[SVKD] Chương thứ hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng là ngày hôm nay hắn cảm nắng thì gặp được người nọ, Đông Hải phủ áo ba đờ xuy ngắn, bên trong là cái áo đồng dạng ngắn tay. Đông Hải há miệng thở dốc, phía sau hắn là một người nam nhân đi ra.

“Đông Hải, ngươi có khách.” Nam nhân cao lớn uy mãnh, một tay rờ đầu, đánh một cái ngáp, mái tóc có chút hỗn độn.“Ta đây đi trước nha.” Hắn đi tới cửa hướng Đông Hải, nghịch ngợm trừng mắt nhìn.

“Nam nhân của ngươi?” Lý Hách Tể trêu ghẹo.

Đông Hải trừng hắn,” Chớ có nói nhảm.”

Lý Hách Tể phát hiện nam nhân này mới nhìn ôn nhu, diện mạo cũng dịu dàng, kì thực tính tình kém đến vô cùng. Bọn hắn ở cùng một chỗ, thời gian từ đầu tới đuôi bất quá cũng nửa giờ mà mình đã bị hắn trừng mắt đến hai lần. Một bên cầm cổ tay mảnh khảnh của Đông Hải, đem người đưa vào trong lồng ngực của mình, “ Trên cổ ngươi có gì đó?”

Đông Hải một chưởng bổ về phía hắn, “ Xen vào việc của người khác.”

Lý Hách Tể không nghĩ tới hắn thoạt nhìn nhu nhược, nhưng khí lực trên tay lại rất lớn. Nghĩ đến đây dù sao cũng không phải lần đầu, liền cũng không kì quái, thoải mái mà né tránh công kích. Chế trụ Đông Hải, Lý Hách Tể cố ý dán lên người hắn, cơ thể liền phập phồng.

Đông Hải dùng lược chải tóc, “Cẩu của ngươi xảy ra chuyện gì?”

“Không có chuyện gì, để một lát nữa là tốt rồi.”

“Hừ, cái chính là miêu của ta.” Đông Hải hừ một ngụm.  “Này là miêu của ta mới mua cách đây vài ngày, không có chuyện gì cẩu của ngươi lại tìm tới mà động dục.”

“Ngươi ở đây công tác? Đông…..Hải……???” Lý Hách Tể cố ý kéo dài hai từ cuối cùng, vừa lòng chứng kiến Đông Hải trên mặt thổi qua hai làn đỏ ửng.

“Bệnh viện sủng vật là ta mở ra.” Đông Hải thuận theo, đầu liên tục né tránh, y không muốn bị ánh mắt đó theo sát, “ Buông, nơi này còn có người khác.”

Lý Hách Tể nâng tay cọ xát cổ của hắn, phía trên ẩn hiện làn môi hồng. Đột nhiên nghe một tiếng nức nở, cả hai quay đầu lại, phát hiện cẩu đã muốn xong việc, hắc miêu thân thể run lẩy bẩy, rõ ràng là hiếu chiến. (=.=???)

Đông Hải một tay bắt lấy Lý Hách Tể, “Rốt cuộc sự việc là sao vậy ?”

Lý Hách Tể nhún vai, “Nó hút RUSH.”

Đông Hải nghe vậy mãnh liệt quay đầu lại, kinh ngạc nhìn hắn.

Lý Hách Tể bím môi, ướt át nhìn hắn, “Ta cũng hút.”

Đông Hải cúi mạnh đầu xuống phái dưới nhìn lại, vật nam nhân dưới quần nhô lên thẳng tắp, cọ xát theo cái mông của hắn.

“Phóng… Buông!!” Đông Hải kịp phản ứng, mãnh liệt giãy dụa, nhưng y chẳng biết tại sao mỏi mệt làm cho y có lòng mà không đủ lực. Y rất nhanh đã bị Lý Hách Tể đánh gục phía trên bàn, mặt bị ép lên mặt bàn lạnh lẽo, “Đi thẳng phía trước có toilet, chính ngươi tự giải quyết.”

“Không.” Phía sau là thanh âm cởi bỏ đai lưng.

Đông Hải cắn răng, “Ta cũng không!”

“Ngươi không cái gì?” Lý Hách Tể bận tối mắt mà vẫn thong dong vén lên chiếc áo ba đờ xuy màu trắng, kéo cái quần xuống, bắt đầu vận động vuốt ve theo cái mông đang vểnh cao trước mặt.

“Ta không muốn giúp ngươi giải quyết loại chuyện hoang đường này.” Đông Hải quay mặt lại trừng hắn.

Góc tường phát ra tiếng động , xong việc miêu cùng cẩu nhất tề hướng bọn họ liếc mắt một cái, đi ra. Trong cảm giác cực khổ bị người kéo xuống, Đông Hải một trận run rẩy, nam nhân này là muốn đến thực sự?

“Ngươi đây là cưỡng hiếp!”

“Ba!” Lý Hách Tể Một tay đè lại bả vai hắn, một cái tát vào mông bên trái của hắn, Đông Hải nhất thời phát ra một tiếng kêu đau, thân thể uốn éo một chút.

“Đông Hải muốn hay không giải thích cho ta nghe, ngày hôm nay tại sao lại muốn gạt ta? Tuy rằng bị cảm nắng thông thường không phải chuyện đại sự, nhưng vạn nhất sau này đến không đúng lúc lại phát sinh chuyện gì, ngươi không cần phải gánh toàn bộ trách nhiệm.”

“Nói hưu nói vượn!” Đông Hải quay đầu, chứng kiến hắn đè lại cánh tay của mình liền há mồm cắn.

“Đến nỗi ta cùng cẩu của ta hút hết một lượng lớn RUSH … Cũng cùng việc này có quan hệ. Ngươi không biết áy náy sao?” Lý Hách Tể ghé vào lỗ tai hắn, thoải mái hỏi.

Đông Hải cảm thấy thanh âm của hắn có chút dữ tợn, trong ánh mắt hung hãn dục hỏa, không khỏi sợ run cả người, “Ngươi… Ngươi…”

“Kêu được lớn tiếng như thế, không sợ đem người khác tới?” Lý Hách Tể tuy bận bịu những vẫn ung dung nói.

“Đêm nay nơi này chỉ có ta!” Đông Hải cam chịu ôm lấy đầu.

Lý Hách Tể nhịn cười, “Ngươi ngốc sao?”

“…Ngươi nói cái gì!”

Lý Hách Tể vỗ vỗ hai mép mông non nớt của hắn, lấy ra huynh đệ của mình nhắm ngày cửa khẩu, “Ta nói : ngươi-ngốc-sao? Đem việc ở một mình nói ra, nếu làm sẽ chỉ phạm phải tội cưỡng gian, còn lại không sợ tuốt.”

Nói xong vọt vào trong cơ thể Đông Hải.

Bác sĩ thú y chịu nhục ôm chặt đầu kêu đau, trùng hợp Mì Tôm sảng khoái khoe ra thanh âm, “A ngao!”

Về thành thị không được bao lâu, dùng số tiền tốt nghiệp tích tụ được không nhiều lắm, cộng thêm với số tiền của đệ đệ Thịnh Mẫn, cuối cùng mở được một bệnh viện sủng vật này.

Ngày đó, đệ đệ Thịnh Mẫn tới tham gia cắt quần áo cho bệnh viện sủng vật. Đông Hải lấy bia ướp lạnh, cùng đệ đệ một người một lon, uống một ngụm, hăng hái ngẩng cao đầu. đang hiên ngang đón gió, một đôi nam nữ đi vào cửa tiệm, ánh mắt nhìn rất thực tế. Nam nhân cao lớn, vai rộng eo săn, tay áo sơ mi khéo léo nổi lên cơ bắp cuồn cuộn, lộ ra cơ thể có đường nét rõ ràng. Cánh tay hắn mạnh mẽ ôm bạn gái vào người, trong tay nam nhân dắt lấy một đại cẩu.

Đông Hải thân thể hạ thấp, bẹt miệng. Bên người, đệ đệ tinh mắt phát hiện động tác của hắn.

“Ai, lão ca, hắn chính là người trước kia a?” Thịnh Mẫn nói, theo đó là xắn tay áo muốn tiến lên.

Đông Hải thấy thế liền vội vàng đem hắn kéo trở về.

Nhìn cẩu của nam nhân, cũng không có phát hiện mình lúc trước bị đem cắn nát, “Đừng nói như thế, ta có thể có ngày hôm nay còn muốn cảm tạ hắn.”

Vậy nam nhân chính không phải ai khác mà là Lý Hách Tể.

“… Cảm ơn ngươi a.” Đông Hải trần trụi nằm ở trên giường, hung hăng nói.

Mới từ trong mơ tỉnh lại, rõ ràng trong mộng đã trả hết nợ nhưng hiện tại người đó lại đang di động trước mắt. Đông Hải ngơ ngác nhìn trần nhà, người bên cạnh đối với hắn vừa mới tỉnh liền đem hắn biến thành đậu hủ cứ thế mà ăn.

Chui đầu vào khỏa ô mai trước ngực Đông Hải, hít hít cái mũi, kéo chăn qua đắp lại một bên bị lạnh.

“Trời hơi lạnh, ngươi có cảm nhận được hay không?”

“Ta cám ơn nhà ngươi.” Đông Hải nghiến răng nghiến lợi trả lời.

Lý Hách Tể lặng đi một chút, nói, “Chỉ là giúp ngươi đắp cái mền, không cần như thế mang ơn.”

Nói xong lại cúi đầu cắn cắn nhũ lạp (ý nói :tiểu hạt đậu), thuận tiện nhè nhẹ lôi kéo, thẳng đến nắm chặt vật nhỏ trong tay, Đông Hải cả người xuội lơ, thân thể phát ra tiến rên rỉ :

“Ân, hừ… Nhẹ… Sẽ đau a…”

Đông Hải đem mặt giấu vào gối, Lý Hách Tể thừa cơ hai tay nắm lấy bắp đùi của hắn, nhẹ nhàng làm yên lòng một phen, sau hướng hai bên tách ra.

“Ân..! A… Cút!”

Đông Hải tỉnh táo lại, một cước đạp Lý Hách Tể, nam nhân thân hình không xong, hướng giường rời đi. Một tay lục lọi tìm quần áo, mắt thấy nam nhân dưới giường đứng lên không nói được một lời, hai mắt sáng ngời nhìn chòng chọc hắn, nghĩ nghĩ lại lấy cái mền che đậy hai điểm trước ngực mình.

“Che cái gì, cũng không phải chưa thấy qua.” Lý Hách Tể ngồi bên mép giường thất thanh nói.

Đông Hải một bên mặc quần áo, một bên trừng hắn, rất nhanh mặc xong y phục, muốn chạy lại bị Lý Hách Tể bắt lấy cổ tay, “ Làm gì?”

Lý Hách Tể thanh âm rất có tình tứ, “Thực cảm thấy được là ta cưỡng hiếp ngươi?”

Đông Hải vừa định há mồm mắng hắn, đột nhiên nhìn thấy Lý Hách Tể cùng sắc mặt vừa nãy không đồng dạng, chợt nhìn đi nhìn lại không biết sao lại thấy trong lòng có điểm không đúng, trừng mắt nói, “… Chẳng lẽ không đúng sao ?…”

“A.” Lý Hách Tể trên tay tăng lực, nhìn theo người Đông Hải biểu tình đau đớn, một tay lấy người xả, thật cảm thấy được thống khoái, “Ngươi rõ ràng cố gắng hưởng thụ.”

Đông Hải ghé vào trước ngực hắn, hơi thở đậm chất đàn ông truyền đến, cái mũi của hắn có điểm không biết nên để vào đâu, “Ngươi là có ý tứ?”

“Tốt xấu gì cũng là nam nhân, nếu đêm qua thật sự không chịu, ta không có khả năng đắc thủ a.” Lý Hách Tể dùng sức cầm lấy Đông Hải, vỗ vỗ vào mông, phát giác hắn có phản ứng, vừa lòng cười, “Xem, tối hôm qua ngươi cũng giống như vậy, nói là không muốn nhưng mông lại dựng lên.”

“Ngươi câm miệng!” Đông Hải nghe không vào, kêu to.

Lý Hách Tể gần sát hắn, câu dẫn, “Đêm qua, cái kia thật là nam nhân?”

Trước mặt tránh cũng không thể tránh, Đông Hải dứt khoát vừa đúng ngã đầu vào chỗ hõm vai của Lý Hách Tể, “Không phải.”

“Ta cũng không có bạn trai, không bằng…”

Đông Hải nghe được, tiểu tâm can nhảy dồn dập, “… Cái gì?”

Lý Hách Tể cười cười, “Cùng ta kết giao đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro