Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3

Khi tỉnh lại, ta giống như con cá thoát nước, tầng tầng bọc trong chăn gấm hoa văn rồng. Nến đỏ chăn ấm, hương thơm ngào ngạt.

Tiếng bước chân không nhanh không chậm tới gần, lại giống như giẫm lên tim ta.

Ta khó khăn ngẩng đầu, đối diện với mặt mày ôn thuận của đế vương trẻ tuổi.

"Tỉnh rồi?"

Sức lực toàn thân mất hết, ta miễn cưỡng mở môi, lại chỉ phát ra vài tiếng ưm vô lực.

Ngọn nến hình như sáng lớn.

Trong không khí khô nóng yên tĩnh, tiếng nuốt rất nhỏ rõ ràng truyền đến lỗ tai ta.

Tim tôi đập thình thịch.

Nhân sinh không còn gì luyến tiếc mà liếc một cái.

"!"

Tiêu Nam Chúc tên biến thái chết tiệt này.

Bộ dạng của ta đầu đổ đầy mồ hôi, vô cùng chật vật.

Là một người đàn ông bình thường đều phải nhìn.

Hắn mím chặt môi, vẻ mặt ẩn nhẫn, là chuyện gì xảy ra!

"Ta... ta không phải...... ta.. ta ta!"

Ta muốn mở miệng, để Tiêu Nam Chúc nhận rõ ta là ai, lại bị ngón tay thon dài nắm cằm. Chất lỏng ấm áp truyền qua.

Tôi vô lực ngăn cản, nuốt một chút, theo cổ họng chảy thẳng xuống.

Chết tiệt! Đây sẽ không phải là thuốc ướp xác gì chứ.

Nghĩ đến đây, ta dùng hết sức lực, cắn chặt miếng thịt mềm trên môi.

Tiêu Nam Chúc khẽ rít một tiếng buông ta ra, vẫn vui vẻ nhếch khóe miệng.

"Đây là giải dược, ngươi chớ có tự cắn mình."

Hắn lột tôi ra khỏi chăn gấm như lột trứng. Ta trong nháy mắt đỏ bừng một khuôn mặt.

Chỉ vì toàn thân ta trên dưới chỉ mặc một cái quần lót, một cái yếm, lụa mỏng che nửa người.

Phụ thân tốt của ta, tỷ tỷ tốt của ta, thật đúng là không biết xấu hổ.

Thấy không khí càng thêm quỷ dị, ta kinh hoảng mở miệng:

"Tiêu Nam Chúc, ngươi nhìn cho rõ ràng, ta không phải tỷ tỷ, ta là Thẩm Khinh Ẩn!"

Nhưng người trước mặt không có vẻ ngoài ý muốn.

Thậm chí còn kéo tôi qua ôm vào trong ngực, nắm lấy hai gò má của tôi vuốt ve thưởng thức.

Tôi cắn chặt môi phản kháng, thế nhưng sức lực còn chưa khôi phục, không thoát được chỗ nào.

"Đừng cắn chặt như vậy, cắn bị thương ta sẽ đau lòng."

Bộ dạng giả vờ giả vịt này của Tiêu Nam Chúc khiến ta đau trứng.

"Đừng ghê tởm như vậy, ngươi nói cho ta biết, thánh chỉ này có ý gì?!"

"Ngươi biết rõ tỷ tỷ ta thích Nhan thái phó."

Tiêu Nam Chúc ngẩn ra, thần sắc phút chốc cô đơn.

"Ta chỉ muốn thử một lần."

"Ngươi đây là cường thủ hào đoạt, không phải chuyện quân tử nên làm."

Hắn hừ lạnh một tiếng: "Làm quân tử thì mất đi tình yêu, ta tình nguyện làm tiểu nhân."

"Ta chính là muốn tranh."

Ta đối với lời nói này của hắn khịt mũi coi thường.

"Yêu là thành toàn cho người mình yêu, ngươi có hiểu hay không?"

Tiêu Nam Chúc cười nhẹ một tiếng: "Buông tay như ngươi, thành toàn cho tỷ tỷ và Cố Tranh?"

"Đừng tưởng rằng ta không biết, ngươi cũng thích Cố Phong."

Tôi cố nén chua xót trong cổ họng, nhất thời nói không ra lời.

Một lúc lâu, rốt cục tìm được lời phản bác.

"Vậy ngươi thì sao, ngươi ngược lại tranh giành, không phải là cờ kém một chiêu sao?"

"Giờ phút này, sợ là Cố thái phó đã vào đến nhà ta rồi."

"Hai người chúng ta, đều hoàn toàn không có cơ hội."

Nói xong, hai ngón tay trắng nõn như ngọc đột nhiên bóp cằm ta.

Ta bị ép ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sâu thẳm tối nghĩa của Tiêu Nam Chúc.

Lúc này ta mới mơ hồ ý thức được, người trước mặt đã sớm không phải là tiểu thái tử ôn nhuận như ngọc mà ta quen biết.

Tỷ tỷ thương ta yêu ta còn có thể đâm sau lưng ta, hắn cùng ta thanh mai trúc mã hơn mười năm tình nghĩa, có đáng là cái gì?

Tiêu Nam Chúc nhẹ nhàng kéo lấy lụa mỏng bên eo ta.

Ta.. ta cũng không thích!

Đôi mắt đen của Tiêu Nam Chúc càng lúc càng sáng lấp lánh.

Vẻ mặt nóng lòng muốn thử: "Còn muốn không?"

Ta không được tự nhiên quay đầu, lẩm bẩm: "Muốn, càng nhiều càng tốt."

Ta đang nói về thuốc giải, nhưng hình như hắn không nghĩ vậy.

Bởi vậy một giây sau, hắn giữ chặt tay ta.

Đẩy tôi xuống giường.

Bóng người cao lớn bao phủ xuống, giống như một bức tường kín không kẽ hở, ngăn chặn tất cả hơi thở của ta.

Nhiệt độ ấm áp trên môi chậm rãi áp vào, tinh tế dày đặc lan tràn đến chỗ sâu.

"Khụ khụ......"

"Buông ta ra, ta tự uống!"

Trong lúc thở dốc, cuối cùng tôi cũng nắm lấy cơ hội la lên. Tôi nhẹ lấy tay chạm ấy môi mình, đau rát. Người này cầm tinh con chó sao?!

"Nào, vậy ngươi tự mình uống đi."

Tiêu Nam Chúc đứng dậy, khéo hiểu ý người đưa tới một cái bát bạch ngọc.

Ta nhìn chăm chú.

Được rồi, cái bát sạch sẽ.

Ta còn uống cái rắm!


"Bộ truyện chỉ được đăng tải duy nhất trên ỨNG DỤNG FUNHUB/FUHU hoặc truy cập: tinyurl.com/fuhux. Mọi WEBSITE KHÁC đều là ĂN CẮP và GIẢ MẠO. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro