Chương 23: Rình Mò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhà của Công Tôn là một căn hộ trong tòa nhà cao cấp nằm ở trung tâm thành phố S.

Vốn Công Tôn tính cho Bạch Cẩm Đường ngủ ngoài ga-ra, ai mà ngờ con chuột bự kia thành công xông vào nhà dân, nỗ lực đuổi ra... Vô ích.

Nhìn Bạch Cẩm Đường nghênh ngang ngồi trên sofa nhà mình, Công Tôn mài răng, khởi sự tính toán xem giải quyết hắn như thế nào.

"Có ly không?" Bạch Cẩm Đường lôi từ trong va li ra một chai rượu nho còn nguyên hộp đẹp đẽ -Bordeaux đỏ năm 86.

Công Tôn xoay người, ngoan ngoãn đi tìm ly.

Không sai, Bạch Cẩm Đường đã chuẩn xác dò ra điểm yếu duy nhất của Công Tôn: Rượu ngon!

Ngay lần đầu tiên trông thấy Công Tôn, Bạch Cẩm Đường liền có cảm giác, đây là một người thích rượu.

Quả nhiên, vào nhà Công Tôn đã thấy ngay giá rượu và quầy bar tinh tế, những chai rượu ngon trở thành vật trang trí hoàn hảo nhất, điểm xuyến cho cách bố trí nội thất đơn giản. Căn nhà gợi cảm giác giống chủ nhân của nó, cao quý mà trang nhã.

Bạch Cẩm Đường đứng lên, đi tới trước cửa sổ lớn lát sàn, cảnh đêm thành phố S đều được thu vào tầm mắt. Khu vực này vốn là khu tập trung nhà cao tầng, bốn phía ánh đèn lấp lánh tỏa ra từ những tòa nhà san sát, tựa như một trời đêm đầy sao, yên lặng mà bình thản.

Ngắm một lúc, Bạch Cẩm Đường đột nhiên chăm chú nhìn vào tầng nào đó của tòa nhà cao ốc trước mặt, mày nhăn lại - cảm giác bất thường.

Đó là một tòa nhà cao tầng xây theo kiểu cũ trông khá cổ xưa, một cửa sổ nào đó ở tầng mười ba đã thu hút sự chú ý của Bạch Cẩm Đường. Cửa sổ tối om, nhưng có một vệt sáng lốm đốm, tựa như một con mắt thật lớn, không mang ý tốt nhìn chăm chú sang đây, đó là... ánh phản quang của ống nhòm bội số lớn?

Bạch Cẩm Đường vuốt cằm, thầm nói: "Không thể nào..."

Xoay người, chỉ thấy Công Tôn đang ngồi trước tủ âm tường so mấy cái ly, hình như cố chấp muốn tìm ra chiếc thích hợp nhất trong số những ly rượu tinh xảo treo đầy tường.

Áo khoác âu phục không biết đã cởi ra lúc nào, Công Tôn chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, cổ áo mở rộng, ống tay xắn lên đến khuỷu, vô tình để lộ ra cổ và cổ tay trắng nõn, xinh đẹp.

Nhận thấy ánh mắt của Bạch Cẩm Đường, Công Tôn có chút khó hiểu quay đầu. Chỉ là một thoáng nhìn giản đơn thế thôi, mắt phượng hơi nghiêng, lông mi thật dài, khí chất khinh bạc thanh nhã, dáng hình thấm hoàn mỹ. Nếu như nói vẻ đẹp của Triển Chiêu như thấm vào ruột gan, vậy thì Công Tôn chính là sâu xa ý vị, lại nói Triển Chiêu là thuần khiết trong sạch, thì Công Tôn là lãnh diễm tựa băng. Bạch Cẩm Đường bỗng nhiên cảm thấy hai người có chút giống nhau, đặc biệt là dáng vẻ không hề phòng bị này, khiến người khác tâm can nhộn nhạo.

"Nhìn cái gì?" Công Tôn nhíu mày.

Bạch Cẩm Đường suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: "Công Tôn, gần đây có người nào quấy rối anh không?"

"Hả?" Công Tôn làm mặt khó hiểu, "Có ý gì?"

"Ví dụ như có người tặng hoa cho anh, gọi điện thoại, viết thư vân vân..."

"Xoảng..."

Bạch Cẩm Đường còn chưa dứt lời, ly trên tay Công Tôn đã rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Giật mình, Công Tôn vội vội vàng vàng cúi xuống thu dọn thủy tinh vỡ.

Bạch Cẩm Đường như đã hiểu rõ mà quét mắt nhìn quanh phòng, phát hiện dây điện thoại sớm đã bị rút ra, vứt trên đất.

Bước lên vài bước, nhặt lên đấu lại: "Sao mà dây điện thoại cũng không cắm..."

"Đừng!" Công Tôn xông lên phía trước muốn giật ra, Bạch Cẩm Đường một tay ôm chặt lấy anh, thân mật thì thầm: "Có người gọi điện quấy rối anh?"

"Cậu... cậu sao biết được?" Công Tôn sắc mặt tái nhợt, sợ hãi nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Đường.

"Nam hay nữ vậy?"

"Không biết..."

"Không biết?"

Công Tôn đẩy Bạch Cẩm Đường ra: "Là... dùng máy biến âm xử lý giọng nói."

"Nói những gì?"

"..." Công Tôn cắn môi dưới, "Nói... 'Em là... của ta'."

"Còn gì nữa?"

"Còn... còn gửi hoa... trắng, Bách Hợp."

"Kéo dài bao lâu rồi?"

"Chừng một năm."

Bạch Cẩm Đường bất đắc dĩ: "Tại sao anh không nói cho bọn Ngọc Đường? Bên cạnh anh lúc nào chẳng có cảnh sát?"

Công Tôn nhíu mày: "Trước đây chỉ thỉnh thoảng mới xảy ra, tôi cũng không để ý lắm, chỉ là mấy ngày nay... Trở nên rất quá đáng."

"Bọn Ngọc Đường gần đây bề bộn vụ án, nên anh định chờ thêm một thời gian nữa mới nói, đúng không?" Bạch Cẩm Đường kéo anh đến bên cửa sổ, "Tôi cũng có thể giúp anh giải quyết hắn."

Công Tôn không hiểu giương mắt: "Sao cậu lại biết?"

Bạch Cẩm Đường cười: "Đầu tôi trước kia bị thương, một năm trời ở trong phòng vô trùng trị liệu."

"Cái gì?" Công Tôn kinh ngạc.

Chỉ vào đầu mình, Bạch Cẩm Đường nói: "Từ sau khi khỏi, ở đây liền trở nên rất nhạy cảm, nhất là với những cảm giác ác ý."

Nói xong, kéo Công Tôn đến trước người, cúi đầu giả bộ hôn cổ anh, "Tòa nhà trước mặt, ác ý rất đậm đó."

Công Tôn buồn cười: "Ý cậu là cậu có công năng lập dị?"

Bạch Cẩm Đường thờ ơ nhún vai: "Chỉ là trực giác nhạy cảm mà thôi, có muốn đánh cược không?"

"Cược gì?"

"Anh phải phối hợp với tôi mới được, tôi sẽ giúp anh bắt tên biến thái kia."

Công Tôn suy nghĩ một lát, rồi gật đầu.

Bạch Cẩm Đường nhếch khóe miệng, dang tay ôm Công Tôn ấn lên tấm cửa thủy tinh.

"A!" Công Tôn giật mình khi thấy Bạch Cẩm Đường cúi đầu hôn vào gáy anh, kinh hoàng quay đầu lại: "Cậu... cậu làm gì..."

Vừa cười vừa tiếp tục, Bạch Cẩm Đường cởi nút áo của Công Tôn, bàn tay lần dưới lớp áo, cảm nhận làn da nhẵn nhụi mềm mại: "Ngoan nào! Phải phối hợp chứ."

"A... Công Tôn quẫn bách muốn giãy ra, nhưng Bạch Cẩm Đường sức lực kinh người, hơn nữa đôi tay lại không hề thành thật sờ loạn lung tung.

"Cậu... Buông ra!" Công Tôn tức giận đến mặt mũi trắng bệch, "Không được sờ... A..."

"Để bắt biến thái nha!" Bạch Cẩm Đường mạnh mẽ lật người Công Tôn lại, xé rách áo sơ mi anh, rồi cứ thế vừa cắn vừa hôn lên cổ, xương quai xanh, bả vai, một tay xiết chặt eo Công Tôn, một tay miết theo đường cong của tấm lưng mà trượt xuống dưới, lướt qua mông rồi chạm vào giữa hai chân Công Tôn, khiến anh hoảng sợ nhảy dựng lên, "Biến thái! Cậu mới chính là biến thái! Buông tay! Đừng sờ nữa... Buông ra! Khốn khiếp!"

Nhìn Công Tôn trước ngực hắn rõ ràng là hoảng sợ quá độ nhưng vẫn liều chết phản kháng, hết đá lại đấm, Bạch Cẩm Đường đột nhiên có cảm giác chơi đùa cực đã, rất có hứng thú! Hai tay càng thêm càn rỡ, bụng nói, tôi khổ khổ sở sở giúp anh bắt yêu râu xanh, anh cũng nên trả tôi phí dịch vụ chứ? Hoàn toàn không đếm xỉa đến việc lúc này bản thân đã trở thành một con yêu râu xanh chính hiệu.

"Ư..." Công Tôn bị dày vò khổ sở không nói lên lời, hận đến mức có thể chết ngay tại chỗ, tự trách bản thân đã dẫn sói vào nhà.

"Suỵt." Bạch Cẩm Đường dừng động tác, bật cười nhìn Công Tôn, nói: "Sắp rồi, cố nhịn một chút."

Mồ hôi chảy đầy hai bên thái dương Công Tôn, vừa rồi vì giãy giụa kịch liệt khiến anh chẳng còn chút sức lực nào, tên quái nhân chết tiệt, không thể tiếp tục phản kháng, chỉ đành hung hăng trừng mắt kẻ đang ở trước mặt anh "ngư ông đắc lợi", lại còn không biết xấu hổ mà cười nhăn nhở.

Nhìn người kia dáng vẻ hung hăng, áo quần lộn xộn, gương mặt vốn thường ngày nhợt nhạt nay ửng hồng, Bạch Cẩm Đường thật muốn ngửa đầu dưới trăng mà tru lên vài tiếng, gợi cảm quá đi! Thực hợp khẩu vị của đại gia hắn đây!

Nhưng mà, Bạch Cẩm Đường dù sao cũng chẳng phải sắc lang, càng không phải loại người thích cưỡng ép người khác. Vì thế lại nhẹ nhàng ôm Công Tôn đặt lên sofa, rồi chính hắn cũng sáp tới, chỉ là lần này, hắn không làm gì hết, mà chăm chú nhìn Công Tôn nói: "Quàng tay lên cổ tôi."

"Đừng mơ!" Công Tôn đưa tay ra sức đẩy hắn.

Bạch Cẩm Đường lắc đầu, "Anh có biết, đối với sắc lang thật sự, anh càng phản kháng, hắn sẽ càng hưng phấn không?"

"Bệnh hoạn! Cút ngay!" Công Tôn liều mạng giãy.

Bạch Cẩm Đường bắt lấy hai tay anh, áp sát nói: "Chỉ là giả vờ thôi mà! Anh không làm thì tôi sẽ làm giùm đấy!"

Thấy Công Tôn do dự, Bạch Cẩm Đường hài lòng buông tay, cúi đầu, Công Tôn nghiêng mặt tránh đi.

"Sao?" Bạch Cẩm Đường sờ tai Công Tôn, như đang thúc giục.

Công Tôn chậm chạp vươn tay, đặt lên bả vai hắn, từ từ vòng tay qua cổ hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu nhớ đấy..."

"DIDIDIDIDIDI! DIDIDIDI!... " Bỗng có tiếng điện thoại dồn dập vang lên, Công Tôn sững sờ.

Bạch Cẩm Đường nhếch miệng cười: "Trước tiên cứ bơ hắn đi." Dứt lời, cúi đầu tìm đến bờ môi Công Tôn, dịu dàng hôn lên.

"Ưm..." Công Tôn không nghĩ hắn vừa nói đã nuốt lời, chỉ biết nâng tay đấm vào lưng Bạch Cẩm Đường.

Điện thoại không ngừng kêu, Bạch Cẩm Đường lại hoàn toàn không ngó ngàng tới, chỉ tiếp tục tự hưởng thụ thù lao rất khó khăn mới có được này.

"Cậu... Không... Điện... Điện thoại..." Công Tôn thở hổn hển, một câu hoàn chỉnh cũng không nói nổi.

Bạch Cẩm Đường lúc này mới với tay lấy điện thoại, Công Tôn quan sát hành động của hắn, rõ ràng hồi hộp, Bạch Cẩm Đường bèn ôm anh sát vào ngực, "Đừng sợ, có tôi ở đây."

"A lô..." mở máy, Bạch Cẩm Đường vừa nghe vừa cúi đầu tiếp tục hôn Công Tôn.

"Ha... Ha..." Từ điện thoại truyền ra tiếng thở dốc nặng nề, Bạch Cẩm Đường có thể cảm thấy rõ ràng sự phẫn nộ đó. Khẽ cười, vẫn vừa hôn vừa nói: "Nói đi!"

Kẻ phía bên kia vẫn không hề lên tiếng, chỉ có tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề, tựa như một loại cuồng nộ.

"Hừ..." Bạch Cẩm Đường cúi xuống bên tai Công Tôn, "Cưng ngoan... Kêu lên đi, anh muốn nghe..."

Công Tôn hoảng sợ muốn mắng "Vô sỉ! Kinh tởm! Hạ lưu..." nhưng đều bị Bạch Cẩm Đường chặn lại trong miệng.

Đột nhiên, từ điện thoại truyền tới một âm thanh bén nhọn như tiếng kim loại ma sát, kèm theo là tiếng rống giận điên cuồng: "Em là của ta... Là của ta... Là của ta..." Tiếng kêu the thé qua máy biến âm nghe lại càng quái dị thê lương, trên mặt Bạch Cẩm Đường xuất hiện một tia tàn nhẫn, cười nói: "Ai nói em là của ngươi? Em là của ta."

"Câm miệng! Tao muốn giết mày! Giết mày!" Lại gào lên như muốn xé toạc tim gan.

"Dập máy đi, dập đi." Công Tôn thật sự không muốn nghe âm thanh không phải của con người này nữa.

Bạch Cẩm Đường nói vào điện thoại: "Muốn giết tao thì nhanh một chút, nếu không đêm nay cậu ấy sẽ là của tao." Dứt lời, dập máy, một tay rút dây điện thoại, đứng lên, ôm lấy Công Tôn đã rã rời không còn chút sức lực về phòng ngủ. Lúc đi qua cửa sổ liền nhếch miệng cười khiêu khích, rồi nâng tay kéo tấm rèm, bế Công Tôn vào phòng.

Đặt Công Tôn lên giường, cẩn thận đắp chăn cho anh, rồi tắt đèn.

Bạch Cẩm Đường ra khỏi phòng ngủ, nhặt áo khoác rơi trên đất của Công Tôn, lục tìm một lát, tìm được di động của Công Tôn. Sau đó lấy một cái ly, tiện tay nhấc một chai rượu trong tủ, tự rót cho mình một ly.

Cầm ly rượu đến trước sofa, ngồi xuống, chậm rãi nhấp rượu. Mở di động của Công Tôn, tìm đến danh bạ, từng cái tên hiện ra.


Trong căn phòng tối tăm u ám, một người gần như điên cuồng mà đập phá quăng ném đồ đạc, xé rách những gì gã có thể xé rách, dùng giọng khàn đặc như ma quỷ, không ngừng kêu gào: "Em là của tôi... Tao muốn giết mày... Em là của tôi... Tao muốn giết mày..."

"Vư vư..." Điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên, run run rẩy rẩy lấy ra, trên màn hình hiển thị: "Công Tôn..."

Thô bạo nhấn tắt.

Lập tức, lại rung.

Phát điên ném điện thoại xuống đất, lấy một thứ đồ cứng bắt đầu hung hăng đập điện thoại: "Tao muốn giết mày! Tao muốn giết mày!..."

Sau một hồi "Tút tút" là những tiếng máy bận dồn dập, gọi tiếp, liền chuyển sang "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."

Bạch Cẩm Đường cầm điện thoại, liếc nhìn tên. Cười lạnh một tiếng, tắt đi, dựa vào sofa, ngửa đầu - rượu trong ly, uống một hơi cạn sạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro