Chương 28: Bất Ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi họp xong, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi ra cổng lớn của trung tâm nghiên cứu.

"Miêu Nhi, giờ đi tìm anh hai chứ?" Bạch Ngọc Đường mở cửa xe.

"Cậu biết anh ấy bây giờ ở đâu sao?" Triển Chiêu hỏi.

"Ầy.. Chuyện này hả." Bạch Ngọc Đường lắc đầu: "Theo lý thì tôi không biết, nhưng tôi đoán..."

"Ờ!" Triển Chiêu gật đầu, quay sang nhìn hắn, "Tôi cũng đoán thế đấy."

Đồng thanh: "Nhà Công Tôn!"

Hai người lái xe tới khu nhà Công Tôn, trên đường đi, Bạch Ngọc Đường tựa như muốn hỏi gì đó, nhưng lại không mở miệng được.

Triển Chiêu cũng vài lần định cất tiếng, nhưng nhìn Bạch Ngọc Đường nhíu mày, lại đành nuốt lời muốn nói vào bụng.

Hai người tới nhà Công Tôn, vừa ra khỏi thang máy thì nghe thấy một tiếng rầm, cả hai hốt hoảng, vội vàng chạy đến. Chỉ thấy Đinh Triệu Lan và Đinh Triệu Huệ ôm đầu ngồi xổm, cửa phòng toang hoác, chốc chốc lại có nồi niêu xoong chảo bay ra.

"Hai cậu làm gì thế này?" Bạch Ngọc Đường đưa tay che chắn Triển Chiêu đứng phía sau, tiến lên hỏi cặp song sinh.

"Bọn tôi đang canh chừng cho đại ca, a không phải, là canh cửa chứ!"

"..." Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc nhìn nhau, hỏi: "Anh tôi làm gì trong kia?"

Đại Đinh Tiểu Đinh cười: "Tay của Công Tôn bị thương, đại ca giúp anh ấy tắm!"

...!

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu thở gấp một cái, định xông vào nhà, đúng lúc này lại thấy Bạch Cẩm Đường người đầy bọt xà phòng từ trong phòng chạy trốn ra. Ngay phía sau, một vật thể đen thùi lùi bay tới, ngay lúc Bạch Ngọc Đường vừa tới cửa.

"Chát" một tiếng... Bạch Ngọc Đường dù sao cũng là Bạch Ngọc Đường, tay mắt lanh lẹ, thấy trước mặt có trận gió nguy hiểm, vốn định cúi đầu né, nhưng sực nhớ Triển Chiêu đang ở phía sau, bèn vung tay ra chắn, một vật thể cứng rắn bị hắn chém rơi. Cúi đầu nhìn: Là một cái chảo.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vô cùng kinh hãi, ngẩng đầu, nhìn thấy Công Tôn quần áo xộc xệch đứng ở cửa phòng, trên người dính kha khá bọt xà phòng, thở phì phò, tay trái bó thạch cao, tay phải cầm chiếc xẻng nấu ăn, giơ cao quá đầu chuẩn bị phóng về phía cửa.

"Khoan!" Bạch Ngọc Đường vội giơ tay ngăn cản, "Đừng đả thương người vô tội nha!"

Công Tôn nhìn thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng ngoài cửa, bèn ném phăng "hung khí" trong tay xuống đất, trở lại ngồi trên sofa thở hồng hộc.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cẩn thận bước vào phòng, "Không... Không sao chứ?"

Công Tôn trợn mắt trừng Bạch Cẩm Đường, hung tợn nói: "Còn dám đến gần tôi, chờ ngâm formalin đi!"

Trấn an Công Tôn đang phát hỏa về phòng nghỉ ngơi xong, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường kéo Bạch Cẩm Đường tới, kể lại chuyện đã xảy ra ở trung tâm nghiên cứu.

"..." Bạch Cẩm Đường im lặng lắng nghe, chỉ đến khi nghe kể tới việc Triệu Tước hạ ám thị tâm lý với người khác, mới hơi nhíu mày.

"Vậy... Hai đứa định làm gì?" Bạch Cẩm Đường nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trước mặt, "Muốn anh phối hợp thế nào?"

"Miêu Nhi muốn thôi miên anh!"

"Thôi miên?" Bạch Cẩm Đường ngạc nhiên, "Để nhớ lại những chuyện đã quên trước kia?"

"Dạ!" Triển Chiêu gật đầu, "Anh hai, anh không muốn sao?"

Bạch Cẩm Đường nhún vai cười: "Anh thấy chẳng sao cả, chỉ sợ sẽ hơi khó khăn đấy."

"Khó khăn?" Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau một cái, "Thế là sao ạ?"

Bạch Cẩm Đường chỉ tay vào đầu mình, nói: "Đây không phải nội thương, mà là ngoại thương."

"Là sao?" Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu ngạc nhiên: "Anh hai, anh quên mất chuyện năm xưa là do bị thương, chứ không phải do chướng ngại tâm lý?"

Bạch Cẩm Đường gật đầu: "Anh đã đi gặp rất nhiều bác sĩ, nơi bị thương là khu vực tập trung kí ức, bị thương rồi thì ngay cả việc nói chuyện cũng quên luôn, giống như trẻ sơ sinh vậy đó."

"Miêu Nhi, thế này liệu có được không?" Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhíu mày suy nghĩ một lát: "Kì thực ký ức của con người được chia thành kí ức não bộ và kí ức thân thể. Tôi muốn thử xem sao."

Bạch Cẩm Đường gật đầu: "Không thành vấn đề."

Vì phải cần đến một căn phòng yên ắng, Triển Chiêu bèn mượn phòng đọc sách của Công Tôn, Bạch Cẩm Đường trước khi vào phòng đột nhiên nói: "Tiểu Chiêu nè, chú thôi miên anh rồi, không được lợi dụng lúc anh hai không có khả năng phản kháng mà làm gì kỳ quái nha."

Bạch Ngọc Đường bực quá bèn một cước đã hắn vào trong phòng.

Triển Chiêu vào sau, đóng cửa.

Bạch Ngọc Đường đứng ngoài cửa một lát, rồi xoay người ra ngoài.

Ra cửa liền thấy cặp song sinh đang rất mất hình tượng chơi cờ nhảy, tuy quyết liệt nhưng lại không phát ra tiếng động, thoạt nhìn có chút buồn cười.

Bạch Ngọc Đường đi qua cửa, hai tên liền ngẩng đầu nhìn hắn.

"Tôi ra ngoài làm chút việc." Bạch Ngọc Đường cúi đầu nói, "Anh hai và Miêu Nhi đang có chuyện quan trọng phải làm, không thể bị quấy rầy, Công Tôn cũng đang mệt mỏi."

Cặp sinh đôi cười, vỗ vỗ len hai chiếc va li da màu đen bên người, nói: "Trừ phi có bộ đội thiết giáp tới đây, bằng không, không kẻ nào có thể vào!"

Cười hiểu rõ, Bạch Ngọc Đường xoay người đi tới thang máy.

"Tiểu Bạch!" Cặp sinh đôi gọi với theo.

Bạch Ngọc Đường quay đầu, Đinh Triệu Huệ ném một thứ cho hắn, "Lúc cần thì dùng!"

Hắn bắt lấy nhìn, cười cười bỏ vào túi áo, vẫy tay với cặp sinh đôi rồi bước vào thang máy.

Bạch Ngọc Đường phóng xe tới phòng khám tâm lý nơi giáo sư Hứa bị giết, dải băng vàng phong tỏa vẫn còn giăng.

Đi lên tầng hai, cẩn thận quan sát đồ đạc bày biện trong phòng. Hoàn toàn không có đồ gia dụng. Sau khi xem xong, đôi mày Bạch Ngọc Đường càng lúc càng nhíu chặt, rời khỏi khu nhà.

Bước xuống phố, nhìn thử xung quanh, ngắm thấy tòa nhà ở phía đối diện, hắn bèn đi sang.

Đó là một khu nhà ba tầng cũ kĩ, trên cánh cửa lớn đóng chặt có viết: Thời gian làm việc: 9:00 tối – 5:00 sáng. Kiểu này hẳn là một quán bar trái phép.

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, thấy một cửa sổ nhỏ ở lầu ba đang mở, liền đưa tay gõ cửa lớn.

Lúc đầu không hề có động tĩnh, tiếp tục gõ, sau đó liền nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói bực dọc của một phụ nữ: "Ai thế? Ban ngày không mở cửa!"

Bạch Ngọc Đường phớt lờ, vẫn cứ gõ.

Không lâu sau, trong nhà vọng ra tiếng dép lê lẹt xẹt cùng tiếng chửi rủa của người phụ nữ: "Kẻ nào? Đáng ghét!"

"Két" một tiếng cửa mở, một người phụ nữ trẻ tuổi quần áo lôi thôi, tóc tai rối tung xuất hiện ở cửa.

Sau khi ngẩng đầu nhìn rõ Bạch Ngọc Đường, cô ta rất ngạc nhiên.

Bạch Ngọc Đường giơ thẻ nghiệp vụ: "Cảnh sát."

"Ồ?" Người phụ nữ cười cười: "Anh là người cảnh sát tôi đã thấy bên kia, cấp bậc rất cao!"

Bạch Ngọc Đường mỉm cười: "Có một số việc muốn hỏi cô."

Cô nàng nhún vai: "Cộng sự của anh đều đã hỏi cả rồi."

"Tôi hỏi những câu họ chưa hỏi."

Cô ta mở cửa: "Vào uống một chén chứ?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu. cùng cô ta bước vào trong.

Triển Chiêu để Bạch Ngọc Đường nằm trên ghế bành, thả lỏng. Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng việc Bạch Cẩm Đường khó khống chế vẫn nằm ngoài dự liệu của anh.

Kì thực thôi miên là thí nghiệm tâm lý có độ khó rất cao, điều kiện tiên quyết là người bị thôi miên phải hoàn toàn tin tưởng người thôi miên. Mà Bạch Cẩm Đường có lực khống chế rất mạnh, ý chí kiên định, chỉ số thông minh cũng rất cao, người như thế rất khó vứt bỏ cảnh giác để hoàn toàn tin tưởng vào người khác.

"Anh hai, anh thả lỏng một chút đi!"

"A..." Bạch Cẩm Đường hiếm khi rơi vào cảnh không biết phải làm sao.

"Chúng ta bắt đầu nhé." Triển Chiêu hít sâu một hơi, để cảm xúc của mình truyền sang Bạch Cẩm Đường, "Anh hai, anh đừng nghĩ gì lúc này."

Bạch Cẩm Đường tận lực phối hợp

"Bây giờ, nghe em đếm, từ một đến mười. Sau đó, em sẽ búng tay, khi anh nghe thấy tiếng búng tay thì bắt đầu nhớ lại, không cần quan tâm đến nội dung ký ức, chỉ cần nhớ được là tốt rồi. Một khi có hình ảnh nào hiện lên trong đầu, phải bắt lấy, rồi miêu tả lại, được không?" Sau khi Bạch Cẩm Đường đồng ý, Triển Chiêu nhìn đồng hồ, bắt đầu đếm: "1,2..."

Đếm đến mười, Triển Chiêu nhẹ nhàng búng tay.

Bạch Cẩm Đường khép mi mắt, nhãn cầu chậm rãi chuyển động, Triển Chiêu biết rằng, anh đang bắt đầu nhớ lại.

"Hình ảnh xuất hiện rồi, đúng không ạ?" Chầm chậm hỏi.

"Ừ..." Bạch Cẩm Đường gật đầu.

"Nhìn thấy... Ngọc Đường lúc bé và Triển Chiêu nhà bên."

Triển Chiêu hiểu rằng Bạch Cẩm Đường đang nhớ lại ký ức trước khi bị thương, Bạch Ngọc Đường và mình thời thơ ấu. Có hy vọng rồi!"

"Bây giờ, anh có thể cảm nhận được bản thân hay không , anh đang ở cạnh Ngọc Đường và Triển Chiêu..."

Mí mắt Bạch Cẩm Đường thoáng rung động, hắn đang cố gắng cảm nhận.

"Có thể..." Bạch Cẩm Đường hơi ngập ngừng nói.

Triển Chiêu cảm giác được Bạch Cẩm Đường đang bất an, biết anh có lực khống chế rất mạnh, hiện tại vẫn còn chút thanh tỉnh. Đây chính là thời điểm mấu chốt.

"Anh..." Giọng Triển Chiêu mềm xuống, bắt chước cách Bạch Ngọc Đường hồi nhỏ vẫn gọi Bạch Cẩm Đường, khẽ kêu một tiếng.

Thân thể Bạch Cẩm Đường hơi rung lên, mi mắt không rung động nữa, Triển Chiêu bắt lấy thời cơ, vội vàng hỏi: "Anh vừa làm gì? Nói gì đó?"

Nghe được lời cậu, Bạch Cẩm Đường tựa như theo bản năng làm một động tác.

Triển Chiêu chăm chú nhìn.

Chỉ thấy Bạch Cẩm Đường đưa ngón trỏ lên, áp vào môi, nhẹ nhàng phát ra một tiếng – "Suỵt..."

Bạch Ngọc Đường tạm biệt cô gái tên An ở quán bar, lái xe tới khoa tâm lý đại học C. Thông qua các giáo viên ở trường, hắn tìm gặp những sinh viên học hệ thạc sĩ đã từng được giáo sư Hứa giảng dạy.

"A? Anh là anh bạn trai đẹp trai của tiến sĩ Triển!" Một trong những nữ sinh nhận ra Bạch Ngọc Đường, mặt đầy hưng phấn nói.

Bạch Ngọc Đường cười: "Trí nhớ tốt đấy, kể cho tôi nghe về giáo sư Hứa đi!"

"Giáo sư Hứa?" Đám sinh viên nhìn nhau, "Kể cái gì về ông ấy?"

"Kể chuyện gì cũng được, tính tình, cách đối nhân xử thế, thói quen sinh hoạt gì đó, đúng rồi, ông ta bị bệnh tim có phải không?"

"Đúng vậy! Mà còn rất nặng nữa." Đám sinh viên lao nhao kể.

"Giáo sư Hứa ấy à, tính tình cứng nhắc, bình thường cũng chẳng nói cười."

"Đúng vậy đúng vậy! Ông ấy không ưa nhất là tiến sĩ Triển."

"Đâu chỉ có thế nha, ông ta chẳng ưa bất kỳ tiến sĩ trẻ tuổi nào!"

"Yêu cầu của ông ấy cũng rất khắc khe! Lại còn cuồng sạch sẽ!"

"Đúng nha! Lần trước tớ quên có nửa cái dấu ngoặc kép mà bị mắng té tát!"

"..."

Nhóm sinh viên cứ mỗi người một câu, kể lể đủ thứ.

Đôi mày lúc đầu vẫn nhíu chặt của Bạch Ngọc Đường dần dần giãn ra, trên mặt lộ ý cười,

Chạy nhanh khỏi trường, nhảy vào xe, phóng như bay về hướng nhà Công Tôn. Bạch Ngọc Đường hưng phấn đến mức vô lăng cũng muốn giật ra, "Miêu Nhi, chúng ta đều bị giỡn mặt rồi!"


Bạch Cẩm Đường có chút ù ù cạc cạc nhìn Triển Chiêu đang sửng sốt trước mặt mình: "Tiểu Chiêu, em không sao chứ?"

Triển Chiêu đột nhiên đứng lên, đi qua đi lại: "Tại sao lại như vậy? Tại sao lại... Bình tĩnh... Có liên quan..."

Bạch Cẩm Đường cũng không dám ho he, chỉ chăm chăm nhìn Triển Chiêu đi tới đi lui.

"Khốn khiếp!" Triển Chiêu hung hăng mắng một tiếng, "Đều bị lừa rồi!"

Xoay người mở cửa ra khỏi phòng, đúng lúc này, cửa thang máy cũng mở, Bạch Ngọc Đường hấp tấp vọt ra.

"Miêu Nhi!"

"Tiểu Bạch!"

Hai người nhìn thấy nhau, đồng thanh kêu.

"Tôi hiểu rồi!"

Sững sờ nhìn nhau một hồi.

"Cậu cũng..."

Đồng thời gật đầu.

Tinh tinh tinh... Điện thoại của Triển Chiêu đổ chuông - số lạ gọi tới.

Nghe máy: "A lô... Là tôi... Ông muốn thế nào... Được!"

Gác máy, Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường cười: "Đoán xem ai vừa gọi?"

Bạch Ngọc Đường vuốt cằm: "Trương Bác Nghĩa!"

"Thông minh!" Triển Chiêu vò đầu Bạch Ngọc Đường, "Hồ ly lòi đuôi rồi!"

Bạch Ngọc Đường cười nhạt lấy điện thoại, "Dám bỡn chúng ta lâu như vậy, không cho hắn biết mặt, sẽ có lỗi với liệt tổ liệt tông nhà họ Bạch!"

Bấm điện thoại: "A lô! Vương Triều! Mang các anh em tới đây! Chuẩn bị thu lưới!"

***

Chào mọi người, khỏe không a~~~ Vậy là chân tướng vụ án sắp được vạch trần rồi, mọi người có thấy hồi hộp không? Sou là Sou rất hồi hộp đó nha, chân tướng vụ án rất là khó lường luôn.

Ngoài lề xíu: Hôm nay là sinh nhật của Sou đó nha, ai đọc  nhớ vote và cmt cho Sou câu chúc mừng để Sou có hứng type nhanh nha, biết đâu ngày mai có luôn chương cuối thì sao!~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro