[SVKD] Chương thứ nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SỦNG VẬT KỲ DUYẾN (宠物奇缘)

Tác giả: Cổ Mộc Liên Sơn (古木连山)

Tình trạng bản gốc: Hoàn

Tình trạng bản edit: Chưa hoàn nha~

Thể loại:  hiện đại, phúc hắc công X tiểu bạch thụ, phó CP đại thúc công X hỗn huyết nữ vương thụ, manh sủng, HE

DịchQT đại ca

EditorPhấn Đại <Rick>

Note: Các bạn có thể theo dõi tại đây hoặc (http://rickkie89.wordpress.com)

Mặt trời lên cao, ve sầu kêu như nổi điên. Trên đường cái, người đi lại rất thưa thớt. Bên đường, một thanh niên đầu đầy mồ hôi đang cố khởi động xe.

“Hỗn đản !”

Lý Hách Tể ủ rũ ngồi xổm bên cạnh xe, buông tha ý tưởng khởi động xe một lần nữa. Ngẩng đầu nhìn, trời đã quá trưa, xem ra chỉ có thể đi bộ về nhà. Cũng may nơi này gần nhà, hắn bất đắc dĩ lao vào trong xe lôi ra một đống gì đó rồi điện thoại gọi xe tải công ty. Cách đó không xa, cảnh sát giao thông chứng kiến cảnh ấy, cho là hắn đỗ xe trái quy định nên bất mãn đi tới. Lý Hách Tể ôm chặt một đống đồ vật này nọ, gánh theo một mặt trời chói chan, trong lòng sớm phiền gần chết, một bên theo xe tải công ti thuyết minh tình huống, một bên tốn sức hướng cảnh sát giao thông kêu gọi đầu hàng. Nhưng cảnh sát giao thông giống như không nghe thấy hắn nói gì, vác theo khuôn mặt phản cảm, hướng hắn hô to.

 Lý Hách Tể chau mặt chau mày, mắt thấy cảnh sát giao thông ngày càng gần, bên tai là tiếng nói chuyện nhưng dần nghe hàm hồ. Trước mắt hắn nở hoa, cứ thế mà hôn mê bất tỉnh. Khi tỉnh lại, bên tai vẫn một mảnh ồn ào. Trong tiếng rì rầm, một đạo thanh ầm dần dần rõ ràng, thật nhỏ lại kiên định vang lên bên tai hắn. Lý Hách Tể cố mở hai mắt, muốn nhìn rõ người bên cạnh là ai, cái đầu cứ ong ong như bị búa nện. Mắt vừa mở thì hắn phát hiện mình bị người tha vào trong lồng ngực, nhân trung truyền đến một trận nóng rát. Hắn không khỏi kếu đau một tiếng.

“Nga !”

Nam nhân ôm chặt hắn phát giác hắn tỉnh lại, quay đầu lại, dịu dàng nói:

“Ngươi đừng sợ, ta là Đông Hải. Ngươi chính là bị cảm nắng mà thôi, không có gì to tát.”

Người ôm hắn chính là Đông Hải, một nam tử trẻ tuổi, bộ dạng nóng bức mùa hạ, bên ngoài còn phủ thêm một áo ba-đờ-xuy  màu trắng. Lý Hách Tể trong lòng nói: “Trời nóng như thế, hắn cũng thật là chuyên nghiệp nha.” Nghiêng đầu nhìn chung quanh, trước mặt ngoài cảnh sát giao thông còn có người đi đường, đang trong quá trình đánh giá bốn phía, chóp mũi của hắn không may cọ cọ vào cổ Đông Hải. Lý Hách Tể không đợi người dọa đã bị chính mình dọa cho khiếp sợ. Cái cổ Đông Hải trắng noãn, sâu trong đó rõ ràng là mấy dấu hồng ngân. Một đại nam nhân bị người tia từ trên cổ xuống hai khỏa ô mai… Lý Hách Tể thật là có ý tứ lựa chọn đó nha. Hoàn hảo ô mai ở vị trí bí ẩn, người chung quanh nhìn không tới, chỉ có hắn gần đó một mình chiếm tiện nghi. Nhưng mà hảo Đông Hải không ý thức được tất cả chuyện ấy, đối cảnh sát giao thông mà giải thích rồi sau đó quay mặt lại với hắn, ôn nhu nói:

“Tiên sinh, xe chở người của công ty ngươi đã đi qua lúc ngươi hôn mê. Nếu cần, ta lấy xe chở ngươi về nhà.”

“Sao không biết xấu hổ. Đông Hải ngươi còn muốn đi làm đi???” -  Lý Hách Tể càng phát ra cảm giác dọa mình dọa người, hai tay chống đất ngồi dậy.

Đông Hải vần như trước, ôm chặt hắn, hai tay bế hắn ngang trước ngực, điều này làm cho Lý Hách Tể có chút nghiền ngẫm. Hắn đối với Đông Hải liếc một cái “Ngươi như vậy sẽ không có tiện a.”, hai gò má hắn bắt đầu đỏ lên, cực kì nhanh buông lỏng tay ra.

“Không sao, ta làm ca đêm. Đi thôi, ta chở ngươi về.”

Trên đường về nhà, Đông Hải không nói thêm lời nào nữa, chuyên tâm lái xe. Nhưng Lý Hách Tể một tay tựa vào lưng ghế ngó lấy Đông Hải trước mặt. Trên sống mũi nhỏ lấm tấm mồ hôi dần dần được điều hòa làm khô, khuôn mặt dịu dàng, mắt xếch, nhìn kĩ từ dưới lên thập phần dễ chịu. Tóc như vừa mới gội qua, mồ hôi nhẹ nhàng khoan khoái quét trên trán. Hơi có vẻ non nớt, cả người thoạt nhìn lại mang vẻ trầm ổn. Có lẽ là do ông trời ban cho đi. Lý Hách Tể muốn nhanh đánh giá Đông Hải, nhẹ nhàng nuốt yết hầu, nghĩ đến vừa rồi còn nhìn lén đến ô mai.

Vậy một người nam nhân sẽ có một vị nóng bỏng nhiệt tình như bạn gái sao ??????

Lý Hách Tể nâng tay lên chỉ đường cho Đông Hải, hai người rất nhanh đi tới nhà của Lý Hách Tể. Trong lồng ngực, vấn đề nan giải nhảy lên yết hầu , Lý Hách Tể định há mồm thì Đông Hải đoạt  lời trước.

“Ta dìu ngươi đi lên”

Lý Hách Tể từ chối khéo nhưng Đông Hải rất kiên trì, hắn liền không hề cự tuyệt, khoan khoái, thanh thản hưởng thụ nhiệt độ của Đông Hải phía sau thân thể hắn truyền đến. Hai người tạm biệt nhau thì Lý Hách Tể một phát bắt được cổ tay Đông Hải, đem người vây lại, cùng tựa vào vách tường.

“ Đông Hải, cảm ơn ngươi.”

Nam nhân trẻ tuổi giật mình, sững sờ. Lý Hách Tể chậm rãi buông tay, ngón tay như có như không cọ cọ vào bả vai của Đông Hải. Ngay lúc Đông Hải xoay người ra phía cửa thì thanh âm sâu kín từ Lý Hách Tể vang lên.

“ Đông Hải, ta đã tiếp nhận hảo ý của ngươi, để báo đáp lại, ta nhắc nhở ngươi một sự kiện a.”

Đông Hải sửng sốt dùng hắc bạch phân minh hai mắt nhìn kỹ lấy hắn. Lý Hách Tể phát hiện có chút thích bộ dáng ngơ ngác của Đông Hải. Y muốn trêu chọc hắn thế là dùng cánh tay ôm bả vai Đông Hải

“ Tuy rằng không phải rất rõ ràng…….. nhưng vẫn có thể chứng kiến vật nhỏ từ trên cổ ngươi a.”

Lý Hách Tể dùng ngón tay xẹt qua chỗ xương quai xanh của Đông Hải, rõ ràng chính là cảm giác hạ thân rùng mình. Đông Hải bên cạnh hắn dùng hết sức mà giãy, đòi thoát ra cho bằng được.

“Đúng rồi Đông Hải, ngươi còn chưa có hỏi tên ta.”

Đông Hải trừng mắt liếc hắn một cái, vung tay hướng về phía cửa. “ Ta cũng nhắc nhở người, dù không có chuyện gì trở ngại, tốt nhất hãy là đi bệnh viện một chuyến, miễn cho ngươi thân thế hư nhược, ở nhà té xỉu, nói không chừng sẽ cần truyền dịch.”

Chờ tiếng bước chân nam nhân biến mất ở của thang máy, Lý Hách Tể mới phát giác chính mình thật sự choáng váng đầu óc. Hắn miễn cưỡng chống đỡ đầu, bên tai truyền đến một trận tiếng gào gâu gâu.

“A nha, mì tôm!” Lý Hách Tể vỗ ót, hướng phòng ngủ chạy đi.

Kim mao nhà hắn bị giam ở trong phòng đang gào thét điên cuồng, nhìn thấy chủ nhân vào cửa, càng thêm bất mãn, hướng về phía hắn đánh tới. Bị con khuyển cỡ lớn dính chặt không ngừng cọ cọ , nam nhân đau đầu nhớ tới đại cẩu đã một ngày chưa có đồ bỏ bụng.

“Thực xin lỗi nga, Mì Tôm, chỉ sợ ngươi hôm nay phải cùng ta ăn mì tôm.”

Kim mao là một bằng hữu đã cho hắn, nói hắn có cuộc sống rất không quy luật, cũng không có ăn cơm thật ngon, vửa lúc tặng đại cẩu cho hắn để cho hắn không thể không chiếu cố cẩu ba bữa, khi thuận tiện thì làm thịt. Lý Hách Tể dở khóc dở cười, hắn ngày cả mình cơm đều chẳng quan tâm, bằng hữu thế nào lại nhìn ra hắn có thời gian rảnh rỗi nuôi chó??? Cuối cùng công tác bận rộn, nam nhân bởi vì thường xuyên ăn mì tôm nên đại cẩu cũng được đặt tên là Mì Tôm. Mì Tôm nghe được rõ ràng là phi thường bất mãn, được đến lúc tự do thì bắt đầu chạy loạn quanh căn hộ của Lý Hách Tể gọi bậy, cái này là dùng để tiết oán hận trong lòng. Lý Hách Tể hung hăng chụp nó.

” Đừng kêu loạn, nhà trọ này tuy rằng hiện tại để cho ta nuôi ngươi, ngày nào đó các bạn hàng xóm chê ngươi làm bậy ta sẽ đem ngươi đi tặng cho người khác.”

Mì Tôm u oán liếc hắn một cái , quay người chậm rãi bỏ đi. Chờ Lý Hách Tể nấu xong mì tôm, tìm được nó tại chính phòng ngủ của mình thì cái phòng ngủ đã bị nó đem ra lục hỏng bét.

“ Ngươi này cẩu nương sinh (*)….” Lý Hách Tể mắng, vì phòng ngừa nó chạy loạn sang phòng khác nên đóng cửa phòng lại, chính mình kêu xe đến bệnh viện. Cái kia Đông Hải, tại sao lại không đưa hắn đến bệnh viện đi a???

Chờ hắn truyền dịch xong, lúc về đến nhà đã là buổi tối. Khi mở cửa phòng, Mì Tôm nằm chễm chệ trên giường, chỗ yết hầu phát ra âm thanh không rõ là gì. Thấy hắn trở về, đại cẩu nhảy dựng lên, liền nhắm ống quần mà túm.

“Ngươi xảy ra chuyện gì?”

Lý Hách Tể một bên xoa xoa chân mình, một bên nhìn phản ứng kì quái của Mì Tôm, hiện tại nó không phải là đang tới kì động dục a.

“Lưng tròng!” Mì Tôm cảm xúc càng ngày càng kịch liệt, hướng cửa đánh tới. Lý Hách Tể vội vàng nuốt xuống miếng mì tôm trong miệng, nhướng mày…….. Một cỗ mùi vị khác thường. Trong lòng thất kinh không tốt, hắn bật người trở dậy, loạn thất bát tao ( đại loại là lục tung đồ đạc nhiều lần) giữa phòng ngủ tìm kiếm. Quả nhiên, ở giữa hai ngăn tủ bị Mì Tôm khai phá rơi xuống mặt đất RUSH (Thuốc kích dục Quick Rush Poppers)

“Loại này đối với cẩu có hiệu quả sao?”

Cảm giác tim mình cũng đập rộn lên, Lý Hách Tể thầm than ngày hôm nay vận khí quá kém. Nếu là hắn nhìn thấy Rush, tự mình giải quyết còn chưa tính. Không biết Mì Tôm một mình ở trong phòng bịt khín có thể ngửi được trong bao lâu… Mà hắn lại tuyệt đối không có biện pháp giúp cẩu huyết giải quyết vấn đề…

Lý Hách Tể âm thầm đánh giá Mì Tôm, suy nghĩ chính nó giải quyết có bao nhiêu khả năng. Do dự một chút, cuối cùng hắn bất đắt dĩ thở dài, cùng nó chiến đấu một phen, dùng xiềng xích gông cổ nó lại. Xe tải công ty đã đem xe của hắn trở về, Lý Hách Tể đem đại cẩu ném vào xe, hướng bệnh viện sủng vật ở thành nam mà tiến. Hắn không biết bác sĩ thú y sẽ dùng loại thuốc nào, hoặc là loại sự tình này không có cách nào nào ngoài dùng thuốc, nhưng hắn không thể quản nhiều như vậy, chỉ có thể nhịn phần dưới bụng, đem xe lái như bay.

Hoàn hảo từ nhà đến bệnh viện không xa, Lý Hách Tể rất nhanh đi vào. Lúc này sủng vật và người trong bệnh viện không nhiều lắm, góc sáng của miêu miêu, cẩu cẩu lui thành một đoàn đang ngủ.

“Ngao!” Mì Tôm vửa xuống xe liền tung cước phóng đi.

Lý Hách Tể không kịp ngăn đón, nó liền đã chạy vào trong, đến khi phát hiện Mì Tôm phi thường chủ động nằm phí góc một đoàn màu đen. Có người nghe được động tĩnh hướng nơi này đi tới, phủ áo trắng ba_đờ_xuy, vẻ mặt mỏi mệt.

“Tiên sinh, thực phát sinh ra chuyện gì? Đây không phải là cẩu sao…”

Người nọ vô cùng kinh ngạc nhìn Mì Tôm rối rít lắc lấy lắc để cái  đuôi của một con hắc miêu, sắp bị quấy rối mộng đẹp, hắc miêu không khoan nhượng để bị đặt ở dưới khố.

“Mau ……. Ngăn lại……”

Mắt thấy Mì Tôm bắt đầu động, hắc miêu cong hai móng vuốt, thanh âm dần trở nên hưởng thụ. Người nọ dưới sự chỉ huy của Lý Hách Tể dùng hai tay ngăn bọn nó lại không khỏi cứng đờ. Lý Hách Tể thật muốn tìm giải dược cho Mì Tôm.

“Đó là….. Mèo đực a……” Người nọ cứng rắng nghẹn ra một câu, chậm rãi xoay đầu lại.

Hắn kinh ngạc, biểu tình sâu kín nhìn gương mặt Lý Hách Tể, rồi người đó rõ ràng đối với hắn cũng khắc sâu ấn tượng.

“Đông Hải!” Lý Hách Tể vốn là không nghĩ tới, rất nhanh lại nhướn cao lông mi như là chờ đợi nam nhân đứng đối diện giải thích như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro