Chương 6: Theo dõi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ nhà tang lễ đi ra, Bạch Ngọc Đường gọi điện thoại cho Công Tôn, báo cho anh biết nơi này mới nhận thêm một tử thi, sau đó liền cùng Triển Chiêu lên xe.

"Tiếp theo đi đâu?" Triển Chiêu lật xem tài liệu ghi chép về vụ án taxi cán chết người.

"Tới trại giam." Bạch Ngọc Đường điều chỉnh góc độ của gương chiếu hậu, "Tìm bác trai thần kinh kia tán gẫu."

"Ngô Hạo, bốn mươi bảy tuổi, hơn hai mươi năm lái taxi, đã kết hôn, con gái mười chín tuổi đang học đại học..." Triển Chiêu đóng tập hồ sơ, "Nhìn thế nào cũng không giống đời sống sinh hoạt của một kẻ điên cuồng muốn trả thù xã hội."

"Nghe nói ông bác này ngay tại phiên tòa đã diễn một màn nhân cách phân liệt, sau đó bị đưa vào viện tâm thần."

"Người điên, nhân cách phân liệt và bệnh tâm thần là ba khái niệm hoàn toàn khác nhau!" Triển Chiêu gõ gõ đồng hồ, "Cậu chạy quá tốc độ!"

"Với tôi mà nói thì chẳng có gì khác nhau, trong mắt cậu con người bị phân thành N loại, mà theo tôi, chỉ có hai loại: người tốt, người xấu." Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa nhìn vào gương chiếu hậu, "Cậu có cảm thấy chiếc xe phía sau kia đang theo đuôi chúng ta không?"

Triển Chiêu định ngoái đầu đã bị Bạch Ngọc Đường cản lại, "Đừng quay đầu! Nhìn vào đây đi!"

Qua chiếc gương, Triển Chiêu thấy một chiếc xe màu đen hiệu Honda đang đi cách họ chừng ba, bốn mét. "Tôi chẳng thấy có vấn đề gì cả. Lại là trực giác của cậu à?"

"Tôi đã được huấn luyện chuyên nghiệp! Miêu Nhi." Bạch Ngọc Đường nhướng mày nhìn dây an toàn trên người Triển Chiêu.

"Cậu muốn làm gì?" Triển Chiêu cảnh giác nắm lấy dây an toàn, liếc mắt nhìn người kia.

"Có biết tôi với cậu khác nhau ở điểm nào không?" Bạch Ngọc Đường cười xấu xa điều chỉnh gương chiếu hậu về vị trí cũ, "Cậu theo phái lý luận, còn tôi theo phái... thực tiễn!" Dứt lời liền nhấn ga.

Tính năng vượt trội của siêu xe Spyker C8 tức khắc được triển khai, sau khi trơn tru vượt mặt vài chiếc xe khác, Bạch Ngọc Đường giảm về tốc độ cũ. Không lâu sau, chiếc Honda màu đen lại xuất hiện phía sau họ.

"Hờ hờ..." Bạch Ngọc Đường đắc ý nhướng mày về phía Triển Chiêu.

"Giác quan thứ sáu nhạy như thú!" Triển Chiêu điều chỉnh lại gương chiếu hậu phù hợp với góc nhìn của mình, "Biển số xe và loại xe đã nhớ kĩ, có cần phái người điều tra không?"

"Chắc chắn là biển giả." Bạch Ngọc Đường đeo kính râm vào, "Ngồi chắc, Miêu Nhi!"

"Cậu lại muốn làm gì?" Triển Chiêu túm lấy tay nắm trên trần xe, "Có khi chỉ là người ta thích xe của cậu, muốn chụp hình với nó thôi."

"Tôi chẳng rỗi hơi quan tâm đến mấy loại theo đuôi tầm thường này."

"Nói cứ như cậu thường xuyên có người theo đuôi ấy." Triển Chiêu bĩu môi, lại nắm chặt dây an toàn.

"Dĩ nhiên! Tôi được hâm mộ dữ dội lắm đó!" Bạch Ngọc Đường cường điệu, "Nhưng mà thường thức của bọn kia quả là thiếu thốn trầm trọng!"

"Ý cậu là sao?"

"Phải biết rằng, dù có trên quốc lộ, cũng không một kẻ nào bám đuôi nổi phi công lái máy bay chiến đấu!" Lời vừa thoát khỏi miệng, lại một cú nhấn ga.

Bạch Ngọc Đường điên cuồng phóng xe đến tận cổng trại giam, khi hai người bước xuống, phía sau đã sạch bách.

"Cảm giác thế nào?" Bạch Ngọc Đường đắc ý, "Lái xe là phải như này chứ!"

Triển Chiêu phản bác: "Tôi khuyên cậu nên mua thêm mấy loại bảo hiểm, hành vi lái xe này thể hiện cậu bây giờ vẫn rất hưởng thụ cảm giác ưu việt hơn người khác như khi còn làm phi công! Cũng đủ chứng minh khả năng xác định vị trí xã hội của cậu tệ một cách nghiêm trọng."

"Hờ..." Bạch Ngọc Đường thở dài, búng tay một cái rồi chỉ chỉ, dời tầm mắt Triển Chiêu về phía trước, "Nhìn bên kia! Miêu Nhi! Nhìn bên kia kìa!"

Sừng sững trước mặt là cánh cổng trại giam đồ sộ, Bạch Ngọc Đường nói tiếp, "Người mà cậu muốn nghiên cứu đang ở trong kia! Tới đó mà phát huy ham muốn phân tích đang sôi sục của cậu! Đừng mang tôi ra làm chuột bạch thí nghiệm nữa!"

"Thực tế thì cậu chính là chuột bạch!" Triển Chiêu phóng hai bước đuổi theo Bạch Ngọc Đường, cùng hắn đi vào trại giam, "Đó là số mệnh của cậu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro