[SVKD] Chương thứ ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Hải trong miệng phát khô, vừa định nói, lại nghe Lý Hách Tể tiếp tục nói, “Chúng ta làm bạn cùng giường, ta sẽ cho ngươi thật sung sướng.”

“Quá thúi!” Đông Hải cắn tay hắn một cái, lý ngư đả đĩnh mà đứng lên.

Lý Hách Tể trên mặt biểu tình không thể tin, “Từ trước đến giờ chưa ai từng cự tuyệt ta.”

Đông Hải liếc mắt nhìn hắn một cái, sửa sang lại quần áo. Lý Hách Tể còn nói:

“Bất cứ ai từng kết giao với ta cũng nói rằng ta là một tình nhân tốt. Như vậy đi, ngươi cần chuyện gì ta cũng có thể cho ngươi.Ở cùng ta một thời gian, cam đoan cuộc sống của ngươi được thư thư phục phục. Ta có nhà ở thành Nam, ngươi có thể ở tại đấy, chỉ cần đừng để bạn gái của ta thấy ngươi là được. Ngoài thời gian công tác ra, ta có thể cùng ngươi đi dạo phố, tụ họp. Chẳng lẽ ngươi chê ta mang ngươi đi ra ngoài làm ngươi cảm thấy mất mặt?”

Đông Hải thở dài, cảm thấy như bị đánh mười mấy cái tát vào mặt, “Không cần đâu tiên sinh, ta không thiếu tiền… Chỉ biết không thể ôm hi vọng gì đối với ngươi cả.”

Câu nói cuối cùng mang âm sắc nhỏ nhẹ, nhưng Lý Hách Tể chưa kịp mở miệng hỏi tại sao thì đã bị Đông Hải hung tợn trừng mắt liếc.

“Còn có, công việc của ta bận rộn, không có thời gian cùng ngươi xuống phố tụ tập.” Hắn nặng nề nói, “Đây là nhà ngươi sao, tiên sinh? Ta là nên trở về rồi.”

Lý Hách Tể đứng phía sau nói, “Đừng khách khí như vậy, ta họ Lý, tên Hách Tể. Thành Bắc, bệnh viện Đông Hải.”

Đông Hải sửng sốt, đưa lưng về phía Lý Hách Tể, một lát sau cố trấn định lại nói, “Ta vốn đang nghĩ đến, ngươi có lẽ là đồng sự của ta, nói không chừng tài năng của ta ở trong bệnh viện lại đụng tới ngươi thì sao.” Nam nhân có chút tiếc nuối, “Ngươi thật sự không lo lắng? Cùng ta kết giao, không…”

Đông Hải bình tĩnh cắt đứt lời của hắn, giọng không chút lo sợ, “Lý Hách Tể, có lẽ trong mắt ngươi, kết giao đối tượng và bạn giường ( bạn nằm cùng giường, ý chỉ: tình nhân) có thể là một chuyện. Nhưng ở thế giới của ta, kết giao đối tượng là kết giao đối tượng, bạn giường là bạn giường. Cho dù là làm bạn giường cũng không giống với việc được bao nuôi.Ngươi có tiền, lại nhàn rỗi thì đi bao nuôi người khác đi.”

“…”

Đông Hải không nghe được lời đáp lại, rất nhanh siết chặt tay, nhưng mà vừa bước nửa bước đầu tiên, nam nhân ngồi dưới đất ngang nhiên đưa chân đạp hắn, hại hắn ngã vật ra trên đất.

“Ngươi…!” Đông Hải trừng đến độ đỏ cả con mắt.

Lý Hách Tể vẫn còn ngồi dưới đất, không để ý đến thân thể mình đang trần, vô cùng thản nhiên. Thân mình cao lớn ngăn ánh sáng sáng rỡ, làm hiện ở trên sàn nhà một bóng ma. Nam nhân hai tay đặt lên trên đầu gối, mặt không chút thay đổi, vẻ không giận mà uy lãnh khốc. Hắn nhìn thẳng vào Đông Hải, trong ánh mắt có dục vọng trắng trợn, trái lại kêu y quan đường đường đông đủ vốn có đó ngượng ngùng, không khỏi quay đầu đi.

Có lẽ là vừa lòng mình trận này không đấu mà thắng, Lý Hách Tể cười lạnh, “Hừ, ngươi đã thích làm miễn phí, được a.”

Đông Hải lật người, nằm trên mặt đất cố gắng đoán sắc mặt của hắn. Lý Hách Tể bắt lấy chân y, “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ để cho ngươi đoán lần thứ hai?”

“Buông ra.”

Lý Hách Tể ngồi cách hắn chỉ một khoảng ngắn, nói tiếp, “Kết giao.”

Đông Hải trừng hắn, “Ta không.”

“Ngươi trừng ta không sợ khô mắt sao?” Lý Hách Tể một tay chụp lên mắt của hắn, mạnh mẽ cưỡng ép hắn nhắm mắt, từ phía sau tiến sát vào hắn, hơi thở ấm áp phả ra trên thân thể của hai người.

“Kết giao, ta không can thiệp cuộc sống riêng tư của ngươi, không điều tra hành tung của ngươi, cũng không buộc ngươi nhớ các ngày kỉ niệm. Ngươi không cần nấu cơm cho ta, không cần giặt quần áo cho ta, cũng không cần phải băn khoăn về cảm nhận của ta. Nhưng ta sẽ cùng ngươi xem phim, cùng ngươi giúp miêu miêu cẩu cẩu tắm rửa xem bệnh, đón ngươi đi làm đưa ngươi về nhà.”

“…”

“ Ta biết ngươi vừa mới mở bệnh viện thú y, tiêu hết tiền giành giụm, còn cho người khác mượn rất nhiều tiền.”

“…”

Lý Hách Tể thấy hắn còn chưa đáp ứng, dứt khoát đem hết chiêu bài xuất ra, “Ta nghe người ta nói rằng, thì ra bạn trai cũ của ngươi ăn chơi đàng điếm, thường xuyên phá phách. Khi đó ngươi vừa mới tốt nghiệp, chưa có địa vị trong công việc, tiền kiếm được cũng không nhiều, công việc cực khổ không nói, còn phải mỗi ngày nấu cơm giặt quần áo cho hắn, ngươi…”

Đông Hải cho hắn một bạt tai, “ Ngươi cái rắm.”

Lý Hách Tể ngây người, một lát sau đưa tay bóp chặt cổ tay Đông Hải, lấy người áp đảo trên mặt đất, sắc mặt nham hiểm ép hỏi hắn, “Dọa người ư? Ta mạn phép muốn nói, ngày hôm qua ta đem ngươi về nhà, ngươi ngủ như lợn chết, còn nắm lấy ta mà gọi là “chớ đi”. Ngươi làm ta không ngủ được nên mới hỏi bạn bè, biết được những chuyện hư hỏng trước kia của ngươi.”

“Ngươi… Buông ra…”

Lý Hách Tể không những không buông tay lại còn lấy tay nâng cằm của hắn, “Ngày đó không biết ngươi đang ở trong vòng tay ai nha? Nhìn như vẻ ngây thơ, còn không phải vì rong chơi bên ngoài nên cuối cùng bị nam nhân lừa hết tiền, lúc đó mới quay về thành phố này? Ta cá rằng sau khi nghe ngóng có thể đào ra khối người muốn nghe sự tình. Theo Lý Hách Tể ta là tiện nghi cho ngươi lắm rồi.”

Đông Hải bị hắn làm cho hai chân liều mạng phịch phịch, nước mắt sắp tràn ra tới nơi, hai tay bị vặn vẹo không chút lưu tình… chịu thua, “… Gặp ngươi xem như ta xui xẻo.”

Lý Hách Tể thấy khí thế hắn không hề Trương Dương liền buông tay ra, “Yên tâm, ta là một tình nhân tốt.”

Đông Hải vô lực tựa vào bên giường, trong đầu trống rỗng, “Ngươi nói rồi đó.”

“Ngoan. Lại đây.” Lý Hách Tể đem người hắn đặt lên vai mình.

“… Có yêu cầu gì sao?” Đông Hải nhắm mắt , tùy ý hắn an bài.

“Đừng để cho bạn gái của ta bắt gặp ngươi là được.”

“Lại thêm một cái đi.” Đông Hải ghé vào tai hắn, nhẹ nhàng nói.

“… Trên giường.”

“ Kêu khi nào đến khi ấy, mặc ngươi lựa chọn. Lại thêm một cái.”

“…” Lý Hách Tể thực sự nghĩ không ra yêu cầu của hắn.

“Ta đây thêm. Ta sẽ không ép buộc ngươi.”

Lý Hách Tể mặt nham hiểm, uy hiếp, “ Có ý gì?”

Đông Hải ha ha hai tiếng, “Nói nhiều như thế, bức ta và ngươi cùng một chỗ, không phải là cảm thấy lần đầu bị cự tuyệt thật mất mặt hay sao? Ngươi yên tâm, ngày nào đó ngươi ngán, ngươi có thể quăng ta, tùy tiện đi theo người khác, ta đây sẽ không bị làm sao cả.”

Lý Hách Tể phỉ nhổ, “Ngươi đúng là lợn chết không sợ nước sôi.”

“Quá khen, quá khen.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro