫn Án không thể phản bác.

Trong giới giải trí, thực lực và độ nổi tiếng không cân xứng nhau là chuyện thường ngày ở huyện, dẫu tiếc nuối, nhưng cũng không thể làm gì.

Nói tàn khốc cũng tàn khốc, ở giới giải trí, có đôi khi may mắn quan trọng hơn thực lực. Thực lực của Trương Tẫn Án hơn người, nhưng anh cũng biết thứ khiến mình nổi tiếng không phải là thực lực, mà là may mắn khi nhận được kịch bản tốt, "Thế giới đẹp nhất".

Lúc ấy nam chính được chọn ban đầu không phải Trương Tẫn Án, mà là một nam diễn viên khác, sau đó nam diễn viên này bị cấn thời gian, mới đưa cơ hội này cho người thử vai thứ hai là anh.

Nếu là người khác có thể họ sẽ rất vui, nhưng Trương Tẫn Án thì không vui nổi, sau khi nhận được thông báo anh chỉ có một suy nghĩ: "Mình chỉ bị chọn, không phải sự lựa chọn đầu tiên. Là sau khi người ta không cần nữa mới đến lượt mình."

Vì thế Trương Tẫn Án dành rất nhiều tâm tư cho bộ điện ảnh này, nghiềm ngẫm từng động tác, từng biểu cảm, mỗi ngày đều diễn muốn ngáo luôn, cuối cùng mới có được thành tích tốt ấy, sau đó nhờ một bộ phim mà nổi tiếng.

Mọi người đều nói Trương Tẫn Án có thái độ tùy ý, nhưng chỉ cần là việc liên quan đến đóng phim, Trương Tẫn Án chưa từng qua loa, ai tinh mắt đều thấy được tốc độ nâng cao diễn xuất của anh rất nhanh. Đặc biệt là "Diễm hỏa", lúc đó vừa ra mắt quả thực nhà nhà đều biết, đầu đường ngõ nhỏ nào cũng có thể nghe được nhạc phim đang phát đi phát lại. Điều này cũng khiến anh tuổi còn trẻ đã đạt được giải ảnh đế nhưng mọi người chẳng hề có một câu bất mãn.

Có người nói "Trừ Trương Tẫn Án ra, không có Diễm hỏa nào nữa", nhưng Trương Tẫn Án biết rõ, để anh của hiện tại diễn lại một lần nữa cũng không diễn ra được cảm giác khi ấy.

"Anh Cường, không phải tháng trước anh qua Trung Diệp một lần à? Có gặp cậu ấy không?" Trương Tẫn Án lại hỏi.

"Có gặp." Lý Cường nói, "Nhỏ hơn em ba tuổi."

"Thì ra là một đứa nhóc." Trương Tẫn Án cười.

Trương Tẫn Án quen gọi hết thảy người nhỏ tuổi hơn mình là nhóc.

Lý Cường: "Tuy cậu ấy nhỏ tuổi hơn em nhưng nghe lời hơn em nhiều, tínhtình cũng khá tốt."

Trương Tẫn Án: "Bố cậu ấy là quân nhân đúng không? Vô cùng căn chính miêu hồng[1]?"

[1] Cănchính miêu hồng: Chỉ những người sinh ra trong gia đình theo cách mạng thời MaoTrạch Đông, không chịu ảnh hưởng của những tư tưởng cũ, aka thanh niên tốt.

Lý Cường kinh ngạc: "Sao em biết? Em còn điều tra cậu ấy à?"

Đương nhiên Trương Tẫn Án không điều tra, đều là công lao của fanfic mới nãy kìa. Không chỉ bố cậu ấy, truyện còn viết các thành viên khác trong gia đình Giang Tự Dương, chi tiết đến mức có thể sánh với tư liệu cá nhân trên mạng nữa là.

Trương Tẫn Án nói bậy nói bạ một cách tỉnh bơ: "Trao giải lúc trước đó, người ta trò chuyện xong em nghe được."

"Ồ... Nhưng mà sao bỗng dưng em lại tò mò về Giang Tự Dương vậy?"

"Thấy một cái bình chọn, đứng thứ nhất là em, thứ hai là cậu ấy, em mới tò mò hỏi một chút." Trương Tẫn Án nói.

"Ồ... Em sợ cậu ấy đuổi kịp em rồi đi tìm hiểu chi tiết?" Lý Cường cười xấu xa, "Không ngờ đó nha, Trương Tẫn Án em..."

Trương Tẫn Án: "Làm sao?"

Lý Cường: "Cuối cùng cũng chịu để ý thứ hạng rồi."

Trương Tẫn Án: "..."

Lý Cường ha ha cười, vỗ vỗ vai Trương Tẫn Án: "Đùa thôi, đùa thôi, em ngủ tiếp đi, đến lúc đó chẳng có thời gian mà ngủ đâu."

Trương Tẫn Án vốn muốn xem điện thoai tiếp nhưng nghe được lời này, cuối cùng chọn ngủ tiếp.

Lần này yên ổn ngủ thẳng đến tạm cuối, Bắc Kinh.

Đợi đến khi xuống máy bay đã là bốn giờ chiều theo giờ Bắc Kinh.

Cổng đón người có không ít người giơ bảng đến đón, Trương Tẫn Án đeo khẩu trang và đội mũ nhưng vẫn bị một người tinh mắt nhận ra ngay lập tức, kinh ngạc hô lên: "!! Là Trương Tẫn Án!!"

Dẫn đến những người đã đón người xong đang muốn đi lập tức dừng chân quay đầu nhìn, dồn dập lấy điện thoại ra chụp ảnh, thậm chí bắt đầu đi theo Trương Tẫn Án. Ban đầu chỉ có vài người, lúc sau đã biến thành mười mấy người vây quanh, bất kể có chung đường hay không cũng đều đi theo anh.

Lý Cường nhanh tay lẹ mắt, dùng tay che chắn cho Trương Tẫn Án, nói với mọi người xung quanh: "Đừng đến gần quá, các bạn cũng đi cẩn thận chút, cẩn thận đừng đụng vào người khác."

"Trời ơi! Là Trương Tẫn Án thật kìa!!"

"Anh cả đẹp trai quá!!"

"Anh cả ơi hôm nay bọn mình đánh ai?"

Trương Tẫn Án từng công khai bày tỏ mình không thích mọi người đón ở sân bay, cũng đã trực tiếp tố cáo người bán thông tin chuyến bay, khiến cho số người vây quanh Trương Tẫn Án mỗi lần đến sân bay đều trong phạm vi có thể chấp nhận được. Fans gặp được anh cũng hoàn toàn dựa vào duyên phận, khó tránh khỏi càng kích động hơn, Trương Tẫn Án bèn không ngăn nữa, chỉ bảo họ nói nhỏ đi thôi.

"Tui đệt a a a! Là anh cả sống sờ sờ!"

"Phụt." Trương Tẫn Án nghe được câu cuối nhịn cười không nổi, quay đầu nói với cô bé kia, "Sao? Trước đây anh chết rồi à?"

Mọi người bên cạnh cười rộ lên.

"Ha ha ha ha ha cảnh cáo rời nhóm."

"Chị em à rời nhóm đi!"

Cô bé kia sợ bị chụp, che miệng: "Anh cả ơi em sai rồi, anh là thần tiên, thần tiên."

Cô bé bên cạnh hỏi: "Anh cả ơi anh đi đâu vậy?"

"Toronto." Trương Tẫn Án trả lời đúng sự thật.

"À! Đi quay phim mới hả anh?"

Trương Tẫn Án lắc đầu: "Không phải, chờ sau này các em sẽ biết."

Mọi người "Ồ" một tiếng thật dài.

Một cô bé đeo băng đô lớn tiếng hỏi: "Anh cả, anh có biết mình lại lên hot search không?"

Trương Tẫn Án còn chưa trả lời, không biết ai đã hô lên: "Hầy, ai mà dám so tốc độ lên mạng với anh cả?"

"Em!" Một người la lên.

Trương Tẫn Án chắp tay hướng về phía đó: "Vậy tốc độ tay của em rất nhanh đấy."

Làm mọi người bật cười, Lý Cường cũng không nhịn được mà cười.

Sau đó mọi người vừa trò chuyện vài câu nữa vừa đi tới ngoài cửa, đây là cửa để taxi đến, người đứng rải rác, không ít người nhìn về phía Trương Tẫn Án.

Trương Tẫn Án trực tiếp bỏ qua những ánh mắt đó, dừng chân nói với những người theo đằng sau: "Được rồi, không còn sớm nữa, mấy nhóc về nhà đi, chú ý an toàn."

"Tạm biệt anh cả..."

"Tạm biệt!"

"Tuyệt quá đi vậy mà lại được gặp anh cả..."

...

Người phía trước đều đã đi rồi, chỉ còn lại vài người vẫn đứng đằng sau chưa đi, sau khi thầm thì to nhỏ, cả đám đẩy một cô bé cột tóc hai bên ra.

Nhìn qua cô bé mới chỉ có mười ba, mười bốn tuổi, mặt đỏ kinh khủng. Sau khi bị đẩy ra, cô bé đối diện với ánh mắt của Trương Tẫn Án lại xoay người trở về ngay tắp lự, nhưng mấy người trông như người nhà của bé lại cười đẩy bé ra tiếp.

Cuối cùng cô bé hết cách, đành phải nhấp miệng, tiến về phía Trương Tẫn Án một cách đầy ngượng nghịu.

Tất cả đều bị Trương Tẫn Án nhìn thấy.

Anh không động đậy, đứng tại chỗ chờ bé đi đến.

Cô bé cầm quyển vở, dùng chất giọng non nớt dè dặt nói: "Anh cả, em có thể xin một cái chữ ký không ạ?! Em thật sự rất thích anh, em, em, các bộ phim điện ảnh trước đây của anh em đều xem hết rồi, cả phim truyền hình em cũng theo dõi, em, em muốn sau này thi vào Học viện Điện ảnh, tương lai làm đạo diễn, dựng kịch bản cho anh..."

Thấy âm thanh của cô bé này ngày càng nghẹn ngào, tay cứ run mãi, sắp khóc luôn rồi, Trương Tẫn Án cười, nhận lấy quyển vở của bé.

Là một quyển sổ nhật ký, bên trên viết "Tiết Hiểu Tuệ lớp 8".

Trương Tẫn Án lật tờ cuối cùng ra, ký tên mình lên dòng kẻ ngang.

"Khóc cái gì chứ, anh sẽ không ăn thịt em đâu. Công ty có quy định khôngthể ký tên trên giấy trắng, nhưng gặp mặt ngẫu nhiên thì làm sao chuẩn bị trướcđược, vậy nên anh sẽ ký ở dòng kẻ, hơi khó nhìn em đừng để bụng." Trương Tẫn Ánkhép vở đưa cho cô bé, lại xoa nhẹ tóc bé: "Cảm ơn dũng khí và sự yêu thích củaem, anh chờ ngày em và anh gặp nhau trên màn ảnh nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro