Chương 3: Vụ Án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuộc họp tiến hành khá thuận lợi, chủ yếu là giới thiệu thành viên và giao phó chức trách cho từng người.

Sau đó, Cục trưởng Bao giao cho Bạch Ngọc Đường một đống tài liệu dày cộp, "Đây đều là các vụ trọng án chưa phá trong vòng mười năm, thừa lúc những tên bại hoại kia còn chưa chết đem chúng tống hết vô tù đi." Dứt lời xoay người rời đi, trước khi ra khỏi cửa còn quay lại nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một cái sâu xa: "Hai người các cậu... Không được cãi nhau, cố mà hợp tác tốt cho tôi!" Lần này đi hẳn, nhưng đã nói tới mức Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sau cổ túa mồ hôi lạnh.

Bao Chửng đi rồi, không khí nghiêm túc trong phòng thoáng chốc thoáng chốc nhẹ nhõm, mọi người đều là người quen cũ trong ngành cả, bây giờ làm việc cùng nhau, khó tránh khỏi muốn hàn huyên đôi lời.

Bạch Ngọc Đường phất phất tay nói: "Mọi người sắp xếp một chút, nửa tiếng sau tới phòng họp!" Nói xong, liếc mắt về phía Triển Chiêu, ngụ ý "Vào văn phòng nói chuyện", tiếp đó hai người liền vào văn phòng.

Kết cấu S.C.I không phức tạp, một đại sảnh, hai văn phòng và một phòng họp khá hiện đại.

Đại sảnh có bàn làm việc tiêu chuẩn, mỗi người một chiếc. Bởi phần lớn đều chạy việc bên ngoài nên rất ít đồ đạc.

Hai văn phòng, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu mỗi người một cái.

Phòng của Bạch Ngọc Đường khá đơn giản, theo sở thích cá nhân mà bố trí thật tao nhã.

Nhiều đồ đạc nhất có lẽ là Triển Chiêu, cũng do tính chất nghề nghiệp nên trong văn phòng có mấy giá sách chật ních sách vở, trên kệ tài liệu cũng bày đủ thứ giấy tờ.

Lư Phương đến ló mặt một cái rồi vội vàng đi luôn, Hàn Chương phụ trách tình báo lại càng chẳng thấy đâu.

Công Tôn một mình một phòng pháp y cùng mấy tổ viên, ngay sát vách S.C.I, thiết bị bên đó là loại tốt nhất.

Thật ra, tầng mười bảy vốn chính là phòng pháp y, trước đây là cấm địa không ai dám dừng bước. Bọn Triệu Hổ đến nơi này việc đầu tiên làm là thắp hương khấn Bồ Tát, xua xua âm khí, làm Công Tôn nổi ý xấu lôi cậu ta ra giải thích, tại sao phải tống phòng pháp y lên tầng mười bảy, mười chuyện quỷ dị từng xảy ra ở tầng mười bảy. Kinh hãi đến mức Triệu Hổ bịt chặt lỗ tai thét khản cổ "Lạy anh tha mạng cho em!"...

Trong phòng đội trưởng, Triển Chiêu tao nhã vắt chéo chân ngồi trên ghế trước bàn làm việc, ngẩng đầu như cười như không nhìn Bạch Ngọc Đường phía đối diện.

"Mèo chết, nhìn cái gì!" Kinh nghiệm tranh đấu nhiều năm nói cho hắn biết, lúc Triển Chiêu lộ ra vẻ mặt này nhất định phải chú ý.

"Đâu có." Triển Chiêu nhún nhún vai, "Tôi đang nghe chỉ thị của đội trưởng Bạch mà."

Bạch Ngọc Đường vẻ mặt khó chịu, "Cậu thôi ngay, trước mặt tổ viên không được vênh mặt lên với tôi!"

"Không thành vấn đề! Có điều mỗi khi cậu ra ngoài phải cho tôi theo, vấn đề chuyên môn đều phải nghe tôi." Triển Chiêu ra điều kiện.

"Hô... Đồng ý." Bạch Ngọc Đường thở dài gật đầu, đẩy đống tài liệu kia tới trước mặt Triển Chiêu, "Này thì của cậu hết, chuyên gia!"

"Dựa vào đâu?" Triển Chiêu giận, cầm một nửa thả lại trước mặt Bạch Ngọc Đường, "Mỗi người một nửa!"

Bạch Ngọc Đường lý sự, trừng mắt: "Cậu thừa biết tôi ghét nhất xem mấy thứ này."

Triển Chiêu trừng lại: "Đây là trách nhiệm của đội trưởng, cậu trước tiên hẳn là nên tìm vài vụ án độ khó tương đối thấp, rồi phá một hai vụ đã, bằng không mặt mũi S.C.I sáng thế nào nổi, hả Bạch thần thám!"

Bạch Ngọc Đường hãi: "Này, cậu có biết cái gì là huyền án (án chưa được giải quyết) không hả, tùy tiện nói phá là phá ngay được sao? Đâu ra thế..." Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một lượt từ trên xuống dưới, lại cười nói: "Tôi nói này Miêu Nhi, cậu không thích hợp đâu, à, tôi hiểu rồi, tôi là trưởng, cậu là phó, cậu nghĩ không thông là vì thế? Tiến sĩ Triển!"

Triển Chiêu cũng bắt đầu vô lý, đem nốt nửa đống tài liệu kia hung hăng thả lại trước mặt Bạch Ngọc Đường, "Hừ, tiểu nhân đắc chí, tự mình xem hết đi!"

"Cậu... được lắm!" Bạch Ngọc Đường thở phì phì nói: "Rút đại, trúng gì thì trúng, dù sao đều là vụ án, có cái nào mà không phải phá chứ?" Nói xong, tiện tay rút luôn một xấp, "Đây luôn..."

Còn chưa dứt câu đã bị vài tiếng gõ cửa thanh thúy cắt ngang, hắn ngẩng đầu.

Chỉ thấy Công Tôn trên tay cầm một tập tài liệu, tựa vào cạnh cửa, "Mấy vụ án năm xưa cứ hoãn lại chút đi, tôi đang có sẵn một vụ đây."

Bạch Ngọc Đường khoát tay: "Chờ đã... Gọi mọi người, qua phòng họp nói."

Công Tôn thoáng lộ vẻ kinh ngạc: "Cậu không nghe qua trước một chút sao?"

Bạch Ngọc Đường trên mặt tràn ý cười: "Không cần không cần, không có giá trị, Công Tôn anh sẽ đưa đến sao?"

Công Tôn thỏa mãn gật đầu bước về phía phòng họp, Triển Chiêu đằng sau nhỏ giọng thầm thì: "Chỉ giỏi vỗ mông ngựa, chuột xảo trá!" Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa hắt xì một cái thật to.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro