Chương 2: Chuột và Mèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng nọ, bên trong tòa nhà Cục cảnh sát thành phố S như muốn nổ tung, mọi người túm năm tụm ba thành từng nhóm bàn tán về đội S.C.I mới thành lập.

Vương Triều và Trương Long vừa bước vào tòa nhà đã lập tức cảm thấy không khí có chút kỳ quái, mọi người làm sao vậy nhỉ?

Hai người mắt thâm quầng như mắt gấu trúc, bởi tối qua vừa kết thúc một vụ án lớn mà không có thời gian ngủ bù, đi tới cửa thang máy liền nhìn thấy một tờ giấy dán ngay trên tường. Trương Long với tay giật xuống, mắng: "Kẻ nào to gan lớn mật, dám dán quảng cáo trong Cục cảnh sát vậy?"

Vương Triều đứng ngay bên cạnh nhìn qua vài lần, "Có vẻ không giống quảng cáo đâu... Đây có phải chữ kí của Cục trưởng không?"

Tiến vào thang máy, cả hai nhìn thật kĩ tờ giấy trước mặt.

Mười giây sau từ thang máy truyền ra hai tiếng rống, lớn đến nỗi khiến những người đứng ngoài đợi thang máy phải sợ hãi lùi ra sau.

"Tinh" một tiếng, cửa thang máy tầng bảy mở ra.

Chỉ thấy Trương Long và Vương Triều như hùm như sói lao ra, miệng hô to "Không thể tin được!" chạy thẳng tới phòng làm việc của đội hình sự, khiến các nhân viên cảnh sát bốn phía phải ghé mắt nhìn.

Cửa phòng bị hai người đạp rầm rầm bật mở, các nhân viên trong phòng chân tay cuống cuồng vội nhảy về phía sau bàn ẩn nấp.

Nhưng cả hai sau khi xông vào cũng chẳng thèm liếc ai một cái, cứ thế lao thẳng đến phòng đội trưởng.

Cửa phòng chỉ mới đẩy nhẹ đã mở toang, cả hai phanh không kịp, ngã nhào vào giữa phòng, cả người tiếp đất.

"Rầm" một tiếng...

Tức khắc cửa sổ tầng dưới có người thò đầu ra hét: "Mấy người ở đội hình sự không thể yên tĩnh một ngày sao? Còn đi đứng kiểu như thế, đến khi có động đất thật, mọi người trong Cục cũng không biết mà chạy đâu!"

Trương Long và Vương Triều từ dưới đất đứng lên, thấy Bạch Ngọc Đường tay cầm cốc cà phê, tựa vào bàn làm việc như cười như không nhìn họ.

"Đội trưởng, này là thật ạ?" Trương Long giơ tờ giấy trong tay hỏi.

"Cậu nghĩ sao?" Bạch Ngọc Đường uống một ngụm cà phê, hờ hững đáp.

"Đây... là thật ạ?" Vương Triều cẩn thận xác nhận.

Khẽ gật đầu, Bạch Ngọc Đường tiếp tục uống cà phê.

Sau một lát im lặng, liền nghe từ phòng đội hình sự dậy lên tiếng khóc váng trời.

"Đội trưởng, anh không thể bỏ lại bọn tôi!"

"Đội trưởng, anh không thể cứ thế mà đi!"

"Vương Triều, Trương Long, các cậu không thể đi!"

"Các cậu sao nỡ bỏ anh em..."

Nhân viên các phòng khác đều tò mò ló đầu ra xem.

Đội càn quét tệ nạn: "Tổ đặc nhiệm sao thế nhỉ? Đội trưởng Bạch nhà bọn họ hy sinh vì nhiệm vụ à?"

Đội kinh tế: "Chắc không phải đâu, sáng nay tôi còn thấy vui vẻ lắm mà."

Đội ma túy: "Thôi đi, Diêm Vương lại dám nhận đội trưởng nhà họ sao?"

Tiếp đó, chợt nghe thấy một tiếng gầm giận dữ váng trời: "Tất cả ngậm miệng, ông đây còn chưa chết!"

Bạch Ngọc Đường uống nốt ngụm cà phê cuối cùng: "Trương Long, Vương Triều, thu thập đồ đạc, buổi chiều cùng ông đây lên tầng mười bảy." Sau đó túm lấy một đội viên đang khóc sướt mướt, hung dữ nói: "Ông đây đi rồi phải trông coi đội hình sự cho thật tốt, đừng làm ông đây mất mặt!"

"Vâng... Hu hu hu..." Lại tiếp tục khóc.

***

Một giờ kém mười phút chiều, trong tiếng kêu khóc của đội viên đội hình sự và tiếng hoan hô của những đội khác cùng tầng bảy, Bạch Ngọc Đường dẫn theo Trương Long và Vương Triều bước vào thang máy, nhấn nút tầng mười bảy.

Cửa thang máy mở ra, liền thấy ngay trước mắt là văn phòng mới tinh, trên cánh cửa thủy tinh có hàng chữ S.C.I, thật có chút giống với FBI. Vừa mới ra khỏi thang máy tức khắc nghe thấy tiếng thang máy bên cạnh bật mở.

Mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy người nọ một tay đút túi quần tây, một tay kẹp tập tài liệu, thả bước cực kì tao nhã, chậm rãi đi ra.

Trương Long và Vương Triều lập tức hồi hộp, cẩn thận liếc về phía Bạch Ngọc Đường, quả nhiên... Đội trưởng của họ thoáng chốc đanh mặt.

Công Tôn từ xa đi đến, liền thấy cảnh Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng ở cửa thang máy trợn mắt nhìn nhau, khẽ cười, "Lại nữa rồi."

"Tiểu Triển, Tiểu Bạch... Còn không đi vào sao?"

Vương Triều, Trương Long đồng loạt nuốt nước bọt, "Lại được cả vị này!"

Ba vị trước mắt đều không phải người phàm, được phong là "Tam đại quỷ tài (thiên tài)", là ba bảo vật trấn cục của Cục cảnh sát thành phố S.

Trước tiên nói về Bạch Ngọc Đường: Người quen đều gọi hắn là Bạch lão ngũ, không phải vì hắn là con thứ năm trong nhà, mà bởi hắn là hình cảnh đời thứ năm của nhà họ Bạch.

Nhà họ Bạch xưa nay vang danh sản sinh ra nhiều thần thám (người có khả năng phá án xuất sắc, thần kì), ông nội, cha, các bác, các chú của Bạch Ngọc Đường đều là những hình cảnh có tiếng, hiện vẫn còn tại chức trong ngành cảnh sát và quân đội. Mà bản thân Bạch Ngọc Đường lại tập hợp hết mọi gen tốt của các bậc cha chú, sau khi tốt nghiệp trường quân đội, đầu tiên gia nhập không quân, trải qua huấn luyện đặc thù. Sau khi xuất ngũ trở về thành phố S đảm nhận chức đội trưởng đội hình sự, mấy năm qua đã phá không biết bao nhiêu vụ án lớn nhỏ.

Bạch Ngọc Đường lá gan cực lớn, thân thủ linh hoạt, tính tình cổ quái không giống người thường, bởi vậy đội hình sự dưới tay hắn dẫn dắt ai ai cũng toả sát khí đằng đằng. Phóng mắt ra toàn Cục, chẳng có ai dám trêu chọc, thậm chí những người khác đi qua văn phòng đội hình sự, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Nhắc đến Bạch Ngọc Đường không thể không nhắc vị quỷ tài kia, Triển Chiêu. Cũng chính là người thanh niên mới nhã nhặn bước ra khỏi thang máy.

Ba người này nổi danh cũng có nguyên nhân, ngoại trừ tài năng xuất chúng, còn vì một nguyên do rất trọng yếu, đó là cả ba đều có tướng mạo cực kỳ xuất sắc, khiến cho những đồng nghiệp khác phải hận đến nghiến răng. Nhất là Triển Chiêu, khuôn mặt thanh tú xuất chúng với dáng người dong dỏng cao, kết hợp âu phục màu chàm vừa vặn, trên tay cầm tập tài liệu, dáng vẻ như vậy khiến cho nữ giới từ tám đến tám mươi tuổi đứng ở ven đường đều phải chảy nước miếng. Như mẹ Bạch từng nói, chỉ cần người này dịu dàng cười với ai một cái thôi, người đó lập tức sẽ chết ngất luôn.

Triển Chiêu là tiến sĩ tâm lý học tội phạm nổi tiếng thế giới, tuổi còn trẻ nhưng đã có chỗ đứng trong giới học giả. Triển Chiêu có chỉ số thông minh cực cao, hồi còn đi học cứ thế nhảy lớp mà tiến lên, người này chỉ thạo văn không thạo võ, là cố vấn chuyên nghiệp hỗ trợ phá án của cục cảnh sát.

Mối quan hệ của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nói ra thì sâu xa lắm, như mẹ Triển từng nói, hai kẻ này từ khi rời bụng mẹ đã tức khắc kèn cựa nhau!

Vì sao cứ luôn nhắc tới mẹ Bạch và mẹ Triển? Bởi vì nhà họ Triển và họ Bạch ở đối diện nhau, hai bà mẹ từ thời tiểu học đã là chị em thân thiết. Sau này cũng đồng thời sinh con, có điều Triển Chiêu chào đời sớm hơn Bạch Ngọc Đường một tiếng, và cũng vì một giờ chênh lệch đó mà Bạch Ngọc Đường bị bắt phải gọi "Anh Tiểu Triển..." suốt tám năm liền. Vụ này ghi thù luôn.

Hai người vốn phải như thanh mai trúc mã, cớ sao lại thành oan gia? Có lẽ phải kể từ thời đi nhà trẻ, cả hai từ nhỏ đã có ý thức cạnh tranh, khi ăn thì cướp đồ ăn của đối phương, khi ngủ thì giành nhau cái gối, sau đó chuyển thành đi thi ganh nhau hạng nhất, đi học đấu tranh vượt lớp, Tiểu Bạch giành quán quân Tán Thủ, Tiểu Triển đoạt hết học bổng hạng ưu. Cả hai cứ thế đấu đá mãi cho tới khi một người nhập ngũ, một người du học. Cuối cùng chẳng ngờ, đi một vòng lại cùng đầu quân cho Cục cảnh sát, đúng là oan gia không hẹn cũng gặp.

Theo Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu còn lâu mới ôn hoà nhã nhặn như mọi người thường khen, y chính là một con mèo gian trá xảo quyệt trăm phần trăm!

Theo Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường không được đến một phần phóng khoáng thành thục như vẻ ngoài, hắn đích thực là một con chuột bạch khiến người ta căm ghét nhất!

Một thân áo khoác trắng, thanh tú nhã nhặn, mang cặp kính không gọng, vẻ mặt tinh anh, cũng chính là vị còn lại, Công Tôn Sách. 

Công Tôn lại là nhân vật truyền kỳ trong giới pháp y, tiến sĩ nhân chủng học nổi tiếng. Khi còn dạy học, chính anh đã giảng dạy khoá của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường. Nhưng trong mắt hai người Triển Bạch, cái vị có kỹ năng dùng dao nức tiếng thiên hạ này, lại mang bộ mặt của một kẻ sát nhân biến thái.

Ba người cứ như vậy đứng trước cửa S.C.I mắt to trừng mắt nhỏ, mãi cho đến khi Cục trưởng Bao không thể nhịn được nữa, gầm lên: "Còn đứng đó làm gì hả? Vào họp mau!"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro